Núi uốn lượn trùng điệp, thanh sơn lục thủy, khắp núi xanh um tươi tốt. Trời xanh mây trắng, sương khói lượn lờ bay lên, một con đường cái uyển chuyển khúc chiết kéo dài, bám vào sườn núi hướng về phía trước. Sương lạnh giăng khắp nơi, khung cảnh cả ngọn núi có chút tiêu điều, bên cạnh những mảng lá xanh ngắt đã bị lây một ít màu sắc của lá vàng, ánh nắng chiết xạ lên cành lá, bao phủ một tầng kim quang tựa như nó đang thong thả tản bộ. Gió thổi qua, có một ít lá khô nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi và thong thả như đang trôi trong dòng suối, hóa thành một cảnh đẹp trong khung cảnh tiêu điều của mùa thu.
Dưới chân núi, hương xa bảo mã chỗ nào cũng có. Thiên Hinh từ trên long liễn bước xuống, lập tức liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, giương mắt trông về phía xa, cảm nhận được mùi thơm của cây lá giữa núi rừng, chim tước thỉnh thoảng bổ nhào về phía trước rì rào bay qua. Trên đỉnh đầu tia sáng nóng rát chiếu xuống, làm Thiên Hinh nhíu mày một chút, nội thị lập tức lấy lọng tía ra che, mở miệng nhẹ giọng: ""Bệ hạ, người muốn đi bộ lên núi thật sao?""
""Đi chứ, trẫm hôm nay muốn đi bộ"
Quân thần một đoàn người đạp chân lên đá vụn của con đường hẹp, hướng giữa sườn núi mà đi.
Chùa Chân Giáo được xây ở giữa sườn núi, liền thâm thụ Hoàng gia coi trọng, đời đời trụ trì đều là cao tăng đương thời, trong dân gian phi thường được tôn sùng. Chùa miếu rộng rãi quy mô, bầu không khí lại trang nghiêm, cả tòa chùa miếu đều ẩn ở giữa cánh rừng trên núi, ngẫu nhiên nó mới lộ ra một góc, nhưng chỗ lộ ra lại mang theo vài phần sắc thái thần bí. Gió thổi qua, có một ít lá khô nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi và thong thả như đang trôi trong dòng suối, hóa thành một cảnh đẹp trong khung cảnh tiêu điều của mùa thu.
Chủ trì Lãng Nguyệt đại sư, khuôn mặt từ ái, ánh mắt ôn hòa, tay đang niệm phật châu, chút phong thái tiên phong đạo cốt, hơn nữa mi tâm cơ trí, thảo nào khách hành hương đều nói hắn có đạo hạnh cao, đứng trước một đoàn hòa thượng, vừa nhìn thấy bọn họ đi tới, liền hành đại lễ :
"Lão nạp/bần ni khấu kiến Bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Nàng chắp hai tay lại, bộ dáng hòa nhã, vẻ mặt chân thành nhìn đại sư : "Lãng Nguyệt đại sư không cần đa lễ, tiểu nữ hôm nay chỉ muốn thỉnh an phụ hoàng và thắp hương mà thôi."
Nàng thần sắc nhàn nhạt, cũng không để ý tới những người khác, dẫn Linh Tâm và Vãn Kiều đi thẳng vào trong miếu, tĩnh tâm đốt nến rồi dâng hương, lẳng lặng nhìn phật đang ngồi ở chỗ cao, thành kính quỳ ở trước Phật tổ kim, nghiêm túc dập đầu ba cái. Nàng hai tay tạo thành chữ thập, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, nhưng quỳ tại nơi đó, liền cho người ta một loại cảm giác mãnh liệt yên ắng tường hòa, đôi mắt thật tĩnh mịt như cùng phật nói chuyện.
Nàng nói, ta lòng phiền, phật hãy độ ta.
Phật nói, ngươi phiền có phật độ, phật phiền thì ai độ?
Nguyên lai phật cũng có chuyện phiền lòng đâu còn thời gian để ý, việc của mọi người thì mọi người phải tự mình để ý tới mà thôi.
Nàng tỉnh ngộ, tạo hóa của con người là do tự mình quyết định, cùng phật không có quan hệ với nhau…
Trước bảo điện Đại Hùng treo một bộ câu đối:
"Ðịa ngục vị không, thệ bất thành Phật,
Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ-đề."
(Có nghĩa là địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật; chúng sanh độ hết rồi, tôi mới chứng bồ đề; một câu của Ðịa Tạng Vương Bồ Tát)
Chính giữa chùa có một hồ sen xanh biếc, nước hồ thì trong suốt, bên trên bờ dương liễu xanh um tươi tốt, từng cơn gió nhẹ thổi qua, dương liễu đong đưa cành lá mềm mại, tạo nên quyển quyển rung động, ở giữa hồ lúc này hoa sen đang nở rộ, thánh khiết cao nhã thật giống như bạch y tiên tử đạp sóng mà đến.
Phía trước là đại điện cung phụng tượng phật, phía sau có trung đình, hoa cỏ đầy đủ nhưng bày biện khá hỗn loạn, riêng mấy chỗ phòng xá thì ngay ngắn có trật tự, thỉnh thoảng nàng còn nhìn thấy tiểu hòa thượng áo xám đang ở trước con đường u kính quét tước, bọn hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tuyệt đối không nhìn loạn một cái nào, quy củ hành lễ. Xa hơn một chút, liền nhìn thấy một hậu điện riêng biệt có hai tầng, tầng một bên dưới có các cửa đã khóa chính xác là nơi để các hòa thượng thuyết pháp nên có rất nhiều bồ đoàn bày biện chỉnh tề, bên cạnh điện còn treo một chuông đại cổ đồng.
Nhẹ nhàng gõ cửa ở sân viện, bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp bình tĩnh hỏi: "Ngoài cửa là ai?"
"Phụ hoàng, là nhi thần, Thiên Hinh" Nàng đưa tay phúc đến trên ván cửa, khẽ giọng trả lời.
Bên trong yên lặng một hồi lâu, mới lại nói: "Có chuyện gì?"
""Nhi thần đến thăm Người, và có vài vấn đề muốn hỏi Người""- Nàng nhẹ giọng đáp.
Lý Huệ Tông thực hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, trầm mặc một lát, cửa sương phòng két một tiếng được mở ra.