- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
- Chương 10: Thu thập lục tổng, đại thọ sáu mươi
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 10: Thu thập lục tổng, đại thọ sáu mươi
“Tôi cứ muốn nói chuyện với bà! Bà có phải xem thường tôi không!” Lâm tổng có chút không kiên nhẫn nữa, người đàn bà này thật không biết xấu hổ! Một người đàn bà góa chồng lại dám kiêu ngạo như thế, nếu như không phải vì sợ người đứng đầu của Lục gia Lục Kiếm Hào, hắn ta sớm đã muốn ngủ với người đàn bà này rồi! Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã bị Kỷ Nhu mê hoặc đến thất điên bát đảo.
“Tôi…” Sự kiên nhẫn của Kỷ Nhu đã bị mài nhẵn rồi.
“Xem thường ông thì có chuyện gì nào?” Lục An Nhiên trực tiếp tiếp lời của Lâm Tổng.
“Cô!” Lâm tổng nhìn thấy Lục An Nhiên mắt không khỏi sáng lên, tuy rằng hiện tại vẫn là bộ dáng học sinh, nhưng thật không khó nhìn ra, mấy năm nữa, sẽ trở thành một đại mỹ nữ so với Kỷ Nhu còn đẹp hơn.
“Tôi tôi cái gì! Ông là cái gì chứ?” Lục An Nhiên hận không thể cho chính mình hai cái tát, kiếp trước chính là do người đàn ông khốn kiếp này hãm hại mẹ của cô, cô còn tin lời của chú nói “quý ông hào hoa phong nhã”, quý ông cái khỉ gió!
“An Nhiên!” Kỷ Nhu nhìn thấy con gái liền lập tức nắm lấy tay cô: “chúng ta đi thôi!”
“Mẹ, tại sao mẹ không gọi bảo vệ qua đây!” Lục An Nhiên liếc mắt nhìn mấy người bảo vệ đang đứng xem náo nhiệt cách đó không xa, một chút cũng không lưu tình mà chỉ vào mặt: “không phát hiện có người ác ý quấy rầy sao? Công việc của bảo vệ là làm gì? Ăn shit sao! Đều là một lũ phế vật! Từ đội trưởng đến nhân viên bảo vệ dứt khoát cho nghỉ việc hết luôn đi!” Giọng nói của Lục An Nhiên rất lớn, những bảo vệ nghe thấy đều xanh mặt, sống đến từng tuổi này không ngờ hôm nay lại bị một cô nhóc mắng chửi như vậy.
“Sao lại kêu là ác ý quấy rầy?” Lâm tổng không vui: “Tôi đấy là đang theo đuổi mẹ cô!” không ngờ tới con gái của Kỷ Nhu cũng xinh đẹp như vậy! Nếu như có thể cùng với hai cực phẩm này chơi trò song phi(tay ba đấy.ahihi) thì thật sự không uổng công làm người! Lâm tổng nghĩ ngợi như vậy, ánh mắt lộ tia da^ʍ đảng, ngay cả nước bọt cũng tiết ra càng ngày càng nhiều.
“Theo đuổi?” Lục An Nhiên cười mỉa mai: “Thật buồn cười! Ông đây cũng gọi là theo đuổi! Ông làm ơn lần sau có đi theo đuổi người ta thì đừng có đứng cạnh xe người đó mà đùa giỡn tình nhân của mình đi! Trả lại tấm lòng cho ông, ta khinh! Dựa vào thân hình béo ục ịch của ông, ai mà yêu cho nỗi! Cách xa mẹ tôi ra một chút có nghe không! Đừng cho rằng người Lục gia chúng tối dễ bị ức hϊếp! Cho dù hiện tại ba tôi không có nhà, còn có Lục An Nhiên tôi đây! Một giám đốc quản lý dự án nhỏ nhoi của Vinh thị như ông, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! cút được bao xa thì cút cho tôi có nghe thấy không? Nếu còn dám xuất hiện trước mặt mẹ tôi lần nữa, thì tự tôi sẽ đến tập đoàn Vinh thị các ông hỏi CEO của tập đoàn, làm sao quản lý chó nhà mình đây!”
“Cô! Cô!” Lâm tổng không nghĩ đến miệng của Lục An Nhiên lại ác độc như thế, vả lại cuộc nói chuyện lúc nãy của hắn cư nhiên lại bị cô nhóc này nghe thấy. Dùng ngón tay chỉ vào Lục An Nhiên liền mở miệng chửi ầm lên: “Cô, cái người này...”
“Cô cô cái gì!” Lục An Nhiên đã trước một bước ngăn ngón tay của ông ta: “Đừng đem móng chó nhà ông mà chỉ bậy! Cút càng xa càng tốt có nghe thấy không! Ông không phải hẹn tình nhân tối nay ở phòng 706 gặp mặt ở khách sạn Vương Quốc Ma Đô à? Còn đứng ngốc ở đây làm cái gì? Tiền phòng nơi đó thật không rẻ! Lại còn là lầu 7, phòng tổng thống, không phải ông lén dùng trộm tiền của Vinh thị chứ?”
“Cô ngậm máu phun người!” Lục An Nhiên vừa mở miệng thì đã bắt được đuôi của Lâm tổng hắn: “Tôi đánh chết cô con tiểu tiện nhân này!”
Lục An Nhiên thấy Lâm tổng vẫn muốn động thủ, lập tức sử dụng cú đá đoạn tử tuyệt tôn, một cú này lực không hề nhẹ, lại trúng vào nơi yếu nhất, đồng thời tài xế Trương vẫn luôn ở một bên yên lặng cỗ vũ cũng không phải dạng vừa, ông kéo Lục An Nhiên ra lại bồi thêm một cú ngay giữa chân, bị đá đến trên mặt đất Lâm tổng tựa như một cái xác chết cứng ngắc vùng vẫy tay chân, vô cùng chật vật.
“Chúng ta đi thôi!” Kỷ Nhu nhìn thấy người vây quanh kéo lại càng ngày càng nhiều bèn kéo lấy tay Lục An Nhiên định rời khỏi chỗ đó.
“Hừ!” Lục An Nhiên hừ lạnh liếc trắng mắt nhìn Lâm tổng, mới để cho Kỷ Nhu kéo mình đi, sau đó lên xe.
Tài xế Trương khởi động xe, không nói câu nào. Lục An Nhiên như cũ tức giận đến run người. Cho đến khi Kỷ Nhu vui mừng nắm lấy tay của Lục An Nhiên, con gái ra mặt giúp bà tranh cãi, đứng cùng một phía với bà, thực là làm cho Kỷ Nhu vô cùng vui mừng, vô cùng hạnh phúc.
Kỷ Nhu càng như vậy, Lục An Nhiên càng hối hận. Trong lòng đối với Sở Dao, đối với chú Lục Quân An, nỗi hận lại tăng thêm vài phần. Cùng Kỷ Nhu mười ngón tay đan vào nhau, Lục An Nhiên nhẹ nhàng dựa vào vai của Kỷ Nhu: “Mẹ, chúng ta dọn về nhà của ông nội đi.”
“Hả?” Kỷ nhu kinh ngạc, con gái bà sao lại tự dưng đưa ra lời đề nghị này: “Con không phải là rất ghét ông nội sao?”
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Lục An Nhiên nhận ra sự lạnh băng, tàn khốc của thế giới này, đại thiếu phu nhân của Lục thị lại bị người ta ác ý đùa giỡn ngay chốn đông người như thế, kết quả là ngay cả đến bảo vệ cũng một bộ dáng xem náo nhiệt! Hôm nay là do có cô đến đó, nếu như cô không đến thì sao? Chỉ sợ là Kỷ Nhu sẽ bị Lâm tổng đó cường ngạnh áp bức lên xe, bảo vệ nơi đó cũng sẽ không can thiệp vào! Đây là hiện thực! Bởi vì ba cô đã mất tích rồi, bất kỳ một người xấu nào cũng đều có thể giẫm đạp lên đầu mẹ con họ! Bọn họ chính là tồn tại trong một thế giới như một đống phân chó như thế.
“Đâu có chứ...” Kiếp trước Lục An Nhiên thật sự rất sợ một người nghiêm khắc như Lúc Kiếm Hào, cũng không muốn tiếp xúc với ông, sau khi Kỷ Nhu chết đi, Lục An Nhiên được đón về bên cạnh Lục Kiếm Hào, lúc đó Lục An Nhiên mới thân cận với ông một chút. Nghĩ đến kiếp trước, Sở Dao luôn lợi dụng danh nghĩa của cô mà đưa canh gà có chứa chất độc mãn tính qua cho ông nội, Lục An Nhiên thật sự tức giận vì sự ngu ngốc của mình: “Ông nội luôn nghiêm mặt, con thật sự sợ hãi... nhưng mà ông ấy dù gì cũng là ông nội của con! Con nghe nói ông nội thương ba nhất, ba mất tích, ông nội nhất định cũng rất đau lòng, chúng ta về ở cùng với ông nội, ông nội nhất định sẽ vui lên nhiều!” Lục An Nhiên nói với Kỷ Nhu. Cô không phải không có tư tâm, bởi vì Lục Kiếm Hào thương yêu nhất vẫn là con trai lớn Lục Quân Hạo, cho nên ông ấy sẽ dốc hết toàn lựu cận thận mà bảo vệ Kỷ Nhu và cô.
“Cũng được,tối nay con muốn ăn món gì? Mẹ làm bò bít tết cho con ăn nhé?” Kỷ Nhu vừa nói xong đã
phụ định lời nói của mình: “Không được, con hôm qua mới hết sốt, không thể ăn món đó...”
“Mẹ, con muốn ăn cháo trắng hạt sen!” Lục An Nhiên làm nũng với Kỷ Nhu, tha cho cô đi! Cô không muốn ăn thức ăn có mùi tanh nữa đâu, mùi vị của máu tanh thật sự quá đủ rồi! cộng thêm những hình ảnh khủng bố kia nữa… Lục An Nhiên thật sự không muốn nhìn thấy chúng nữa…
“Được thôi!” Kỷ Nhu đồng ý. Hai mẹ con được tài xế Trương chở đến siêu thị, hai mẹ con đầu tiên đi dạo quanh các cửa hàng bán nữ trang một vòng,
sau đó đi ăn bánh ngọt, cuối cùng chạy tới tầng cuối cùng mới đi xuống tầng ngầm của siêu thị mua đồ ăn nhẹ và nguyên liệu. Thật sự làm mệt chết tài xế Trương trên tay xách bao lớn bao nhỏ, nhìn thấy Kỷ Nhu cùng Lục An Nhiên vui vẻ như vậy, tài xế Trương trong lòng thầm nghĩ: mệt thì cứ mệt đi, nhưng mà trong lòng cũng hạ quyết tâm, nếu như còn có chuyện tương tự như vậy xảy ra sẽ để cho quản gia Vu đến đây! Hừ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
- Chương 10: Thu thập lục tổng, đại thọ sáu mươi