Chương 41: Dốc hết tâm huyết

Thấy Mạc Phi tiến vào phòng học, ánh mắt Nhan Thần lập tức lóe sáng.

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Nhan Thần, trái tim Mạc Phi nảy lên thình

thịch, thầm nghĩ, đừng nói nhóc Nhan Thần này thích mình nha, mình thích nữ nhân a.

Thấy Mạc Phi ngồi xuống, Nhan Thần lập tức kích động kéo tay Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi có biết chuyện trận bàn tu luyện không?”

Mạc Phi nhíu mày, dò hỏi: “Trận bàn tu luyện?”

Nhan Thần gật đầu, vừa mở tin tức vừa hưng phấn nói: “Đúng vậy, trận bàn tu

luyện, phòng nghiên cứu Nhạc Kiệt dốc hết tâm huyết, sau mười năm rốt

cuộc cũng thành công chế luyện ra.”

Mạc Phi trừng to mắt, thực khϊếp sợ nói: “Eo ơi, dốc hết tâm huyết nghiên cứu mười năm, đúng là không dễ dàng a!”

Nhan Thần gật gật đầu: “Đúng là không dễ dàng, nghe nói trận bàn tu luyện

này có thể gia tăng gấp đôi tốc độ tu luyện, thứ tốt như vậy chỉ mất có

mười năm nghiên cứu, nhóm nghiên cứu gia bên Nhạc Kiệt thật sự rất

giỏi.”

Mạc Phi cười ha hả: “Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất giỏi.” Trận bàn tu luyện kia là hắn làm, không có tí ti quan hệ nào với đám

nghiên cứu gia bên Nhạc Kiệt kia a!

“Người bên phòng nghiên cứu

Nhạc Kiệt nói, tài liệu chế tạo trận bàn được phát hiện trong một bí

cảnh từ rất nhiều năm trước, rất hiếm thấy, hiện giờ bí cảnh đã bị phong ấn, tài liệu có được chỉ đủ để chế tạo một ngàn trận bàn, muốn mua phải đặt trước a.” Ánh mắt Nhan Thần đỏ ửng.

Mạc Phi sửng sốt, chuyện như vậy mà cũng bịa ra được a!

Mạc Phi nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Kia một cái trận bàn giá bao nhiêu?”

Nhan Thần thản nhiên nói: “Một trăm hai mươi vạn tám trăm tám mươi tám tinh tệ!”

Mạc Phi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Nhan Thần: “Đắt vậy à? Kia bán được không?”

Nhan Thần đảo tròng mắt: “Không đắt a! Sao lại không bán được, chỉ hơn trăm

vạn thôi mà, loại thần khí thế này cho dù giá cao gấp ba cũng có người

mua!”

“…” Là cậu chưa từng gặp đại gia thực thụ hay căn bản không biết thế nào là thời buổi đại gia a?

Một cái hơn một trăm vạn, một ngàn cái là bao nhiêu… ai nha nha, tam hoàng tử đúng là gian thương vô sỉ mà.

Nhan Thần có chút nhăn nhó nói: “Mạc Phi, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”

Mạc Phi trừng mắt: “Chuyện gì?”

Nhan Thần ngượng ngùng cười cười: “Ta muốn nhờ ngươi mua giùm một cái trận bàn tu luyện từ chỗ tam hoàng tử.”

“Tam hoàng tử?”

Nhan Thần gật đầu: “Ừm, phòng thí nghiệm Nhạc Kiệt là của Kỷ gia, hiện giờ

do tam hoàng tử quản, muốn mua trận bàn tu luyện phải thông qua tam

hoàng tử.”

“Sao ngươi không trực tiếp tìm hắn mà mua?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

Nhan Thần lắc đầu: “Không phải cứ có tinh tệ là mua được, trước tiên phải

đăng ký mua, sau đó tam hoàng tử sẽ sàng lọc, mỗi gia tộc được chọn chỉ

được mua tối đa ba cái, gia tộc nhà ta mở tiệm cơm, mặc dù có tinh tệ

nhưng địa vị lại không cao, phỏng chừng sẽ không được chọn.”

Mạc Phi nhíu mày: “Không phải có tới một ngàn cái à?”

“Chỉ có một ngàn cái thôi, căn bản không đủ chia a! Hoàng thất muốn, quân bộ muốn, các tập đoàn tài chính lớn cũng muốn, còn cả đám cao thủ cấp mười cấp tám, cánh cổng bên phủ Kỷ tướng quân sắp bị đạp sập rồi kìa.”

“…” Khỉ thật, thứ này cư nhiên được hưởng ứng nhiệt tình đến vậy, lỗ, lỗ nặng rồi…