Edit: Um-um
Cố Tương hai mươi tuổi ngoại trừ vẻ trẻ trung xinh đẹp thì không hề có sở trường, không thể diễn được vai người con gái mang tâm sự. Cô chỉ có thể dựa vào hành động hoặc biểu cảm gương mặt để diễn gần giống với vai diễn. Hơn nữa trong thời gian rất ngắn, muốn diễn được chính xác từng ngóc ngách tính cách phức tạp của nhân vật hoàn toàn không thể. Có diễn viên chụp tạo hình xong lại không thể diễn ra được linh hồn nhân vật, khán giả đánh giá diễn xuất vô cảm chính là vì vậy.
Nhưng Cố Tương đã phá vỡ thành công nhận thức của người ở đó.
Cố Tương 30 tuổi đã trải qua sự nghiệp lên voi xuống chó, tình cảm bị phản bội, bị công chúng chửi rủa, đi đến bước đường cùng thì làm sao không hiểu được cảm giác đắm mình trong tuyệt vọng? Kiếp trước sau khi ly hôn với Lương Quý, cô không thể gượng dậy nổi. Cô vốn là người phụ nữ sống dựa vào tình yêu, mất đi tình yêu giống như một đoá hoa mau chóng tàn phai, hút thuốc lá, say rượu, mất ngủ, thức đêm, tự biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, hận không thể biến cuộc sống thành một giấc mơ, mơ mãi không tỉnh, không cần đối mặt tương lai, cuộc sống của Phương Phương và cô khi ấy có khác gì nhau đâu?
Huống chi, cô từng lấy góc độ “khán giả” để xem bộ phim này.
Tay Điền Lật không tự chủ vồ lấy bút máy, cầm tư liệu của Cố Tương, mắt nhìn chằm chằm không nháy một cái. Cố Tương vừa diễn xong, trong khoảnh khắc cảm giác mấy mươi năm giao thoa giữa mục nát và phù hoa bỗng chốc biến mất. Cô cúi đầu chào đạo diễn, mái tóc dài vén sau tai, trở lại với bộ dạng một cô gái ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Từ Phong nhìn cô, hỏi: “Trước khi đã từng đóng phim chưa?”
Câu này cất lên biểu hiện ý tứ hết sức coi trọng của ông.
Cố Tương mỉm cười trả lời: “Từng đóng qua một vai làm nền.”
Ánh mắt Điền Lật không giấu được kích động, d.d.lequydon.u.m.u.m kịch bản lần này do ông và biên kịch cùng nghiên cứu sửa đổi, bao gồm nhiều cảnh diễn nội tâm. Phương Phương là nhân vật có độ phức tạp tương đối cao, cần một nghệ sĩ có kinh nghiệm diễn xuất, dáng vẻ không tệ, nhưng vừa rồi khi Cố Tương diễn thử so với yêu cầu không thể nói là không vừa sức.
Giống như dự định ban đầu diễn viên mới phải là diễn viên phụ, nhưng nhân vật này được sinh ra là dành cho Cố Tương. Đây không phải vì là diễn xuất cơ bản của Cố Tương nên cô mới diễn tốt đến thế, khi cô cúi đầu chào, phong cách cả người so với khi diễn thử hoàn toàn khác biệt, có thể thấy được, diễn xuất của cô rất xuất sắc, là người trời sinh để làm diễn viên.
Kỹ thuật diễn tốt, người xinh đẹp, thái độ thành khẩn, trở thành nữ hoàng thảm đỏ chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là cô còn thiếu một cơ hội.
Điền Lật muốn cho người mới xinh đẹp trước mặt mình một cơ hội.
Ông và Từ Phong nhìn thoáng qua nhau, rồi nói với Cố Tương: “Cô đi ra ngoài trước, chờ chúng tôi thông báo.”
Cố Tương cười bước ra ngoài.
Bên ngoài, Văn Tĩnh thấy cô vừa ra, vội đến gần hỏi: “Tương Tương, sao rồi?”
“Cũng được.” Cố Tương đáp qua loa. Trong lòng hết sức chắn chắn, trong lớp người mới không ai có kỹ thuật diễn tốt hơn cô, nếu cô thua trong tay những người đó, đúng là uổng phí bao nhiêu năm diễn xuất.
Văn Tĩnh thấy tâm trạng cô không tệ, thở phào nhẹ nhõm, nói thêm mấy câu, chờ nhân viên công tác đến sẽ đưa Cố Tương về nhà. Mấy hôm nay công ty tạm thời không sắp xếp việc, thời gian này Cố Tương rất rảnh rỗi.
Bên kia, sau khi tất cả đều thử vai xong, Điền Lật và Từ Phong thương lượng.
“Cố Tương rất tốt.” Điền Lật đẩy mắt kiếng, nhìn tài liệu trong tay: “Là người mới ra
mắt năm nay của Hoa Sâm, là người nổi bật nhất trong lần ra mắt này, chỉ là tạm thời không có vai diễn. Nếu như đóng, cát sê cũng không quá cao, với chúng ta cũng là việc tốt.” Là một đạo diễn mang chủ nghĩa thực dụng, Điền Lật suy tính vẹn toàn trên mọi phương diện.
“Nhưng một người mới sẽ không có nhiều người hâm mộ.” Từ Phong lắc đầu.
“Bộ phim này của chúng ta không phải dựa vào người hâm mộ của diễn viên mà tăng tỉ lệ người xem.”. Điền Lật phân tích mạch lạc: “Không nhất thiết mỗi bộ phim đều phải có chiêu trò. Các vai chính khác đều có chút ít tiếng tăm, vai chính này có thể danh tiếng thấp một chút nhưng vượt trội ở tình tiết và kỹ thuật diễn.”
Thấy Điền Lật một mực phản đối, Từ Phong có chút bất mãn: “Cô ta chỉ là một người mới, làm gì có cái gì gọi là kỹ thuật biểu diễn?”
“Hành động của cô ta, ông không phải mới xem sao?”
Điền Lật trả lời qua quýt.
Từ Phong và Điền Lật vẫn luôn có chút bất đồng, Điền Lật chỉ là một phó đạo diễn nhưng ý tưởng và ý nghĩ bản thân quá nhiều, có khi giọng khách lấn át cả giọng chủ. Điền Lật cũng là một cái tên khá thu hút giới truyền thông, giống như phim “Trở về” lần này, đạo diễn rõ ràng là Từ Phong nhưng bên ngoài lại nhắc đến Điền Lật trước. Trong lòng Từ Phong tự nhiên cũng cảm thấy không thoải mái mà Điền Lật lại là người ỷ có tài càng thêm kiêu ngạo, phần kiêu ngạo này trong mắt Từ Phong chính là một sự khıêυ khí©h.
Lời Điền Lật nói làm cho Từ Phong không cách nào phản bác. Lúc Cố Tương thử vai biểu diễn đã khiến cho từng đạo diễn kinh ngạc, nói thật lòng, nhân vật này Cố Tương tuyệt đối có thể khống chế hơn nữa còn có thể làm tương đối khá.
“Cô ấy có thể đóng thành công bộ phim này.” Điền Lật nói. Làm đạo diễn, gặp diễn viên có thể hoá thân vai diễn của mình đều không cam lòng bỏ qua. Ddlqd-umum Điền Lật có một dự cảm nếu để Cố Tương tham gia diễn xuất, đối với Cố Tương, đối với bộ phim sẽ tiến xa hơn một bước.
“Tôi không đồng ý lời nói của ông.” Từ Phong ngắt lời: “Tôi thấy phong cách cô ta rất đơn thuần, không phù hợp với yêu cầu vai diễn.”
Điền Lật hừ nhẹ: “Nói nhảm.”
“Điền Lật!” Từ Phong tức giận.
“Ông muốn cho diễn viên sắp sẵn đóng, cần gì phải thử vai?” Điền Lật mặc kệ vẻ mặt khó coi của Từ Phong, lầm bầm: “Dối trá.”
“Ông đừng có mà quá đáng.” Từ Phong xiết chặt nắm đấm. “Tôi mới là đạo diễn.”
“Đúng rồi, ông mới là đạo diễn.” Điền Lật liếc Từ Phong, giọng nói toát lên vẻ cổ quái: “Ông muốn làm gì cứ làm, chỉ là tôi nhắc nhở ông một câu, ông sẽ phải hối hận.”
Ông sẽ phải hối hận.
Nói xong câu đó, Điền Lật cầm toàn bộ tư liệu của Cố Tương ở trên bàn, quay người ra cửa.
Bỏ lại một mình Từ Phong với vẻ mặt khó coi khác thường.
Cố Tương về nhà, rót cho mình một ly sữa bò, định nấu mì ăn thì điện thoại di động bỗng reng lên, là Văn Tĩnh gọi điện thoại đến. Cô bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng Văn Tĩnh ngập ngừng: “Tương Tương…”
“Chuyện gì?” Cố Tương lấy mặt nạ trong tủ lạnh ra, nghe Văn Tĩnh nói: “Đã có kết quả của buổi thử vai.”
“Sao? Nhanh thế à?” Cố Tương hỏi tiếp: “Kết quả thế nào?”
“Xác định người đóng…. Đừng nản lòng, lần sau chúng ta có thể kiếm được một nhân vật tốt hơn. Chưa kể đạo diễn chủ động mời thử vai cũng đã là thành công một nửa!” Nói đến đoạn sau, giọng Văn Tĩnh trở nên dồn dập, hiển nhiên là sợ Cố Tương đau lòng nên khuyên bảo một hơi.
Cái muỗng trong tay Cố Tương run rẩy, thiếu chút nữa rớt xuống. Cô cầm chặt di động, hỏi: “Xác định người đó là ai?”
Nghe được giọng Cố Tương khác thường, Văn Tĩnh vội vàng đáp: “Đừng lo, không phải Trần Lôi, là Vương Đan, cũng là người mới. Có thể phong cách tương đối phù hợp hình tượng nhân vật, không sao…”
Cố Tương không còn nghe rõ Văn Tĩnh đang thao thao bất tuyệt những gì, trong đầu thoáng qua một vài hình ảnh mơ hồ. Vương Đan, đó không phải là diễn viên diễn Phương Phương trong “Trở Về” ở kiếp trước sao? Diễn xuất của cô ấy trẻ trung, chỉ cần không phải bị mù sẽ không chọn Vương Đan. D.i.e.n.d.a.n.lqd Nét mặt của Từ Phong và Điền Lật hôm nay không phải là rất hài lòng với cô sao?
Tâm tình Cố Tương cơ hồ suy sụp, đã nói rồi đâu phải sống lại là có hào quang nhân vật chính đâu? Đã nói rồi đâu phải xinh đẹp, diễn xuất tốt là có thể khuấy đảo làng giải trí đâu? Vì sao sống lại một đời mà việc này vẫn không đổi? Chả lẽ đời của cô vẫn như cũ, dù đã rất nỗ lực nhưng vẫn phải nhận lấy định mệnh như trước ư?