Chương 5: Có tiền

“Thiếu gia, ngài đừng nóng giận.” Mạc Nhất an ủi.

Mạc Phi hừ lạnh một tiếng: “Giận, ta việc gì phải giận chứ?”

Âu Dương Kỳ mà Lâm Tịch nói là thanh mai trúc mã, ngay từ nhỏ đã đính hôn

với nhau, đáng tiếc năm mười lăm tuổi tiến hành thử nghiệm tư chất, Âu

Dương Kỳ thể chất cấp A tinh thần lực cấp B, mà Mạc Phi thể chất cấp E

tinh thần lực cấp E, Âu Dương Kỳ liền quyết đoán từ hôn.

Mạc Phi

vì Âu Dương Kỳ tiêm thuốc biến đổi gien S nhưng Âu Dương Kỳ lại từ hôn

làm Mạc Phi bị đả kích nặng nề, cuối cùng quyết định tự sát, sau khi

thiếu niên Mạc Phi tự sát không lâu, Mạc Phi đã chiếm cứ thân thể nguyên chủ.

“Thiếu gia, vừa nãy ngươi nhào lên người phu nhân như vậy

không phải là vì muốn chiếm tiện nghi người ta đi?” Mạc Nhất hỏi thử,

Lâm phu nhân tuy tính tình không tốt nhưng ngực to mông nở dung mạo xinh đẹp, thoạt nhìn rất phù hợp với yêu cầu của Mạc Phi a.

Mạc Phi nhăn nhó trừng Mạc Nhất: “Trong lòng ngươi ánh mắt thiếu gia ta thấp kém tới vậy à?”

Mạc Nhất xấu hổ cười gượng: “Ánh mắt thiếu gia tất nhiên phải cao lớn rồi.”

Mạc Phi cười cười gật đầu: “Nói vậy thì tạm được.”

Mạc Phi xòe tay, một món trang sức xinh đẹp xuất hiện trong lòng bàn tay.

Mạc Nhất trừng mắt: “Thiếu gia, đây là tinh hạch.”

Mạc Phi gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Trên Thiên Minh tinh có một thứ gọi là tinh thú, tinh thú là cừu địch của

nhân loại, thế nhưng tinh hạch trong cơ thể tinh thú lại có thể trợ giúp nhân loại tu luyện.

“Thiếu gia, ngươi trộm được à?” Mạc Nhất

trợn to mắt hỏi nhỏ, lập tức hiểu ra thiếu gia nhào lên người Lâm phu

nhân như vậy không phải vì muốn chiếm tiện nghi mà là tiện tay dắt trộm

dê.

Mạc Phi trừng mắt: “Trộm cái gì mà trộm! Nói thực khó nghe!

Ta chỉ mượn một chút thôi.” Biểu tình Mạc Phi có chút ngượng ngùng: “Bất quá ta nghèo như vậy, phỏng chừng mượn rồi sẽ không trả nổi.”

Mạc Nhất gật đầu: “Là vậy a!”

Mạc Phi chớp mắt, có chút vô tội nói: “Ta cũng không có cách nào mà? Ai bảo lão yêu bà kia cứ luôn cắt xén tiền tiêu vặt của ta, còn nữa, nếu không phải nàng giới thiệu tên béo kia cho ta, ta cũng không mất hơn ba nghìn tinh tệ, mua nhiều đồ ăn như vậy cho heo ăn à?”

Dựa theo quy

định, mỗi tháng gia tộc sẽ cấp cho mỗi hậu sinh dòng chính ba nghìn tinh tệ tiêu vặt, kết quả lảo yêu bà kia chỉ cấp cho Mạc Phi một nghìn, có

tháng còn không đưa. Tử lão thái bà kia keo kiệt với Mạc Phi nhưng lại

rất hào phóng với nhi tử nhi nữ của mình, vung tay một cái liền mua

lượng tinh xa giá mấy chục vạn.

Mạc Nhất khích lệ: “Thiếu gia nói đúng, viên tinh hạch cấp ba này có thể bán được một vạn tinh tệ a!”

Mạc Phi gật đầu: “Không tệ, một vạn tinh tệ a! Nếu lão yêu bà kia không

tiếp tục an bài đối tượng thân cận cho ta thì đủ ăn mấy tháng.”

Mạc Phi tới từ Hồng Thiên tinh, Hồng Thiên tinh là một giới diện tồn tại

song song tu chân và khoa học kỹ thuật, trình độ tu chân và khoa học kỹ

thuật bên đó cao hơn Thiên Minh tinh rất nhiều.

Mạc Phi sinh ra

trong một gia tộc tu luyện nhỏ ở Hồng Thiên tinh, từ nhỏ đã yêu thích

dược tề, là một dược sư xuất sắc, lúc còn ở Hồng Thiên tinh Mạc Phi

nghiên cứu ra một loại dược tề có hiệu quả giảm đi mức độ nguy hiểm khi

thăng cấp, sau khi tin tức bị lộ ra ngoài có hai thế lực lớn tìm tới.

Hai thế lực đều quyết tâm muốn giành lấy phối phương, hai bên nhìn nhau

không vừa mắt liền lao vào đánh nhau, diêm vương đánh nhau tiểu quỷ gặp

nạn, Mạc Phi chính là con tiểu quỷ xúi quẩy kia, hai lão đại đánh đấm

một trận, phòng thí nghiệm của Mạc Phi liền tan hoang.

Trình độ

chế dược ở Thiên Minh tinh không cao, Mạc Phi có thể dễ dàng phối ra các loại dược tề hữu dụng cho đàm người tu luyện tinh lực.

Đáng tiếc tiền thế chết quá thê thảm làm Mạc Phi quyết tâm nếu không phải bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không thể bại lộ trình độ chế dược của mình.

Đương nhiên Mạc Phi không bán dược tề còn một nguyên nhân quan trọng hơn, mua không được dược liệu a! Dược liệu có được chút tinh lực đều đắt muốn

chết, hiện giờ hắn chính là một kẻ nghèo khố rách áo ôm a. Với lại cho

dù có chế được dược tề cũng không bán được, người bán dược giả nhiều

lắm, vì thế muốn bán dược tề nhất định phải có chứng nhận dược sư, còn

phải có người tiến cử, mà Mạc Phi thì không có gì cả.