"Thái thượng hoàng giá lâm, Bệ hạ giá lâm, thái hậu giá lâm, các vị đại nhân đến." Thanh âm lanh lảnh của thái giám từ xa xa truyền đến.
Rất xa, một thân hoa phục Lí Thiên Hinh đã đi tới, quanh thân lạnh lùng xa cách, nàng trên người mang theo đồ trang sức trang nhã, càng phát ra mỹ lệ, dưới ánh trăng dịu dàng, tựa như một khối mỹ ngọc đang phát ra ánh sáng rực rỡ sinh động, trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mài như mực, ánh mắt giống như thủy tinh đen, không chỉ lấp lánh hơn nữa còn rất chói mắt, khóe môi nhất câu, đó là nụ cười như nước, rõ ràng nàng đang cười, nhưng không làm cho người ta cảm giác ấm áp, ngược lại làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của nàng không tốt, nên những người khác tốt nhất ít chọc đến nàng.
Mọi người đứng dậy, quỳ xuống đất, hô to, "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Bình thân."
Tiếng nói nhàn nhạt mang theo một cỗ ma lực, làm cho người ta không dám phản bác, tiếng nói vừa dứt, mọi người đứng dậy xếp hàng ở hai bên.
"Tạ thái thượng hoàng, Bệ hạ." Mọi người cùng nhau hô to.
Lúc này trời sắc đã mờ mờ, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, nến cháy lay động, nàng rũ mắt xuống in một tầng mờ nhạt lên khuôn mặt, tùy ý dùng cánh tay chống đầu, vẻ mặt lười biếng nói : "" Hôm nay phụ hoàng quy lai, trẫm thực sự rất vui mừng, xin kính người li rượu ngọt này."" rồi mỉm cười nâng ly rượu bạch ngọc trước mặt lên, hướng về phía Lí Huệ Tông nâng chén.
""Cạn"" Lí Huệ Tông không nhiều lời, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Thiên Hinh cũng vậy, làm xong còn phân phó Phùng công công bên cạnh:
""Bắt đầu yến tiệc đi""
Tiếng đàn sáo lượn lờ vang lên, vũ nữ mỹ lệ mặc sa mỏng, tay cầm cây quạt lông chim năm màu nối đuôi nhau mà vào, âm thanh nhạc khí duyên dáng cất lên, cử động vòng eo tinh tế, nâng bước sen lịch sự tao nhã, biểu diễn.
Nam tử đối diện vừa nâng ly cạn chén trò chuyện đầy lý thú, vừa nâng mắt nhìn chằm chằm vũ nữ diễm lệ trong hoa viên.
Khách nữ trong bữa tiệc là các phu nhân và nữ tử dòng chính đều mang theo vẻ khinh thường nhìn vũ nữ phanh ngực hở chân, trong mắt các nàng, vũ nữ đều là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đều là hạng đồ chơi thấp hèn, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng cũng biết, các nàng không thể không làm bộ như say mê, cười dịu dàng nhìn vũ cơ nhảy múa.
Nhìn chung, mọi cô nương đều chỉ cầu có được một đức lang quân như ý, rồi sinh được nhất nam bán nữ, có một ít số người không cam lòng với thân phận hiện tại nên muốn đi trên con đường phàn long phụ phượng (*). Haizzz, cái nhìn của thế nhân với nữ nhi gia rất khắc nghiệt, nữ tử chỉ có thể sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con. Nếu nam tử có phụ nhân không theo ý muốn của hắn thì còn có thể nạp thϊếp, rước bình thê, lưu luyến thanh lâu, còn nữ tử chỉ có thể coi phu là trời, nếu có vị hôn phu không tốt thì cả cuộc đời đều hỏng ngay cả từ hôn thanh danh cũng bị tổn hại lớn.
(*) : thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao).
Nhận ra trời đã muộn, còn vài việc cần làm, nàng quay đầu, thấp giọng nói với Thái thượng hoàng và Thái hậu: "Phụ hoàng, mẫu hậu, người hãy xem từ từ, trẫm xin cáo lui trước!"
Thái thượng hoàng đang thất thần, không trả lời còn Thái hậu đang xem vui vẻ, cũng không để tâm, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, cũng không nói thêm câu nào.
Thiên Hinh chậm rãi đứng lên, từ đại điện đi ra ngoài. Tiếng nhạc lập tức dừng lại, mãi đến khi thân ảnh nhỏ bé cùng đội ngũ cung nhân hoàn toàn biến mất, trong điện mới vang lên tiếng đàn sáo một lần nữa.