Chương 69

Chân Tần vừa mới rời đi, chỗ ngồi bên cạnh Tịch Lục lại trầm xuống, cậu quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh xảo tựa như búp bê kia của Chris, Chris chớp chớp đôi mắt màu trà với cậu, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu tôi không có nhớ lầm, cậu là Tịch Lục trung học XX nhỉ, cậu ở thành phố A rất..." Cô dừng một chút, nói tiếp: "... Nổi tiếng."

Lông mày Tịch Lục co rút hai cái, lúc Chris nói ra hai chữ "nổi tiếng" này, ý cười trong mắt thật đúng là làm cho người ta có chút ngượng ngùng.

Hiện tại Tịch Lục ở thành phố D coi như là nổi tiếng, chỉ là hình thức nổi tiếng hoàn toàn khác với thành phố A.

Tịch Lục bởi vì quay phim không quá thuận lợi, dẫn đến tâm tình không tính là tốt lắm, cho nên thái độ của cậu đối với Chris cũng không tính là nhiệt tình lắm, cậu nói: "Ừa, phải không?"

Chris nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Đúng rồi, nói cho cậu biết một chuyện, bố tôi biết bố cậu, hồi tôi còn nhỏ đã từng gặp cậu đó, cơ mà đoán chừng cậu đã quên rồi."

Tịch Lục rất muốn trả lời một cái, ngại quá, tôi là thật sự quên rồi.

Chẳng qua còn may cậu ngậm miệng lại, cũng không nói gì.

Cuối cùng Chris bắt đầu truyền lại kinh nghiệm của mình, cô nói: "Nhìn phản ứng vừa rồi của cậu hẳn là lần đầu tiên, tay chân đủ loại mất tự nhiên, lúc nói chuyện, cậu cứ coi như những nhân viên quay phim kia, toàn bộ đều là cải thảo là được, cậu nhìn thấy Chân Tần biểu diễn chưa? Chân Tần tốt là tốt ở chỗ, cậu ấy biểu diễn khá tự nhiên, tuy rằng không tính là rất tốt, nhưng ít ra ánh mắt sẽ không để lộ ra sự không tự tin, cậu...thiếu hụt sự tự tin."

Trong mắt Tịch Lục mang theo kinh ngạc nhìn Chris.

Chris vốn cho là một lời của mình đánh thức người trong mộng, lại không nghĩ rằng câu tiếp theo của Tịch Lục, làm hại nụ cười hoàn mỹ của cô xuất hiện một vết rách.

Tịch Lục nói: "Không nghĩ tới, tôi có thể nghe được từ trong miệng một con lai tiếng phổ thông tiêu chuẩn như vậy, trình độ tiếng phổ thông của cậu là cấp gì?"

Chris: "..." Cô hít thở sâu vài lần, tự nói với mình nhất định không nên tức giận, sau đó cắn răng trả lời: "Cấp một loại B."

Tịch Lục vươn tay, sùng bái vỗ tay nói: "Thật lợi hại đi, cấp một loại A chính là trình độ người dẫn chương trình, người chủ trì cấp quốc gia, một người từ nhỏ lớn lên ở Nga như cậu, vậy mà có thể thi được loại B, quả thực là không thể tưởng tượng nổi."

Chris: "..." Cô không muốn nói chuyện với Tịch Lục nữa, cô vốn là thấy Tịch Lục rất sa sút tinh thần, tới đây truyền lại chút kinh nghiệm, không nghĩ tới chỉ là vài câu đã bị Tịch Lục dẫn đề tài tới bốn nghìn tám ngàn dặm rồi.

Cô đứng dậy, nói: "Ngày mai cố gắng lên, tôi đi trước, đúng rồi, giải đấu bơi lội nhất định phải tới nhé, Trần Giới ở đó." Trong giọng nói mang theo ý cười.

Chris chờ mong giải đấu bơi lội lần này đã lâu rồi, Trần Giới cùng mình đến từ thành phố A, tuy rằng không phải cùng một trường học với cô, nhưng là kể từ sau giải đấu lần trước, cô vẫn cứ canh cánh trong lòng đối với Trần Giới.

Nếu không phải giây phút sau cùng Trần Giới bị chuột rút, quán quân còn không nhất định là của cô.

Bắt đầu từ khi đó, Chris vẫn luôn coi Trần Giới như kình địch, vừa nghĩ đến lập tức sẽ gặp được Trần Giới ở đây, Chris có chút hưng phấn.

Sau khi Tịch Lục nghe lời Chris nói, trán trượt xuống một dòng mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cậu cũng nhớ, Chris này rốt cuộc là ai rồi.

Đạo diễn đi tới, nói với Tịch Lục: "Sau khi cậu trở về điều chỉnh tâm tình một chút, tự mình luyện tập một chút, ngày mai tiếp tục tới quay phim nhé." Ông vươn tay vỗ vỗ Tịch Lục, dường như là đang an ủi.

Tịch Lục gật gật đầu, sau khi lễ phép chào tất cả nhân viên làm việc, nhìn nhìn đồng hồ.

Lúc này, Trần Giới chắc hẳn ở khách sạn, không biết nếu mình đi tìm cô, có thể gây phiền toái cho cô hay không, lúc này cô lại có thể đi huấn luyện rồi hay không, lập tức sẽ phải thi đấu rồi, có phải rất khẩn trương hay không.

Càng nghĩ Tịch Lục càng không biết rốt cuộc nên đi tìm Trần Giới hay không, đi trên đường, Tịch Lục xoắn xuýt một mặt máu.

Bây giờ Chân Tần cũng không biết đi đâu rồi, có lẽ đi tìm Trương Giai rồi ý chứ.

Khi Tịch Lục đi đến Vạn Tiệp, đứng ở dưới gốc cây lớn trước cửa, trông y như một bức tượng điêu khắc đang nhìn ra xa, lẳng lặng nhìn lên trên, trong lòng suy nghĩ phòng nào là của Trần Giới đây, có nên đi lên tìm Trần Giới hay không đây?

Đột nhiên nhìn thấy một nữ sinh mặc đồ thể thao giống Trần Giới đi ra từ cửa khách sạn, cơ thể Tịch Lục lắc một cái theo bản năng, núp ở phía sau cái cây lớn, đẩy đẩy kính râm của mình lên, khom lưng, nhìn tình hình.

Ngay sau đó lục tục lại có mấy người đi ra.

Tịch Lục mở to hai mắt, hi vọng nhìn thấy Trần Giới ở bên trong, chẳng qua tìm bóng người cả buổi, cũng không tìm được Trần Giới, ngược lại nhìn thấy hai người quen.

Từ Diêm Á và Trương Chân.

Tịch Lục đang thất vọng thôi rồi, Trần Giới là một người cuối cùng từ trong khách sạn đi ra, tóc dài màu đen được buộc ở sau gáy, không cao, chỉ là buộc trễ, lộ ra gương mặt trắng noãn, một đôi mày ngang cho dù là không chải chuốt trang điểm thêm, thoạt nhìn cũng là vô cùng xinh đẹp, con mắt hờ hững buốt giá khẽ rũ xuống, sống mũi rất thẳng mũi và đôi môi màu hồng phấn, làm cho Tịch Lục trốn ở sau cái cây lớn nhìn thấy, trong lòng nhộn nhạo một trận.

Quả nhiên, Trần Giới của cậu là đẹp nhất, cậu cứ có một loại cảm giác mình sắp bị vẻ đẹp của Trần Giới làm say rồi.

Cô giáo dẫn theo đội ngũ, nói với các cô vài câu, sau đó một đám người liền tiến về phía trung tâm bơi lội thành phố D.

Sau khi Tịch Lục thấy các cô đã đi xa, từ bên cạnh cây to đi ra, lặng lẽ theo đuôi ở phía sau các cô.

Bây giờ xem ra Trần Giới rất bận, mình vẫn là đừng đi quấy rầy cô, nhưng là bảo cậu bây giờ đi luôn, cậu cũng không làm được, cứ tạm thời cho phép cậu yên lặng theo đuôi ở phía sau Trần Giới đi.

Đám học sinh trong đội ngũ nhìn tòa thành thị xa lạ này.

"Từ Diêm Á, cậu xem, tòa nhà này cao quá à."

Từ Diêm Á không tập trung gật gật đầu, theo phương hướng Trương Chân chỉ vào nhìn qua.

Tịch Lục nhìn thấy hai người Từ Diêm Á Trương Chân quay đầu lại nhìn qua hướng bên cạnh mình, ngay tức khắc cậu nhìn chung quanh, không có bất kỳ cái gì có thể che chắn mình, một bạn nhỏ đi ngang qua cầm trong tay một quả bóng bay, Tịch Lục đi qua, nói: "Wow, bóng bay của em thật là đẹp mà."

Cầm bóng bay ngồi xổm xuống, dùng bóng bay che mặt mình lại.

Cho đến lúc hai người Từ Diêm Á Trương Chân quay đầu đi, lúc này Tịch Lục mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc chuẩn bị trả bóng bay cho đứa bé con, lại thấy đứa bé con một mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Lục.

Tịch Lục vươn ra tay xoa xoa đầu của cu cậu, chuẩn bị rời đi.

Đứa bé con nói: "Anh là người trên trạm xe!"

Tịch Lục nghe được không hiểu ra sao, cũng không hiểu ý của đứa bé con muốn biểu đạt, bèn nói: "Trạm xe? Bạn nhỏ, anh có chút việc, đi trước nhé, vừa rồi cám ơn bóng bay của em, thật là đẹp."

Đứa bé con lại một phát túm được góc áo Tịch Lục, nói: "Xe bus, xe bus, em đã nhìn thấy anh."

Tịch Lục nhìn đội ngũ của Trần Giới càng đi càng xa, trái tim cũng sắp rơi lệ rồi.

Cuối cùng cậu ngồi xổm xuống, nói: "Anh mua kẹo cho em, em để cho anh đi, được chứ?"

Ánh mắt đứa bé con sáng lên, sau đó gật gật đầu.

Tịch Lục một mặt máu, ngàn không nên vạn không nên, đơn giản là ở trong đám người đưa mắt nhìn quả bóng kia nhiều lần hơn.

Tịch Lục mua một xâu mứt quả ở gần đó nhét vào trong tay đứa bé con, lúc đang muốn đi, lại bị bố mẹ của đứa bé con đang vội vàng chạy tới gọi lại.

Thì ra đứa bé này vừa mới lạc đường, nếu không phải là lôi kéo với Tịch Lục ở chỗ này, lúc bố mẹ cu cậu quay trở lại, cũng sẽ không tìm được cu cậu nhanh như vậy.

Đôi vợ chồng kia túm lấy Tịch Lục nhất định muốn cảm ơn.

Tịch Lục vội vàng nói: "Đây chỉ là tiện tay mà thôi, đừng ngại, bây giờ em có chút việc, cần phải đi làm, cơm thì không cần, lần sau nhất định phải trông con kỹ đấy."

Hai vợ chồng kích động cầm tay Tịch Lục, nói: "Không được, em là ân nhân của anh chị, cho dù em không lấy tiền, cũng phải đi ăn cơm cùng anh chị chứ."

Tịch Lục gắng sức tránh thoát nói: "Đã nói đừng ngại rồi, anh chị chớ để ở trong lòng."

Hai vợ chồng tiếp tục kéo, nói: "Sao có thể không để ở trong lòng? Đi thôi, đi thôi."

Tịch Lục đã không nhìn thấy đội ngũ của Trần Giới, muốn khóc mà không thể nói: "Anh này chị này, em là có việc thật, anh chị thả em đi đi, báo đáp gì đó thật sự không cần."

Hai vợ chồng nhìn Tịch Lục như vậy, cuối cùng buông lỏng tay ra, nói: "Nếu em đã nói như vậy rồi... Như vậy xin em hãy nói cho anh chị biết, tên và phương thức liên lạc của em, tiếp theo anh chị sẽ đến nhà cảm ơn."

Tịch Lục thấy đối phương buông tay, nhắm đúng cơ hội chạy, cậu vừa chạy vừa nói: "Làm việc tốt không để lại tên, nếu anh chị thật sự muốn biết tên của em mà nói, em tên là "khăn quàng đỏ", hẹn gặp lại."

...

Tác giả có lời muốn nói: phốc, xin gọi tôi là "khăn quàng đỏ"... Canh thứ hai tôi lại không viết... Đi viết rồi

Mỗ: các bạn thấy TL xưng hô vs đứa bé là anh - em, lại gọi bố mẹ đứa bé là anh chị, xin đừng cảm thấy vô lý, tuổi ẩm ương khó xưng hô thế đấy mà, chẳng hạn như mỗ gọi chị hàng xóm là chị mà con chị ý cũng gọi mình là chị. Hức