Chương 11: Thái thượng hoàng hồi cung

Một thời gian sau, Lí Huệ Tông đã quyết định đối mặt, Lí Thiên Hinh thông cáo với bách quan rằng Thái thượng hoàng sắp hồi cung. Tin tức này gây chấn động Thiên An điện, có người vui, kẻ buồn nhưng đa số là hiếu kì do ai ai cũng biết trong lòng là Thái thượng hoàng bị bệnh điên nên mới nhường ngôi rồi xuất gia.

Thọ Dương cung nằm ở phía tây bắc, trong đại điện ngay lúc đó một mảnh bừa bãi, một phụ nhân mặc phượng bào hoa lệ ngồi ở trên sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ lãnh trừng mắt nhìn xuống dưới đại điện cung nữ thái giám đang quỳ đầy đất và Điện tiền chỉ huy sứ.

“Thái hậu nương nương.”

""Thủ Độ, ai gia không muốn phải hư tình giả ý với hắn nữa! - Thái hậu nương nương bởi vì tức giận lại nói quá mau, nên vừa nói xong liền ho khan, Quách ma ma bên cạnh vội vàng tiến lên một bước vì nàng khẽ vuốt ngực, cho hơi thở trôi xuống.

""Thái hậu, Bệ hạ có vẻ khác, một thời gian trước người cũng đến thăm Thái thượng hoàng, còn lui hết cung nhân và nói chuyện với Thượng hoàng một thời gian khá lâu. Liệu có phải...?"" - Trần Thủ Độ ở một bên trầm ngâm.

""Không thể nào, nàng ta mới chỉ là một tiểu hài tử, nhất định có kẻ đang muốn chống lại Trần gia! Thủ Độ, hãy mau tìm ra tìm ra kẻ đó đi!""- Thái hậu nương nương vừa mở miệng, không khí trên đại điện cuối cùng cũng hòa hoãn một ít, thái giám cùng cung nữ đang quỳ cũng thở phào một hơi. Lúc này xa xa phía chân trời có tia nắng đỏ xuyên qua rặng mây, chiếu vào cánh cửa cao to trước điện, rải đầy trong đại điện, mang theo ánh sáng màu hồng kỳ dị.

Thoắt cái đến ngày Thái thượng hoàng hồi cung.

Mặt trời từ phương đông đã dần ló dạng. Ánh dương xuyên qua kẽ lá, chậm rãi chiếu rọi xuống lòng núi, khiến cho sương mù từ từ tản đi, chỉ lơ lửng như làn khói nhẹ trong sáng sớm. Trời chậm rãi sáng, gió nhẹ se se lạnh, sương mù ẩm ướt bao phủ, trong vườn hoa, bách hoa tranh nhau khoe sắc tỏa hương, giống như cần phải ở trong ngày ngắn ngủi này, dùng hết sinh mệnh để tỏa ra màu sắc và hương thơm.

Ánh mặt trời ấm áp từ trong tầng mây chiếu rọi, không khí hoà thuận vui vẻ bao trùm, dưới mặt đất dâng lên một mảnh sương mù nhợt nhạt, màu sắc đỏ chói phơi bày khắp nơi làm cho người ta cảm thấy nặng nề không thở nổi.

Trong hoàng cung công việc đã bù lu bù loa cả lên, trên hành lang, đình gác, đường mòn, ngự hoa viên thỉnh thoảng đều có người đi qua, cung nữ, thái giám ai cũng mang khuôn mặt vui sướиɠ, nơi nơi đều bao phủ màu hồng, xa xa nhìn lại, khắp bầu trời một mảnh hỏa hồng xinh đẹp như đại dương mênh mông, che mất hết màu sắc của hoa cỏ cây cối, ngay cả bức tranh chạm khắc trên xà ngang cũng chỉ sáng loá một màu đỏ.

Long Thanh cung.

Ánh nắng xuyên thấu qua rèm che chiếu vào, ở trên giường đang nằm nghiêng một mỹ nhân như ngọc, tóc đen dài như mây toàn bộ tung bay ở trên áo gối thiêu, hé lộ ra khuôn mặt tinh xảo ôn nhu, đắm chìm trong vầng sáng mờ ào, làn da trong suốt mịn màng, lông mi thật dài giống như một cây quạt nhỏ, che dấu ánh mắt bức người, cùng với đôi môi đỏ hồng, làm cho lòng người ta xao động không tự chủ được.

""Bệ hạ, canh giờ đã đến!""- Linh Tâm và vài tiểu cung nữ đem theo hoàng bào, khăn chầu,... vào thiên điện.

Thấy Thiên Hinh không trả lời, Linh Tâm bất đắc dĩ nói : "Bệ hạ, hôm nay người phải lâm triều rồi đến Đại Long môn nghênh đón Thái Thượng hoàng vào giờ Tỵ (từ 9 đến 11 giờ sáng) và tổ chức cung yến đón gió tẩy trần vào giờ Dậu (từ 5 giờ chiều cho đến 7 giờ tối)!""

""Mấy nô tài Nội vụ phủ để làm gì? Quả là cẩu nô tài!"- Thiên Hinh không muốn mở mắt đâu.



""Nhưng... người phải lâm triều sớm nữa"

""Thôi, hôm nay thông cáo ra tiền điện bãi triều đi, trẫm cùng các ái khanh chờ phụ hoàng, Linh Tâm, búi tóc cho trẫm đi.""

Bệ hạ! Ngài quả là vô pháp vô thiên mà! Các cung nhân đều nghĩ thầm trong bụng.

Linh Tâm khéo tay, rất nhanh liền làm cho chủ tử một búi tóc uốn lượng, rồi cột lỏng lẻo mái thả xuống, phía trên đầu tóc đen mượt, cài một đóa hàn mai tinh xảo trông rất sống động, hàn mai này dùng bạch ngọc điêu khắc thành, ở giữa nó còn chấm một điểm màu hồng xinh đẹp, khiến cả người lộ ra trong suốt thơm ngát, thật giống như hương thơm tỏa ra từ chỗ sâu, nơi giá lạnh khủng khϊếp, khi đã lọt vào trong tầm mắt người ta, thì họ không cách nào dời đi.

Vãn Kiều nhìn chủ tử từ trên xuống dưới, sửng sốt dời không ra tầm mắt, thế gian này người có khuôn mặt đẹp chỗ nào cũng có, thế nhưng lại có ai vừa xinh đẹp, còn mang thêm hương thơm của trúc, kiên quyết của tùng, dịu dàng của mai, chỉ có nữ tử như vậy mới có được phẩm chất kêu ngạo và mùi thơm băng hàn mà từ trước tới nay chưa ai có được, nói : ""Bệ hạ nhỏ vậy mà đã thật xinh đẹp, nếu người là một thiên kim tiểu thư có lẽ các bà mối sẽ chực chờ đến khi người cập kê rồi đạp hỏng cửa mất!"

“Hai người tiểu nha đầu các ngươi, miệng đúng là tha mỡ mà, được rồi, chúng ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta nên đi ra, thời gian sẽ nhanh đến.”

Đại Long môn

Các vị đại nhân đã sắp xếp hàng lối từ chức quan thấp đến cao, chỉ chờ Thái thượng hoàng đến.

""Thái thượng hoàng giá lâm""

Chỉ thấy ở cửa cung một long liễn xa hoa đang chậm rãi chạy tới, long liễn khí phái hoa lệ, rèm liễn làm bằng gấm tơ lụa có thiêu minh hoàng long, tượng trưng cho hoàng thượng thân phận cao nhất, trên đỉnh liễn khắc bàn long thổ châu, màu vàng của bàn long dưới ánh mặt trời càng phát sáng vạn phần, hào quang bắn ra vạn trượng, dạ minh châu trong miệng rồng tản mát ra sinh động quang huy, tăng thêm uy nghiêm cuồng mãnh cho kim long. Haizzz, dù đẹp như vậy thì làm sao? Đâu có có đáng để máu chảy thành sông chứ?

Từ long liễn bước ra một nam tử mâu quang mang theo uy nghiêm cơ trí, dáng người cao lớn có lực, mặc dù đã qua tuổi lập gia đình, lại nhìn thật trẻ tuổi, thậm chí lại có thêm khí độ trầm ổn thành thục hơn hẳn những nam tử trẻ tuổi.

""Vi thần tham kiến Thái thượng hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế""

""Các khanh không cần đa lễ, đứng lên hết đi."" - Lí Huệ Tông thản nhiên nói.

""Cung nghênh Thái thượng hoàng hồi cung""- Tiếng vang cả một khoảng trời rộng lớn.