Chương 7: Bố vợ đại nhân của bệnh xà tinh

Tịch Lục quả thật không có ở trong giờ học, giống như trước kia đi đến lớp học của Trần Giới vụиɠ ŧяộʍ bò tới cửa sổ rình coi nữa.

Bạn hỏi cậu đang làm gì?

Câu đang làm • đề • luyện • tập •!

Không sai, cậu đang làm bài tập, làm một tao niên[1] chợt hiểu cuộc sống, cậu quyết định không bao giờ sống hoài thời gian nữa, nhất định phải làm ra một phần cống hiến của mình cho đất nước, ừm, không sai! Cậu gật gật đầu, cảm giác cả người mình đều phát ra tia sáng chói mắt, không chỉ “thật là đáng yêu”, còn “thật là đẹp trai”, dẫn đến nhìn những bạn học đang đùa giỡn bên cạnh kia, trong đáy mắt đều mang theo một sự không đồng ý, hứ, đám người môi cá nhám[2]kia ơi, ta không giống với bọn mi. (…)

[1]: Tao niên = thiếu niên ( tao = rối, loạn, tao niên: tuổi rối loạn, tuổi nổi loạn…)

[2]: Người môi cá nhám = người ngu xuẩn

Hai nữ sinh bên cạnh nghiêng mặt qua, nhìn Tịch Lục, trong đó một nữ sinh nói với cô bạn bên cạnh: “Mình cảm thấy hôm nay Tịch Lục thoạt nhìn có chút khang khác đấy.”

Đồng bạn gật gật đầu, nói: “Mình cũng thấy, là có chút khang khác, không chỉ nói xin lỗi với Trần Giới, còn nói sau này sẽ không quấn lấy bạn ấy nữa, thực ra, lúc Tịch Lục vừa mới tới trường học, thật sự rất đẹp trai.”

Nữ sinh lại liếc nhìn Tịch Lục đang cúi đầu múa bút thành văn, bộ dáng mặt mày tỏa sáng của cậu, quay đầu nói với cô bạn: “Đúng, đẹp trai đến buồn nôn[3].”

[3]Không đẹp trai vờ thành đẹp trai, có chút đẹp trai đấy nhưng rất buồn nôn

Cô bạn: “…” Bạn nói rất hay rất có đạo lý, mình vậy mà không phản bác được.



Tịch Lục trầm tĩnh ở trong biển học suốt cả một buổi sáng, trừ buổi sáng đi ra khỏi phòng học một lần lúc đi nói xin lỗi Trần Giới, những thời gian khác đều ngồi ở chỗ ngồi.

Cho đến khi nghe được tiếng chuông tan học, Tịch Lục mới khép sách lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, quả nhiên tri thức chính là sức mạnh, cậu cảm thấy linh hồn của mình được thăng hoa rồi. (…)

Trứng Lùn vốn là chuẩn bị gọi Tịch Lục cùng nhau về nhà, khi lại gần, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tịch Lục, không biết vì sao cậu ta đột nhiên rất muốn cậu, nhịn hồi lâu, cậu ta mới cưỡng ép cái loại cảm giác này của mình xuống.

Vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, khuôn mặt hình vuông có chút hơi béo, mắt vốn đã không lớn, cười lên lại càng híp thành một đường, người lần đầu tiên gặp cậu ta sẽ cảm thấy, nhất định là đứa nhỏ thật thà đàng hoàng, thật ra không phải vậy, nói: “Đi không?”

Tịch Lục gật gật đầu, vươn tay thu dọn bàn.

Dư quang của Trứng Lùn rơi vào chỗ được tô đen ở trên vở bài tập của Tịch Lục, liền thuận miệng hỏi một câu, nói: “Trước đây mày không phải là viết chữ sai, chỉ gạch ngang thôi sao?”

Động tác trên tay Tịch Lục cứng ngắc, sau đó nói: “Không có gì.”

Trứng Lùn cũng không tìm tòi nghiên cứu thêm, gật gật đầu, sau đó nhìn bốn phía người đi được tầm tầm rồi, âm thanh không tự chủ ghìm nhỏ lại, nói: “Hôm nay tới nhà tao không?”

Hoa cúc Tịch Lục căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Trứng Lùn.

Cậu vừa mới nghe thấy được cái gì!

Câu kia của Trứng Lùn, hôm nay tới nhà tao không? Tự động lọc ở trong đầu Tịch Lục trở thành: “Tao niên, hôm nay hẹn không?”

Cậu hết thảy cũng không nghĩ tới, mình không chỉ trùng sinh biến thành bệnh xà tinh, hơn nữa còn biến thành hoa cúc không sạch, cuộc đời của cậu là xuất hiện tình trạng hỗn loạn gì! Cậu và Trứng Lùn chẳng qua là bạn bè bình thường, ở trong ấn tượng của cậu, cũng chưa từng đến nhà Trứng Lùn.

Có lẽ là ánh mắt của Tịch Lục quá mức với vi diệu, làm cho Trứng Lùn cảm thấy không khỏi nhức bi, sau đó hỏi: “Mày làm sao vậy? Tao nói sai cái gì sao?”

“Mấy ngày hôm trước tao vừa mới lấy một ít giống[4], chuẩn bị chia sẻ cho mày, mày không muốn thì thôi.” Trứng Lùn bị ánh mắt của Tịch Lục nhìn đến càng ngày càng không thoải mái.

[4]Giống = video, ảnh khiêu da^ʍ

Vẻ mặt của Tịch Lục có một giây là bỏ trống, nội tâm của cậu là như vậy, a a a a a, cho tôi một con dao, tôi muốn tự tay đâm mình.

Cuối cùng, Tịch Lục vẫn là từ chối lời mời của Trứng Lùn, cậu ngẩng mặt dùng lời nói chính nghĩa nói: “Gieo giống, xem giống, lãng phí giống, hại người cuối cùng hại mình.” Thật ra cậu chỉ là xem chán rồi. (…)

Trứng Lùn: “…” Sao mình cảm giác Tịch Lục càng ngày càng khó bắt nhịp rồi?

Có lẽ bệnh xà tinh của Tịch Lục không phải là bình phục, mà là càng ngày càng nghiêm trọng.

Nghĩ như vậy, trong ánh mắt Trứng Lùn nhìn Tịch Lục liền mang theo chút thông cảm, cậu ta vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, mày có nghĩ tới hay không, có thời gian tranh thủ đi khám bác sĩ một cái, bố tao làm hành chính trong bệnh viện, tao có thể giúp mày nói cho ông ấy một câu, tìm bác sĩ giỏi nhất… Này… Đừng đi… Tao nói thật mà!”

Trứng Lùn vẫn luôn là lấy thái độ mặt dày mày dạn đi theo sau lưng Tịch Lục, người khác nói cậu ta là theo đuôi Tịch Lục, nhưng cậu ta cũng không giận, chỉ nói, mày biết cái gì, quan hệ tốt, quan hệ không tốt, tao có thể quấn lấy nó, xì xì xì, con mắt nào của mày nhìn thấy tao quấn lấy nó, rõ ràng là nó để cho tao đi cùng nó.

Tịch Lục cố ý đợi đến lớp học người đi gần hết mới rời đi, như vậy hẳn cũng sẽ không có người hoài nghi mình sẽ đợi để bám theo sau Trần Giới nhỉ.

Trứng Lùn là đứa nói nhiều, với ai cũng có thể tán gẫu được vài câu, cho nên ở trong lớp bạn bè cũng nhiều, thấy Tịch Lục đi rồi, liền cùng một vị bạn đồng sự khác bên cạnh, về nhà xem ảnh!

Tịch Lục đi ra khỏi trường học, nhìn bên ngoài, có chút mờ mịt, có một loại cảm giác cô đơn, đúng như Trứng Lùn nói, tại sao mình phải dùng sức tô tên Trần Giới thành một mảng đen thùi như vậy, cho dù là cậu cũng không có ký ức, thân thể bây giờ cũng đã hình thành thói quen.

Cậu cảm thấy Trần Giới, giống như là một cây xương sườn trong cơ thể bây giờ của cậu, mà bây giờ cậu cưỡng ép muốn rút nó ra.

Dựa theo trước kia, bây giờ mình phải đi theo phía sau Trần Giới, sau đó sau khi một mực nhìn cô về nhà, rồi mới đi nhỉ.

Tịch Lục vừa đi vừa lấy tấm ảnh Trần Giới từ trong túi áo ra, không biết là đè vào đâu, góc đuôi tấm ảnh gấp thành một vết, Tịch Lục dùng tay vuốt đi vuốt lại, tựa hồ vuốt lên ảnh chụp, tâm tình cậu mới có thể thoải mái hơn một chút.

“Nè! Nè… Này! Nhìn đường!” Một chiếc xe đạp lao đến cực nhanh, Tịch Lục không chú ý, lập tức bị đυ.ng ngã luôn, bên trong cánh tay tiếp xúc mặt đất, quẹt ra một mảng vệt máu lớn, sau đó ứa ra một ít giọt máu trong suốt.

Tấm ảnh trong tay bởi vì bị đau mà rơi xuống đất, sau đó một bàn chân đeo giày da màu đen dẫm lên trên.

Tịch Lục như bị điên, bất chấp vết thương của mình, nói với người đυ.ng phải cậu: “Dịch bàn chân mày ra.”

Bức ảnh lại lần nữa trở về trên tay Tịch Lục, chẳng qua ảnh chụp trong tay lại trở nên hơi bẩn, dấu chân hạ xuống lau như thế nào cũng không lau được.

Trên gương mặt tuấn tú không không có mang theo vẻ tươi cười như thường ngày, giương mắt, trong ánh mắt mang theo lửa giận, lại phát hiện lửa giận trong mắt đối phương tựa hồ còn nhiều hơn mình nhiều lắm.

Trần Mãnh xoay xoay cổ tay một chút, hôm nay mình ra cửa không xem hoàng lịch, tan tầm vội vàng về nhà xem thử con gái có trở về êm đẹp hay không, Tịch Lục có quấn lấy con bé nữa hay không, nghĩ tới đây, ông đạp xe cũng hơi nhanh, thật vừa đúng lúc đi ngang qua trường trung học của con gái mình, một bóng lưng người phía trước làm cho ông cảm thấy hơi quen quen, đây không phải là thằng ranh Tịch Lục kia sao? Vốn là định đạp xe qua hù dọa một chút, kết quả phanh xe không ăn, vậy mà không phanh gấp được, Tịch Lục cũng không nghe thấy tiếng của mình, thôi, cũng không có quan trọng gì, sau đó dạy dỗ đứa nhỏ này một chút, để cho nó không dám làm ra chuyện khác người gì nữa.

Ông ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Tịch Lục thấp hơn mình một chút đứng ở bên cạnh, nói: “Thằng nhãi nhà họ Tịch, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.”

Cơn giận dữ của Tịch Lục mất sạch, thay vào đó là trong đáy lòng chột dạ không giải thích được, cậu đối diện với mặt Trần Mãnh, quỷ thần xui khiến nói: “Bố… bố… bố… bố vợ… bố bố không có bị thương chứ!”