Chương 2: Trùng sinh mười hai tuổi

Ánh sáng mặt trời ấm áp

xuyên cả lớp giấy thật giày trên khung cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho

gian phòng trở nên thập phần ấm áp…

“ Tiểu thư tốt của ta, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!”

Âu Dương Noãn mở to hai mắt, nhìn đến khung cảnh không thể quen thuộc hơn, chính là cùng một khuôn mặt nhưng lại trẻ hơn không biết bao nhiêu, Âu

Dương Noãn theo bản năng nhìn chằm chằm Phương ma ma, giọng điệu thều

thào:”Ma ma..Là ta đã sai, ta đã sai lầm rồi”

Phương ma ma hoảng sợ, ánh mắt thân thiết mà lo lắng, ngạc nhiên nói:”Đại tiểu thư, người nói gì vậy, đều là vì Nhị tiểu thư gây họa, nếu không phải vì giúp nàng ấy thì sao cái trán của người lại bị thương được chứ!”

Nhị tiểu thư? Cái trán bị thương?

Không đúng, hình như có cái gì không đúng!

Đây là chuyện gì, Phương ma ma ở Tô phủ ngày đêm vất vả thay nàng làm việc, sớm đã không còn trẻ nữa, nhưng bây giờ, mama như thế nào lại thay đổi. Trái tim Âu Noãn Dương kinh hoảng, nàng nhéo mạnh vào cổ tay mình, rất

đau, đây không phải là mơ!

Chẳng lẽ ông trời nghe được lời cầu

xin của nàng? Nàng không dám tin, không nói được một lời, chỉ chằm chằm

nhìn vào người trước mặt, nàng sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

Phương ma ma dùng khăn lụa cẩn thận lau mồ hôi lạnh cho Âu Dương Noãn, chỉ sợ

đυ.ng vào vết thương, thở dài nói:”Đai tiểu thư, tâm địa của người thật

lương thiện, chỉ sợ đem những người lấy oán trả ơn xem là mẫu thân, muội muội ruột… haizz!”

Trước đây, những lời này Phương ma ma đã tận

tình khuyên nàng không biết bao nhiêu lần nhưng là bản thân lại nói với

mama như thế nào? Chính mình như một con ngốc thay hai người kia biện

giải ‘Ma ma, kế mẫu là muội muội ruột thịt của mẫu thân ta, là di nương

của ta, người ở trước giường mẫu thân ta đã thề sẽ chăm sóc bảo vệ tỷ đệ ta thật tốt, làm sao có thể tổn thương ta được chứ? Ngươi quá đa tâm

rồi’ Lúc đó, Phương ma ma còn muốn nói thêm, lại bị Âu Dương Noãn đuổi

qua một bên, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt thương tâm thất vọng

của đối phương

Nàng thật ngốc, là người ngốc nhất trên đời này,

Phương ma ma là thật tâm lo lắng cho nàng, nàng lại đem nỗi khổ tâm của

ma ma thành ra không có lý lẽ, mẫu thân nàng là nữ nhi của trấn quốc Hầu phủ Trữ lão thái quân, nàng là cháu ngoại của hầu phủ, phụ thân Âu

Dương Trì là Lại Bộ Thị Lang, Tô gia bất quá chỉ là thương hộ, kinh đô

hào môn thế gia không để bọn họ vào mắt, vậy mà bản than nàng lại tràn

đầy mến mộ dung mạo tuấn dật của Tô Ngọc Lâu, ngưỡng mộ hắn, yêu thương

hắn say đắm, hướng kế mẫu muốn thành đôi với hắn, mặc kệ ngoại tổ mẫu

kiên quyết phản đối, dứt khoát gả cho hắn.

Lúc trước, chính mình

còn suy nghĩ mặc dù kế mẫu chỉ là thứ nữ Hầu phủ, nhưng từ nhỏ lại được

ngoại tổ mẫu nuôi lớn, quan hệ với mẫu thân nàng rất tốt, thân thể mẫu

thân nhiều bệnh, tự biết không thể chống đỡ được, sợ phu quân nạp thê

mới không tốt liền hướng mẫu thân mình đưa muội muội đoan trang hiền

thục ôn nhu lương thiện vào Âu Dương gia, nhưng mẫu than nàng làm sao

biết được, người mà bà đưa đến thực chất không phải là thần hộ mệnh mà

là người lấy oán báo ân.

Sau này Lâm thị hạ sinh Âu Dương Khả,

thân phận đương nhiên kém xa Âu Dương Noãn, vốn là nàng sẽ có tương lai

sáng lạn ở phía trước, vậy mà Âu Dương Khả từ nhỏ lại cố tính lưu lại

một cái sẹo trên trán của nàng, từ đó trong lòng nàng sinh ra một loại

tự ti, các yến hội trong kinh đô đều không được tham dự, ngược lại muội

muội Âu Dương Khả thay thế nàng cùng với Lâm thị cùng mọi người kết

giao, thế cho nên trong kinh đô ai ai cũng đều biết Âu Dương nhị tiểu

thư còn đại tiểu thư là nàng thì hoàn toàn bị lãng quên. Càng đáng sợ

hơn là, bản thân còn trẻ tình cờ gặp Tô Ngọc Lâu lại nhất kiến chung

tình… Hiện tại nhớ lại, ngẫu nhiên sao?Ha ha, sao trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy, dung mạo của nàng có tì vết, Tô Ngọc Lâu sao có thể

đối với mình nhất kiến chung tình được chứ, chỉ sợ là có âm mưu mà thôi, nhân duyên nàng ngỡ như là do ông trời sắp đặt thì ra lại do chính kế

mẫu ôn nhu cao quý kia bày ra mà thôi.

Nhưng mà, bản thân lại tự

tay hủy đi tương lai chỉ vì tin tưởng nàng ta, khiến cho ngoại tổ mẫu

thương tâm thất vọng, rõ ràng là bị bệnh cũng không chịu dung thuốc, mãi cho tới khi chết đi cũng không chịu nhìn mặt nàng lần cuối. Nàng biết

tất cả đều là lỗi của mình, chỉ vì hành động của mình khiến cho ngoại tổ mẫu hoàn toàn tuyệt vọng về bản thân, cuối cùng cũng đoạn tuyệt hết

thảy quan hệ của Hầu phủ với nàng, tận đến lúc nàng bị dìm xuống sông

cũng không có ai đến ngăn cản.

Nàng mở to hai mắt, nhìn Phương ma ma, tất cả đều quay trở lại. Nàng, hiện tại là ngoại tôn nữ của Hầu phủ trấn quốc kinh đô, Âu Dương đại tiểu thư, không phải là Âu Dương Noãn,

tiện phụ Tô gia.

” Nhật nguyệt ở trên, quỷ thần ở dưới, Âu Dương

Noãn ta bị chết oan uổng, hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho các

người!” Là ông trời thương hại nàng, cho nàng thêm một cơ hội sống, kiếp trước nàng đã hạ lời thề, tất sẽ có một ngày nàng thực hiện tất cả!

“Đại tiểu thư, miệng vết thương còn đau không?” Phương ma ma thấy bàn tay

nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lại, bên trên nổi toàn gân xanh, nhanh chóng

gỡ từng ngón tay nàng ra, xoa xoa lòng bàn bay đầy dấu móng tay hồng

hồng, lo lắng hỏi:” Tiểu thư, ta đi gọi đại phu vào xem vết thương của

người một chút”

Bất quá chỉ là vết thương nhỏ, sẽ không thể sinh

ra đau đớn cùng hối hận không thể kiềm chế được mà kiếp trước bản thân

phải chịu, Âu Dương Noãn im lặng gối đầu lên vai Phương mama, bên môi

còn hiện lên chút ý cười, Phương mama nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc của Âu Dương Noãn cười thì ngây ngẩn cả người, không giống như bình

thường ôn nhu hiền lành, ngược lại giống như hoa hồng có gai cứng cỏi,

Phương mama có chút giật mình, không phải là nhìn lầm rồi chứ?

Âu

Dương Noãn kéo Phương mama qua, ngả đầu vào lòng bà:”Mama, cảm ơn

ngươi!” Cảm ơn ngươi vẫn luôn bên ta, một chút cũng không rời.

Âu Dương Noãn âm thầm thề, những người mà nàng yêu quý, nàng sẽ vĩnh viễn

che chở, làm cho bọ họ hưởng hết một đời tôn vinh. Còn với những người

làm hại nàng, tính kế nàng, nàng sẽ bắt họ trả lại gấp trăm gấp ngàn

lần.

Phương mama đầu tiên là kinh ngạc, sau rồi chậm rãi thả

lỏng, khẽ vuốt tóc Âu Dương Noãn, bên môi mang theo ý cười, từ khi phu

nhân mới vào cửa đại tiểu thư đã lâu chưa từng thân cận như vậy…

“Mama, Hồng Ngọc đâu?”Nếu hết thảy đã quay trở lại, Hồng Ngọc năm nay cũng chỉ có 12 tuổi thôi.

“Nha đầu kia đang đi sắc thuốc”

“Ân” Vòng tay Phương mama ấm áp là vậy, tại sao từ trước tới nay nàng chưa từng phát hiện, Âu Dương Noãn chậm rãi nhắm mắt lại.

….

“Đại tiểu thư, uống thuốc đi”

“Đại tiểu thư đang ngủ, đừng quấy rầy người”

“Hồng Ngọc tỷ, lời này của tỷ là như thế nào? Ta đâu dám làm phiền tiểu thư

nghỉ ngơi?Ngươi đối với đại tiểu thư trung tâm, còn ta là người xấu

sao?Ta là toàn tâm toàn ý nghĩ cho đại tiểu thư, nếu người uống thuốc

trễ ảnh hưởng đến miệng vết thương, ngươi gánh được trách nhiệm này

sao?”

“Tiểu Đào... Ngươi...”

Là tiếng của Hồng Ngọc, Âu

Dương Noãn mở mắt, lập tức ngồi dậy, trước mặt nàng là khuôn mặt tươi

cười trong suốt của Tiểu Đào cùng dáng vẻ xấu hổ của Hồng Ngọc

“Tiểu Đào, cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Phương mama nhẹ giọng

trách cứ, thấy Âu Dương Noãn bị thức tỉnh, lại càng mất hứng.

“Sao mama lại nói như vậy, ta cũng là vì tiểu thư thôi!” Tiểu Đào không để ý đến, cười khanh khách nói.

Tiểu Đào là kế mẫu đem tới, ngũ quan thập phần xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà lại ăn nói khéo léo, nói chuyện khiến cho Âu Dương Noãn rất thích, làm việc chưa đến nửa năm đã được phong lên làm nha đầu nhất đẳng. So với Hồng

Ngọc trầm tĩnh ôn nhu, Âu Dương Noãn năm đó càng yêu thích nha đầu này,

đem nàng ta thành nha đầu hồi môn không nói, lại càng tin tưởng nàng

hơn.Vào cái đêm khuất nhục vạn phần đó, trực đêm chính là nàng ta…Sau

khi gặp chuyện không may ít lâu, nàng ta lại trở thành đại nha đầu của

Âu Dương Khả, nói như vậy, chuyện này với nàng không thoát khỏi liên

quan.

Tiểu Đào giống như ngày thường, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, trong tay bưng một chén thuốc nóng hổi:”Tiểu thư, uống đi”

Nhìn thấy chén thuốc nồng đậm kia, ánh mắt Âu Dương Noãn lạnh lung quát:”Qùy xuống”

“Tiểu thư, người làm sao vậy…” đến đây chưa lâu, nàng ta rất được Âu Dương

Noãn yêu thích, mặc kệ là trước mặt chống đối Phương mama hay sau lưng

khi dễ nha đầu cũng chưa từng bị trách cứ, Tiểu Đào nhất thời ngẩn

người, cũng không nghĩ đến phải biện giải ra sao.

Âu Dương Noãn

cười lạnh 1 tiếng, thuận tay cầm lấy ly trà trên bàn, thẳng hướng Tiểu

Đào ném tới. Tiểu Đào hoảng sợ, theo bản năng tránh đi, mặc dù không ném trúng Tiểu Đào, nhưng lại bay về phía bàn trà, làm cho bình hoa trên

bàn vỡ nát. Tiếng động lớn như vậy, khiến cho mọi người đều sợ ngây

người.