Chương 22: Kế mẫu là hạ tam lạm

“Muội muội đừng khóc, tỷ cho tới bây giờ cũng sẽ không trách muội, muội có thể nói với ta

những lời đó, ta cũng rất vui mừng.!” Trên mặt Âu Dương Noãn ôn hòa an

ủi hai câu, tự mình đỡ nàng ta đứng dậy ngồi lên ghế, lập tức ý bảo Hồng Ngọc đi múc nước.

Âu Dương Noãn cam đoan lặp lại sẽ không trách

tội, đối phương mới cẩn thận phóng khoáng bước đi, giống như thực sự

luyến tiếc, Âu Dương Noãn trong lòng nghĩ Âu Dương Khả tuy rằng dễ dàng

bị chọc giận, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của Lâm thị, bản chất dối trá

thật đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra.

Phương mama nhìn tiểu thư nhà mình: ”Tiểu thư, nhị tiểu thư thật sự là tìm người xin lỗi sao?”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng gật đầu, Phương mama nhẹ nhàng cười lạnh nói: ”Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt muốn đánh người, hiện tại biết là không

đúng mới lại đây xin lỗi sao? Làm sao lại có chuyện dễ dàng như vậy

được! Tiểu thư trăm ngàn lần đừng bị nàng ta lừa, người là không biết

thôi, nhị tiểu thư tuy tuổi không lớn nhưng tâm cơ lại sâu, vẫn ngầm

ngáng chân, còn thường xuyên tìm lão gia cáo trạng nói bị đại thiếu gia

khi dễ, trời biết đại thiếu gia chính là không để ý đến nàng ta, cho tới bây giờ cũng không khi dễ nàng ta quá! Còn nhỏ tuổi lại ăn nói giả dối, chỉ sợ là có âm mưu, tiểu thư phải thật cẩn thận!”

Âu Dương Noãn cười nói: ”Đúng vậy, muội ấy cười đến là ngọt ngào, chỉ sợ là Lâm thị

đã đồng ý cái gì, chúng ta xác thực là phải cẩn thận!”

Đêm đó, Âu Dương Noãn chậm chạp không thay quần áo nghỉ ngơi, ngược lại luôn ngồi

dưới đèn đọc sách, Phương mama cùng Hồng Ngọc thế nhưng cũng không thúc

dục. Mặt khác hai đại nha đầu Văn Tú và Tử Lâm lại cảm thấy rất kỳ quái, nếu như bình thường thì đại tiểu thư đã sơm nghỉ ngơi, sao hôm nay lại

có thái độ khác thường, để cho tất cả mọi người trông coi trong sân, bên ngoài lại đem hết đèn l*иg lên thắp sáng? Chính là các nàng biết đại

tiểu thư bây giờ đã khác trước nên không dám hỏi nhiều, chỉ tập trung

tinh thần canh giữ bên ngoài phòng.

Ban đêm yên tĩnh chỉ nghe

tiếng gõ mõ, Âu Dương Noãn lấy Nhất Hiệt Thư qua, lại lơ đãng nhìn đến

Phương mama vẫn luôn canh giữ, liền buông thư nói: ”Mama, ngươi đi nghỉ

ngơi trước đi, chỗ này có Hồng Ngọc là được rồi!”

“Đại tiểu thư,

trong lòng nô tỳ vẫn cảm thấy bất an, khẳng định cũng không ngủ được,

nhưng mà người thật sự cảm thấy các nàng dám to gan lớn mật như vậy sao? Nơi này dù sao cũng là bên trong, ai dám…”

“Chuyện ta làm ban

ngày đã làm cho Âu Dương Khả hiện nguyên hình, Lâm thị yêu thương nữ nhi này như vậy, tất nhiên sẽ rất nhanh ra tay. Ta nghĩ nếu không phải tối

nay thì cũng là đêm mai, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

“Người nào? Sao lại lén lút ở đây?” Âu Dương Noãn vừa dứt lời, trong hoa viên liền vang lên tiếng kêu của một mama.

Âu Dương Noãn phút chốc đứng lên, bước nhanh ra ngoài, bỗng nhiên mở cửa

ra. Vừa vặn nhìn thấy một nha đầu thoạt nhìn thực gầy gò quật ngã một

nam nhân đang muốn lao vào nàng, kết quả là nam nhân kia chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai liền bay lên cao rồi hạ xuống một nhánh cây mai cổ

thụ trong sân, nằm vắt vẻo trên cây.

Không cần nói đến các mama,

nha đầu trong viện kinh ngạc như thế nào, ngay cả Âu Dương Noãn cũng á

khẩu mất cả nửa ngày. Trong viện nàng từ khi nào lại có nha đầu lợi hại

như vậy? Phương mama đi ra che chở trước người Âu Dương Noãn, lúc này

nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, cũng không ngoại lệ lắp bắp kinh

hãi.

“Hồng Ngọc, nha đầu kia là ai?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng hỏi.

Hồng Ngọc nghẹn cả nửa ngày mới nói: ”Đại tiểu thư, nha đầu tam đẳng kia là Xương Bồ, nàng ta khá ngốc nghếch!”

Phương mama hiển nhiên cũng nhận ra nàng, che mặt nhẹ giọng thở dài nói: ”Đại

tiểu thư, mẫu thân của nha đầu kia là lão tỷ muội với nô tỳ, thấy rằng

con người nàng ta tuy rằng có chút kỳ quái, ngốc nghếch nhưng lại là đứa trẻ nghe lời, có thể chịu khó chịu khổ nên đã thu nhận nàng ta. Hôm nay nghe tiểu thư nói muốn mọi người canh giữ trong sân, nô tỳ liền nghĩ

tới nó.”

Âu Dương Noãn im lặng nhìn thoáng qua nam nhân đang mắc

trên cây kia, lại nhìn đến tiểu nha đầu bộ dáng nhu nhược dường như chỉ

cần một trận gió là có thể thổi bay được đang đứng trong sân, gật gật

đầu: ”Mama, ngươi làm tốt lắm!”

“Đem người áp giải lại đây!” Phương mama nhìn tiểu nha đầu kia nói

Tiểu nha đầu Xương Bồ này ngày thường mày rậm mắt to, tóc mái bị gió thổi

nhếch nhếch lên, thoạt nhìn cũng có vài phần đáng yêu, nhưng nhìn thấy

nàng ta mang nam nhân kia dẫn lại đây chỉ như mang một con gà con làm

các nha hoàn, mama khác đều kinh ngạc. Đây chỉ là một cô nương, thật sự chỉ là một cô nương thôi sao? Ông trời ơi, người này có bao nhiêu khí

lực vậy trời…

Âu Dương Noãn mỉm cười, được Hồng Ngọc dìu về phía trước hai bước: ”Ngẩng đầu hắn lên!”

Nam tử kia ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Noãn đang đứng trên bậc thang cao

cao kia, chỉ thấy một nữ hài tử mặc một áo lụa vải hoa thêu chỉ bạc, cổ

áo nguyệt sắc bên trong được dựng thẳng lên, phía dưới là một cái váy

hoa xanh dài, tuy rằng thân hình còn chưa hoàn toàn phát triển, dung mạo lại không nói nên lời, mặt mày như họa, khuôn mặt giống như một đóa hoa dưới nắng, không tự chủ được nhớ tới Lâm thị đã đồng ý, nhất thời trong lòng mừng thầm.

Âu Dương Noãn thấy hắn mới mười bảy mười tám

tuổi, tướng mạo khá bắt mắt, ánh mắt lỗ mãng, bị bắt được thế nhưng bộ

dáng một chút cũng không lộ ra sợ hãi, cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi

mở miệng, thanh âm dị thường trong trẻo nhưng lại lạnh lùng: ”Ngươi là

ai?”

“Đại tiểu thư, ta là Trương Văn Định…Ta ở trong phủ, lão gia hôm nay mở tiệc chiêu đãi tân khách, ta cũng tham gia làm người tiếp

khách…Ta có uống rượu…uống rượu đi lạc, không cẩn thận đi vào viện này…”

Xem ra, người này là thực khách của Âu Dương Trì, Phương mama lập tức đi

xuống bậc thang, cho nam nhân này một cái tát thật mạnh vang dội! Nam

nhân này tuổi còn trẻ, còn chưa ăn gì đã uống rượu nên có chút mơ hồ, bị đánh một cái đầu óc liền choáng váng, thân mình lung lay như sắp ngã,

lại bị Xương Bồ chế trụ cổ áo không thể động đậy. Trong lúc đó, Hồng

Ngọc đã xông lên phía trước, nàng giống như là muốn giúp Phương mama ấn

nam nhân này xuống, trên thực tế rất nhanh lục soát trên người hắn,

không biết lấy được cái gì liền thu ngay vào tay áo mình. Nam nhân kia

bị đánh cho đầu óc choáng váng, hơn nữa động tác của Hồng Ngọc lại cực

kín đáo, cư nhiên không có ai phát hiện có người động tay động trên

người hắn.

Hồng Ngọc vừa đem vật nọ giấu đi, cả nhóm mama trong

sân cùng xông đến, Phương mama chỉ vào Trương Nhất Văn quát: ”Dám cả gan xông vào nội viện, đánh hắn thật mạnh cho ta!”

Khuôn mặt Xương

Bồ lập tức đanh lại, cũng rất anh khí, nhìn thấy nhóm mama đều xông lên

chuẩn bị đánh, ngại bọn họ không đủ khí lực, liền cầm lấy một cái chổi

nhắm xuống đầu xuống mặt Trương Văn Định mà đánh xuống, Trương Văn Định

kêu lên giằng ra để chạy, người khác đánh thì không tính là gì, nhưng

nha đầu chết tiệt kia rõ ràng cầm lấy cái chổi, lại giống như cầm một

cái chùy ngàn cân, một chút một chút như là muốn đánh gãy thắt lưng hắn

vậy!

Hắn bất chấp tất cả, hung hăng mắng: ”Ta là con rể mới của

nhà này, là vị hôn phu của đại tiểu thư nhà các ngươi, nếu không dừng

tay về sau ta vào nhà này sẽ bán các ngươi! Âu Dương Noãn, mau kêu nha

đầu của nàng ngừng tay, con mẹ nó, mau dừng tay cho lão tử!”

Phương mama nghe đến mấy lời vô liêm sỉ đó, tức giận đến đỏ hết cả mặt: ”Đánh!Đánh thật mạnh vào!”

Mọi người vốn tưởng rằng bất quá chỉ là một tên trộm, nghe thấy tên trộm

thế nhưng lại dám lớn tiếng như vậy, mắng đến những lời vô thiên vô pháp như vậy liền mỗi người dùng hết sức lực đánh xuống.

Âu Dương

Noãn đứng trên bậc thang cao cao nhìn xuống, Lâm thị tâm địa thật độc ác nàng xem như lại một lần nữa được chứng kiến, chỉ cần tối nay người này trốn trong viện, nếu không có người phát hiện, đợi cho buổi sáng ngày

mai hắn bị mọi người nhìn thấy, lại một mực nói bán thân cùng nàng có tư tình, lấy ra đồ vật hắn trộm trong phòng thì mình đích thực sẽ bị phán

tội danh! Hành vi như thế chính là làm bẩn thanh danh Âu Dương gia, đến

lúc đó dù Âu Dương Trì có tức giận thế nào cũng sẽ đem nàng gả cho nam

nhân này. Bản thân nàng cũng hết đường chối cãi, thanh danh bị hủy, trừ

bỏ hắn ra nàng không thể lấy bất cứ người nào!

Chỉ là Lâm thị

cũng không dự đoán được, Âu Dương Noãn biết Tiểu Đào tiến vào phòng

nàng, liền cho người điều tra quả nhiên thấy thiếu một cái trâm ngọc mà

thường ngày nàng rất thích, biết bà ta sẽ xuống tay với mình nàng liền

đề cao cảnh giác, lại không nghĩ rằng bà ta có thể làm ra loại chuyện ti bỉ này! Quả thực là hạ tam lạm!