Lý Nguyệt Nga khép áo choàng lông hồ ly, hai màu kim ngân quấn quanh nhánh hoa trên
áo, ngồi ở chính sảnh bên trong sưởi ấm, giữa phòng đặt một lò sưởi bằng đồng khắc chữ phúc không ngừng tản ra nhiệt khí.
Âu
Dương Noãn phân phó Hồng Ngọc chuẩn bị không ít điểm tâm và trái cây bày kín một bàn. Lý Nguyệt Nga nhìn bàn tay Âu Dương Noãn tùy ý đặt trên
bàn, ngón tay tinh tế mượt mà bóng loáng như ngọc, móng tay trong suốt
màu hồng nhạt, vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướиɠ, nghĩ đến số phận khó khăn của mình liền thở dài, càng nhìn không thấu
nữ tử nhà cao cửa rộng này làm sao có thể nhẫn nại nói chuyện bầu bạn
cùng với mình, một người tứ cố vô thân mồ côi cha mẹ.
“Đa tạ áo
choàng của đại tiểu thư, ta thật sự rất cảm ơn!” Nếu ở trước mặt Lý thị, đại tiểu thư này thể hiện ra ba phần thân thiết báo đáp ân tình thì có
thể hiểu. Thế nhưng hiện tại không có mặt người ngoài, nàng vẫn đối đãi
với vẻ mặt ôn hòa thì thật làm người ta cảm thấy khó hiểu. Dù sao khi
thấy biểu tình của nhị tiểu thư cùng Lâm thị, rõ ràng biết mình là muốn
nhờ cậy người thân tìm nơi nương tựa, ngay cả nửa con mắt cũng chưa nhìn qua.
“Cô Cô sao lại nói như vậy, người đã mệt mỏi đi đường xa từ phía nam đến kinh đô này, chắc hẳn không biết không khí ở đây rất lạnh, chúng ta vẫn sớm nên chuẩn bị tốt!” Âu Dương Noãn nói xong, thản nhiên
cười.
Đúng vậy, người sớm nên vì khách nhân chuẩn bị chu đáo nên
là đương gia chủ mẫu Lâm thị, thế nhưng bà ta lại cái gì cũng không làm, Lý Nguyệt Nga tự nhiên đối với Lâm thị có ba phần không vui.
Trong phòng chỉ để lại hai người là Phương mama cùng Hồng Ngọc, Phương mama
nhiệt tình rót cho Lý Nguyệt Nga một ly trà, nói: ”Lý gia cô nương lần
này đến kinh đô, là muốn ở lại bao lâu?”
Nét mặt Lý Nguyệt Nga
ngừng một chút, lập tức có điểm khó nói, Âu Dương Noãn oán trách: ”Mama, cô cô đến nhà chúng ta, giống như là về nhà thôi, về sau sẽ không đi
nữa, có thể cùng bầu bạn với tổ mẫu, lại có thể chỉ bảo ta kỹ năng thêu
thùa, thật đúng là chuyện tốt”
Sắc mặt Lý Nguyệt Nga lập tức hòa hoãn lại, gương mặt tái nhợt có vài phần sức sống: ”Đại tiểu thư, ta…”
“Trăm ngàn lần đừng gọi con là đại tiểu thư, gọi Noãn nhi là được rồi. Tổ mẫu cùng phụ mẫu đều bảo con như vậy, chúng ta là người một nhà, nên xưng
hô như vậy mới thân thiết!” Âu Dương Noãn mỉm cười, ánh nắng mặt trời
mùa đông chiếu vào phòng, chiếu lên người nàng, làn da trong suốt dưới
ánh sáng, đôi mắt lại như hồ sâu yên tĩnh, lại mơ hồ phát ra ánh lửa
kiều diễm, sáng tối luân phiên, biến hóa bất thường.
Lý Nguyệt
Nga lúc này mới có chút tự nhiên nở nụ cười, thái độ với Âu Dương Noãn
cũng khác lúc đầu. Hai người còn nói thêm vài câu về chuyện thêu thùa,
Âu Dương Noãn đột nhiên thở dài một tiếng: ”Đáng tiếc cô cô tương lai
rồi cũng phải lập gia đình, không thể ở trong nhà giúp con mãi được!”
Lý Nguyệt Nga còn chưa nói, nha đầu Bội nhi đã cười hì hì nói: ”Đại tiểu
thư nói phải, lão phu nhân vừa bàn với tiểu thư nhà chúng ta về hôn sự
đấy!”
Mặt Lý Nguyệt Nga lập tức đỏ bừng, trách mắng: ”Tiểu Chân, không được nói lung tung!”
Âu Dương Noãn nghe xong liền lộ ra biểu tình hứng thú: ”Ôi!Là nhà ai? Cô
cô không cần thẹn thùng, con tuy rằng không thường ra ngoài nhưng sống ở kinh đô nhiều năm, dù là gia đình như thế nào, con cũng có thể giúp đỡ
hỏi thăm!”
Tâm Lý Nguyệt Nga khẽ động, tuy rằng hôn sự của nữ nhi xác thực không nên nhiều lời, thế nhưng Âu Dương Noãn không chỉ là đại
tiểu thư Âu Dương gia, mà còn là cháu ngoại ruột thịt của lão thái quân
Hầu gia, thân phận ở kinh đô cao quý như vậy tất nhiên có thể lấy được
những tin tức trực tiếp, hôn sự của mình…
Bội nhi nhìn chủ tử
mình trầm ngâm không nói gì, lập tức đã nhìn ra tâm tư của nàng ta, liền nhanh nhảu nói: ”Một bên là Tam công tử thứ xuất Vương gia Trung Mục
Giam, một bên là Đại công tử con vợ cả thượng dược cục tư y”
Âu
Dương Noãn vừa nghe, tươi cười trên mặt tựa hồ phủ một tầng băn khoăn,
nhìn Lý Nguyệt Nga muốn nói lại thôi, Phương mama ở một bên líu lưỡi
nói: ”Nhân phẩm Lý cô nương tốt như vậy sao đám người này có thể xứng
được!”
Lý Nguyệt Nga nghe vậy liền kinh hãi, bất chấp ngượng ngùng: ”Tại sao mama lại nói như vậy?”
Âu Dương Noãn thấp giọng trách cứ: ”Mama, ngươi không cần hồ ngôn loạn
ngữ. Người không tốt sao tổ mẫu có thể kết duyên cho cô cô chứ?”
Trung Mục Giam là lục phẩm, tuy rằng là con vợ kế, nhưng lại mang dòng dõi
cao quý. Còn Thượng dược cuc tư y là bát phẩm, mặc dù dòng dõi không
cao, nhưng lại là công tử con vợ cả. Nếu hai nhà này không phải là xem
xét phân thượng ở Âu Dương gia, thành thật mà nói thì sẽ không đồng ý
hôn sự này. Mà cho dù là vì thế thì Lý Nguyệt Nga vẫn là trèo cao,
nhưng tại sao Phương mama lại nói như vậy?
“Người không biết đâu, Vương gia công tử kia là ngươi ăn chơi không từ bất cứ chuyện xấu nào.
Tôn gia đại công tử thân thể nhiều bệnh, vẫn nghĩ là cưới vợ xung hỉ,
các cô nương ở kinh đô này có ai là muốn gả cho hai nhà họ đâu?”
Trách không được, trách không được bọn họ lại nguyện ý tới cửa cầu hôn! Sắc
mặt Lý Nguyệt Nga lập tức trắng bệch…Nay đã biết gia thế dòng dõi nhà họ như vậy, có thể bước vào danh môn thì sao? Thà là gia đình nghèo hèn,
nàng có thể cắn răng âm thầm chịu đựng, nhưng muốn đi chịu khổ nàng ta
tuyệt đối không nguyện ý!
“Cô, người vẫn nên vì bản thân mà suy
tính nhiều hơn mới phải” Âu Dương Noãn thập phần quan tâm nói, nhìn đến
sắc mặt Lý Nguyệt Nga thập phần khó coi, mỉm cười, vẫy tay bảo Hồng Ngọc đem đến cái tráp nạm vàng khảm đá bảo thạch: ”Đây là lễ vật mà phụ thân mấy ngày trước sai người đưa đến. Ngày thường con cũng đã có không ít,
tráp này tặng cho người, xem như con tạ lễ việc người chỉ bảo con thêu
thùa!”
Hồng Ngọc cầm cái tráp đi đến trước mặt Lý Nguyệt Nga,
thuận tay mở ra, Lý Nguyệt Nga nhìn thoáng qua thì thấy bên trong toàn
là vàng ngọc lấp lánh, nhất thời hoảng sợ: ”Như vậy sao được!”
“Cô cô đã vào Âu Dương gia thì chính là người một nhà, cái này chỉ là một
chút tâm ý của con. Nếu người không chịu nhận, con sẽ rất thương tâm.”
Âu Dương Noãn cười vỗ vỗ tay nàng ta, nhìn thấy ánh mắt nàng ta không
ngừng nhìn đến cái tráp, tươi cười càng sâu hơn.
Hai người hàn huyên một hồi, Lý Nguyệt Nga liền đứng dậy cáo từ.
Âu Dương Noãn cũng không nhiều lời giữ lại, chỉ mỉm cười đứng dậy tiễn
khách, ai ngờ ra tới cửa lớn, Lý Nguyệt Nga thiếu chút nữa đυ.ng trúng
một người. Người kia khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, tác phong
nhẹ nhàng, thập phần nho nhã, đúng là Âu Dương lão gia Âu Dương Trì, vừa từ bên ngoài trở về nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi.
Thời gian vừa khéo!
“Phụ thân” Âu Dương Noãn mỉm cười, nhìn Lý Nguyệt Nga bên cạnh giới thiệu: ”Đây là biểu cô Lý gia!”
Lý Nguyệt Nga không ngờ là sẽ gặp được Âu Dương Trì, vừa rồi thiếu chút
nữa đã ngã vào lòng hắn, trên mặt không khỏi đỏ hồng: ”Bái kiến biểu
ca!”
Âu Dương Trì không ngờ người mình đυ.ng phải ở cửa lại là một đại mỹ nhân yểu điệu, nhất thời sửng sốt, ánh mắt không khống chế được
bất giác dừng trên người Lý Nguyệt Nga, phải đến khi Âu Dương Noãn nhẹ
nhàng ho khan một tiếng hắn mới lấy lại phản ứng, nghĩ đến Lý Nguyệt Nga là một cô nương chưa có chồng, mặc dù là biểu huynh cũng không tiện
nhiều lời, chỉ có thể cười nói: ”Biểu muội ở đây có quen không? Nếu
thiếu cái gì, thì cứ sai người nói với biểu tẩu ngươi là được!”
Lý Nguyệt Nga không hiểu vì sao lại cảm thấy trên mặt nóng nóng, cúi thấp đầu nói: ”Vâng, đa tạ biểu ca!”
Âu Dương Noãn tiễn Lý Nguyệt Nga ra ngoài, cười nói: ”Cô nghỉ ngơi trước đi, ngày mai con lại tìm người nói chuyện!”
Lý Nguyệt Nga vội hỏi: ”Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, Noãn nhi nhanh về đi, biểu ca…giống như đang chờ con ở viện đấy!”
Nàng ta nhanh chóng đi ra ngoài, chờ khi tránh được tầm mắt của Âu Dương
Noãn, liền tìm một chỗ vắng người mở cái tráp ra, bên trong là một cây
trâm hoa mai khảm phỉ thúy, một cái thoa cài đầu thạch bảo màu lục hình
giọt lệ, một đôi vòng tay bằng vàng ánh kim ước chừng nặng ba lượng, một chuỗi vòng phỉ thúy xanh biếc, một đôi khuyên tai Đông Châu…chiếu lên
ánh mắt nàng, ước chừng nửa hộp.Bội nhi kinh hô một tiếng: ”Đại tiểu thư thật là hào phóng!”
Lý Nguyệt Nga lần đầu tiền nhìn thấy hộp
châu báu này không khỏi líu lưỡi, cảm thán Âu Dương gia thật sự không
phải là nhà bình thường, thì thào nói: ”Ngươi nói xem, nếu ta được gả
cho nhà phú quý như vậy thì tốt biết bao?”