Khi Trần Giới nhận quà tặng, Tịch Lục cũng không biết nên nói những gì rồi, bởi vì dựa theo kế hoạch của cậu là, sẽ mang Trần Giới đi chơi, nhưng trọng điểm là cậu quên mất một chuyện, lúc cậu viết kế hoạch, vậy mà quên viết rốt cuộc sẽ mang Trần Giới đi chỗ nào chơi?
Trần Giới cũng im lặng, cô cũng không có ý lập tức mở quà ngay, hai người đi song song, lâm vào một vòng tròn kỳ quái, trầm mặc đến một loại cảnh giới.
Tịch Lục có một loại cảm giác muốn lập tức trở về “Baidu” một chút, cùng nữ sinh đi ra ngoài chơi đi những chỗ nào chơi thì tốt?
Im lặng như vậy cũng không phải cách hay, Tịch Lục đột nhiên nói với Trần Giới một tiếng: “Trần Giới, cậu đợi mình một chút.” Sau đó lấy di động từ trong túi ra, nhanh chóng nhập vào ——
( đi ra ngoài hẹn hò với nữ sinh nên đi chỗ nào thì tốt hơn?)
Một loạt đáp án vấn đề xuất hiện ở trong mắt Tịch Lục ——
( ngu ngốc à, loại vấn đề này còn cần Baidu, đương nhiên là đi khách sạn là tốt nhất rồi.)
( tôi và bạn gái mỗi lần đều là một đường ăn ăn uống uống, sau đó vài giờ là xong rồi, con gái không phải đều là rất tham ăn sao? Ít nhất bạn gái tôi nhìn thấy đồ ăn là không cần mạng nữa, ha hả, có đôi khi tôi thật sự cảm thấy cô ấy yêu nhất không phải là tôi, mà là mực nướng bên đường.)
( A, người ta là độc thân, chưa từng hẹn hò với nữ sinh đâu.)
( đi nhà hàng đi, phách lối một chút, lãng mạn một chút, nữ sinh thích nhất rồi.)
( công viên vui chơi, đặc biệt là nhà ma, nhất định phải đi, bạn gái sợ tới mức kêu oa oa, sau đó bạn hãy ưỡn ngực nói cho cô ấy biết, ma quỷ nơi này bị bạn nhận thầu cả rồi, cho nên không cần sợ.)
( xem phim đi, đặc biệt phải xem loại phim ướŧ áŧ có tình tiết mập mờ, khi đến cao • triều, còn có thể sờ tay nhỏ một cái, hôn cái miệng nhỏ một cái, sờ sờ…)
…
Đối mặt với nhiều loại đáp án, Tịch Lục cũng là say rồi.
CMN đều là đang đùa cậu à?
Tịch Lục ngước mắt lên, nhìn thấy bảng chỉ đường, trên đó viết cách bảo tàng liệt sĩ còn khoảng 500m, mắt Tịch Lục sáng lên, sau đó nói với Trần Giới: “Chúng ta đi bảo tàng liệt sĩ xem thử đi.”
Cậu mới sẽ không nói, lúc cậu đi bảo tàng liệt sĩ còn đang xây dựng, bây giờ trở lại vậy mà đã sửa xong rồi, lúc trước cậu cũng rất muốn đi xem thử một chút.
Chẳng qua tựa hồ cậu quên mất một chuyện…
Sinh nhật của nữ sinh, mang cô ấy đi bảo tàng liệt sĩ thật sự có thể chứ?
Gửi lên mạng, không chừng bị phun chết.
Trần Giới gật gật đầu, đáp ứng.
Tịch Lục nói: “Trần Giới, lúc trước cậu đã đi xem chưa? Bảo tàng liệt sĩ, mình nghe nói lần này thành phố A tốn một khoản tiền lớn xây dựng, nhất định không tầm thường.”
Trần Giới trả lời: “Chưa từng đi xem.”
Tịch Lục sờ sờ đầu, trả lời: “Vậy thì vừa vặn, hai chúng ta đều chưa từng đi, Trần Giới, mình còn nhớ cậu rất thích xem sách lịch sử.”
Cuốn nhật ký kia, thuộc về bí mật riêng tư của Tịch Lục trước đây, bên trong ghi chép tất cả những chuyện có liên quan đến Trần Giới, nói thí dụ như chuyện cô thích xem sách lịch sử.
Trần Giới sững lại một chút, sau đó giương môi lên với Tịch Lục, cười cười.
Mặt Tịch Lục đỏ lên, lập tức xoay đầu qua, không cho Trần Giới nhìn thấy mình cái mặt đỏ như mông khỉ của mình, đợi đến sau khi thoáng bình tĩnh, ngẩng đầu, đã nhìn thấy bảo tàng liệt sĩ cách đó không xa, Tịch Lục nói với Trần Giới: “Mình đi qua trước mua vé.”
Lúc Trần Giới chuẩn bị lấy tiền ra đưa cho cậu, Tịch Lục liền cố ý nghiêm mặt, nói: “Đừng như vậy, mình là nam sinh, ra ngoài để cho nữ sinh bỏ tiền rất mất mặt, huống hồ hôm nay là sinh nhật cậu, coi như là lễ vật.”
Không cho Trần Giới nói thêm cái gì, Tịch Lục chạy qua luôn.
May mắn lúc sắp đi, Lục Quyên Quyên len lén đưa cho cậu 500 đồng, bằng không hiện tại ngay cả tiền mua vé cũng không có, Tịch Lục hỏi giá vé, mỗi người một trăm.
Lúc đang muốn lấy tiền ra, cô bán vé nói: “Học sinh nửa giá, nhìn dáng vẻ của cháu hình như là học sinh, mang thẻ học sinh không?”
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng lấy thẻ học sinh của mình từ trong ba lô ra, đưa cho cô bán vé.
Cô bán vé gật gật đầu, hai vé tính giảm xuống một trăm đồng.
Tịch Lục nói một tiếng cám ơn với cô bán vé, rồi vội vàng cầm vé, chạy tới bên cạnh Trần Giới, đưa cho cô nói: “Trần Giới, mua xong rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Bề ngoài của bảo tàng liệt sĩ thoạt nhìn rất đồ sộ, sau khi đi vào, Tịch Lục đột nhiên sợ hết hồn, bởi vì sắc điệu trong bảo tàng rất tối, hơn nữa ánh đèn cũng rất tối, xung quanh có tiếng nước chảy qua tí tách.
Cậu nghiêng mắt nhìn Trần Giới bên cạnh, sợ dáng vẻ kinh hãi vừa rồi của mình bị cô nhìn thấy.
Lại thấy Trần Giới nhìn chằm chằm vào một cái đồng hồ báo thức trên đại sảnh.
Đây không phải là một cái đồng hồ báo thức bình thường, vô cùng lớn, trên mỗi một vạch đều có khắc tên của một người, hơn nữa chỉ có một cái kim đang chuyển động không ngừng, khi cái kim kia chỉ hướng tên của một người trong đó, cái tên đó sẽ trở thành màu đỏ, sau đó từ từ biến mất, cho đến khi nó chuyển hướng một người khác, cái tên đó mới có thể xuất hiện một lần nữa.
Tiếng nước tí tách, có chút biến ảo khôn lường, kèm theo tiếng kim đồng hồ chuyển động mà phát ra “tik tak”.
Không khỏi làm cho người ta cảm thấy
Bi thương.
Thanh âm của Trần Giới từ bên cạnh cậu truyền tới, cô nói: “Tịch Lục, lại chết một người.”
Đúng vậy, mỗi một cái tên đỏ kèm theo tiếng nước, cũng là một sinh mạng qua đời.
Cậu nhìn Trần Giới, vẻ mặt của Trần Giới có chút hoảng hốt, làm cho cậu cảm thấy có chút bất an, cậu vươn tay, nhẹ nhàng dắt tay Trần Giới, nói: “Bọn họ dù chết vẫn còn vinh.”
Trần Giới nghiêng mặt qua, gật gật đầu.
Tịch Lục lôi kéo Trần Giới, đi vào bên trong bảo tàng liệt sĩ, trên vách tường đóng khung từng tên và sự tích cuộc đời của mỗi liệt sĩ, có vài người có ảnh chụp, mà có vài người lại không có ảnh chụp, chỉ có chữ viết đơn giản để tự thuật cuộc đời của bọn họ.
Thanh âm của Trần Giới có chút trong trẻo lạnh lùng, thấp giọng đọc chữ viết bên trên: “Lưu Hồ Lan bởi vị kẻ phản bội bán đứng bị bắt, lừng lẫy hi sinh, tuổi chỉ mười lăm…”
Mười lăm tuổi, Tịch Lục nghĩ, so với bọn họ còn nhỏ hơn.
Không khí nơi này sẽ cho người ta không tự chủ dần dần bi thương lên, ngay cả Tịch Lục vào giờ phút này, lại nói không ra lời.
Du khách trong bảo tàng phần lớn cũng là lặng im, không có tiếng nói chuyện thầm thì, giống như là đã quy ước trước.
Lúc đi ra, không khí còn lạnh hơn vừa rồi.
Thật là cuộc hẹn hỏng bét, không có cuộc hẹn nào bết bát hơn cuộc hẹn này.
Nhưng là không biết vì sao, Tịch Lục lại không hối hận tới nơi này, cậu thích nơi này, nói cho cậu đi về phía trước, đồng thời, không nên quên huyết lệ của quá khứ, cậu quay đầu nói với Trần Giới: “Thật tốt mà, lần sau, nếu có cơ hội, chúng ta lại đến đây đi, mặc dù có thể có chút bức bí.”
Trần Giới khẽ giương môi lên, nói: “Sẽ không bức bí, tôi cảm thấy rất tốt.”
Lúc đi qua cửa bán vé, cô bán vé gọi Tịch Lục lại, nói: “Này, cu, cháu lại đây một chút.”
Tịch Lục vươn tay, chỉ chỉ vào mình, nói: “Cháu sao?”
Cô bán vé nói: “Là cháu.”
Tịch Lục đi qua, nhìn thấy cô bán vé cầm hai cái huy hiệu trên tay, sau đó cho Tịch Lục, nói: “Vật kỷ niệm, cầm lấy đi.”
Tịch Lục sửng sốt, nói: “Cô ơi, tại sao muốn cho cháu?”
Cô bán vé nhìn thoáng qua Trần Giới cách đó không xa, nói: “Có rất ít bạn trai lúc hẹn hò có thể mang bạn gái tới nơi này, coi như cô đang vui, không đắt, cháu cầm đưa cho bạn gái đi.”
Tịch Lục nhận lấy, huy hiệu rất tinh xảo, cậu nói lời cảm ơn với cô bán vé.
Cô bán vé khoát khoát tay, nói: “Đi, đưa cho bạn gái của cháu đi, lần sau có cơ hội lại đến.”
Bạn gái…
Mặt Tịch Lục đỏ rực, lại chẳng biết xấu hổ gật gật đầu, lại nói lời cảm ơn một lần nữa.
Cậu bước nhanh đi đến bên cạnh Trần Giới, sau đó nói với cô: “Trần Giới, cô bên kia tặng cho cậu.”
Cậu xòe tay, đưa huy hiệu cho Trần Giới, nói: “Giữ lại làm kỷ niệm.”
Trần Giới nhận lấy huy hiệu cỡ nắp bình kia, nhìn ngôi sao năm cánh bên trên, ngước mắt lên, cười cười với Tịch Lục, sau đó nói: ” Được, tôi sẽ quý trọng.”
Tịch Lục sờ sờ đầu, nhếch môi cười lên.
“Trần Giới, cậu thật tốt.”
Cho dù không hiểu phong tình, không theo lẽ thường ra bài, không có ánh nến lãng mạn, Tịch Lục vẫn là cảm thấy quyết định lần này là đúng.
Cậu cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Trần Giới.
Trên tay mình, còn lưu lại hơi ấm còn dư lại.