Đúng, thật là đáng tiếc.
Thật ra lúc Tịch Lục vừa tới trường học, bởi vì di truyền gen tốt của Lục Quyên Quyên, da trắng, mặt mày thanh tú, lúc cười lên hai bên khóe miệng còn có lúm đồng tiền, tóc lộn xộn màu đen, không dài không ngắn, lọn tóc vì ngủ không yên mà vểnh lên, ăn mặc cũng rất tốt, chiều cao cũng không tính là thấp, một mét bảy lăm, còn đang phát dục, vừa đứng ở bên trong đám nam sinh, cũng là đầy đủ tố chất có thể dẫn tới trái tim lan tràn của thiếu nữ, nói như thế nào cũng coi như là nam chính nam phụ tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình kia mà, hoặc là thâm tình chân thành, hoặc là lạnh lùng cao ngạo…
Cũng từng có mấy cô bé có ý tưởng với cậu, chẳng qua những ý nghĩ này vào ngày thứ hai Tịch Lục tới trường học đã bị phá vỡ.
Nguyên nhân đơn giản là ngày đó hai lớp của Tịch Lục và Trần Giới vừa vặn phân cùng một chỗ trong giờ thể dục, bên này giáo viên thể dục vừa tuyên bố giải tán, Tịch Lục lập tức trốn ngay đến góc tường bên cạnh, khom lưng, lộ ra nửa khuôn mặt, liếc trộm Trận Giới cách đó không xa đang bị giáo viên yêu cầu làm động tác khởi động.
Nếu như là như vậy thì cũng thôi, không đến nỗi là bệnh xà tinh, tối đa là thâm tình mà thôi.
Yêu bạn là muốn rình coi bạn. (…)
Có nam sinh nhiều chuyện chú ý đến hành động của Tịch Lục, trong đó bao gồm Trứng Lùn, mấy cậu trai vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, đáy mắt mang theo ý cười mập mờ, nói: “Như thế nào, coi trọng nhỏ đó à?”
Nào biết Tịch Lục ngay cả để ý cũng không buồn, tầm mắt một giây cũng không hề muốn rời khỏi Trần Giới.
Thấy Tịch Lục không để ý đến bọn họ, có mấy đứa cảm thấy không thú vị đi luôn, Trứng Lùn cũng là đứa không hay nhụt chí, Tịch Lục không để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn có thể tự mình nói tiếp.
“Khà khà, cô bé đó trông xinh đẹp quá, trắng trẻo nõn nà, ực ực.” Thanh âm khẽ hút nước miếng sau cùng làm cho Tịch Lục cuối cùng cũng chia tầm mắt cho Trứng Lùn một chút.
Trứng Lùn thấy Tịch Lục có phản ứng, liền bắt đầu tự giới thiệu mình, nói: “Mình là Lữ Giai Huy, ngồi phía sau bạn.”
Trên mặt Tịch Lục có vài giây xuất hiện trống rỗng, hiển nhiên hoàn toàn không biết Trứng Lùn là rễ hành nào, đúng, cậu vốn là không có hứng thú đối với người khác ngoại trừ Trần Giới.
Trứng Lùn đã nhìn ra, Tịch Lục căn bản là không nhớ rõ cậu ta, cậu ta cũng không giận, vẫn tự nhiên nói chuyện với Tịch Lục, nói: “Cậu là ở chỗ này nhìn lén à?”
Tịch Lục gật gật đầu.
Trứng Lùn muốn tiếp tục nói cái gì, cổ vũ kích động Tịch Lục đi thổ lộ một cái, lại phát hiện cơ thể Tịch Lục đột nhiên chấn động, sau đó lời gì cũng không nói, chạy ra ngoài nhanh như bay.
Chỉ thấy Tịch Lục đi đến bên cạnh thùng rác, thùng rác bởi vì đổ đầy rác rưởi, cho nên có một số học sinh liền đặt chai đồ uống đã uống xong ở bên cạnh, chỉ thấy cậu thò tay cầm ngay chai đồ uống Trần Giới vừa mới bỏ ở chỗ đó, cũng không thèm để ý ánh mắt quái dị của người bên cạnh, đi thẳng đến vòi nước bên cạnh, xối nước lên thân chai, sau đó nắm chặt cái chai ở trong lòng bàn tay, lại trở về góc tường tiếp tục rình coi Trần Giới.
Nói là rình coi, trên thực tế rất nhiều người xung quanh đều nhìn thấy.
Trứng Lùn đơ tại chỗ, nhìn chai đồ uống trong tay Tịch Lục, cả ngày nói không ra một câu, cuối cùng cậu ta quyết định tìm cho mình một lý do lừa gạt bản thân một chút, cậu ta cười hỏi: “Tịch Lục, bạn định cầm về nhà bán phế phẩm à?”
Tịch Lục lắc lắc đầu, một đôi mắt đặc biệt đen khẽ cong lên, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Không, mình muốn cầm về nhà cất kỹ, đây là đồ của Trần Giới.”
Trứng Lùn bối rối rồi.
Cậu ta cảm thấy mình tựa hồ bị đổi mới cái gì đó, nhảy thẳng đến chỗ cách Tịch Lục ba mét, chạy ra như gặp quỷ.
Tịch Lục cũng không tức giận, tiếp tục núp ở trong góc nhìn Trần Giới người ta.
Lấy chuyện này làm điểm bắt đầu, Tịch Lục lại liên tiếp làm vài sự kiện, đầu tiên là đi học tan học lúc nào cũng có người nhìn thấy cậu đi theo đuôi Trần Giới như thằng trộm, rồi lại cậu mỗi ngày vừa hết giờ học là đúng giờ chạy đến bên cửa sổ lớp Trần Giới nhìn lén cô, còn có nữ sinh chơi thân với Trần Giới cùng đi toilet với cô, cô ấy đi ra ngoài trước chờ Trần Giới, vừa ra đã nhìn thấy Tịch Lục đứng ở cửa toilet nam, ánh mắt lại bay toàn bộ về phía toilet nữ.
Nữ sinh kia lập tức gào toáng lên một câu: “Biếи ŧɦái.”
Danh hiệu bệnh xà tinh của Tịch Lục là ngồi đúng chỗ rồi, nhưng hết lần này tới lần khác cho dù là có người nói cậu cái gì, cậu cũng hoàn toàn không coi ra gì, Trứng Lùn bởi vì ngồi phía sau cậu nên tiếp xúc nhiều hơn, cảm thấy Tịch Lục trừ một khi dính vào chuyện của Trần Giới là thành bệnh xà tinh ra, cái khác đều rất tốt, quan hệ cũng bất giác tốt lên.
Có một lần, Trứng Lùn bèn hỏi: “Tịch Lục, sao mày lại không trực tiếp đi thổ lộ, nói không chừng Trần Giới người ta sẽ đồng ý mày đó, mày xem mày bây giờ… Aiz…”
Nào ngờ, khuôn mặt tuấn tú của Tịch Lục đỏ ơi là đỏ, sau đó trả lời một câu: “Không dám.”
Trứng Lùn một ngụm máu sẫm phun ra, thật CMN muốn một tát vả chết Tịch Lục, chuyện xấu.hổ hơn tỏ tình mày đã làm bao nhiêu rồi, vậy mà có thể vì một câu tôi thích bạn mà ngượng ngùng, đừng đùa được không!
Tóm lại một câu, Tịch Lục dùng tính mạng thuyết minh từ nam thần lột.xác.hoàn.mĩ trở thành nam bệnh xà tinh.
…
Từ chỗ chủ nhiệm lớp trở về, Tịch Lục lập tức đi vào phòng học, dưới lời hỏi thăm lặp đi lặp lặp lại của Trứng Lùn, kể lại toàn bộ lời của chủ nhiệm lớp cho cậu ta biết.
Trứng Lùn nghe xong liền sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: “Mày thật sự muốn xin lỗi với Trần Giới?”
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Thật sự muốn, dù sao cũng là tao làm không đúng, hơn nữa tao thề sau này tao sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa.”
Trứng Lùn suy tư một chút, nói: “Lúc đi nói xin lỗi có thể mang theo tao không?”
Tịch Lục nhíu mày, con ngươi màu đen như mực xinh đẹp thâm thúy, nói: “Cho dù tao không mang theo mày, mày sẽ không đi theo?”
Trứng Lùn nhếch môi cười, nói: “He he, mày hiểu mà!”
Tịch Lục nhìn đồng hồ, nói: “Chờ hết giờ tiếng Anh, mày dẫn tao đi đến lớp Trần Giới.” Thật ra, cậu cũng không nhớ Trần Giới rốt cuộc là học lớp nào, cũng không thể trực tiếp hỏi Trứng Lùn, chỉ như vậy mới có thể bưng bít qua.
Trứng Lùn không suy nghĩ sâu xa những lời này, hưng phấn gật đầu, có chút cảm giác rất hưng phấn đối với chuyện sắp sửa xảy ra.
Lúc đến giờ Tiếng Anh, Tịch Lục khó được nghiêm túc ngồi nghe giảng.
Những ngày bố mẹ qua đời, lần đầu tiên Tịch Lục cảm giác được cái gọi là tứ cố vô thân, bất lực, tang sự của bố mẹ thậm chí đều là cậu liên tục nhờ vả người khác hỗ trợ mới cuối cùng hoàn thành, bạc nhất không bằng lòng người, bố mẹ thương cậu một khi rời đi, cậu chả là cái thá gì.
“Tịch Lục à, không phải cô út không giúp con, con xem này, cô và dượng con đều có công việc, cả ngày loay hoay cũng không có cách nào, chúng ta cũng muốn hỗ trợ mà, nhưng là thật sự không có khả năng đó.”
“Cái đó… Tịch Lục, nhà chúng ta không có tiền, con cũng biết, chúng ta có lòng cũng không có sức, nếu không thì… chúng ta giúp, chẳng qua Tịch Lục bố mẹ con hẳn là còn để lại tiền tiết kiệm chứ?”
…
Con người đột nhiên trưởng thành lên, thường là bởi vì có những chuyện gì đó mà cảm ngộ, bố mẹ Tịch Lục chết giống như là một bước ngoặt, khiến cho Tịch Lục sau khi sống lại liền có một loại cảm giác không thể lãng phí thời gian tiêu mòn thanh xuân như vậy nữa.
Nắm chặt cây bút trong tay, Tịch Lục khẽ cắn răng quyết định, không bao giờ muốn làm một người không làm được cái gì nữa, người khác không đáng tin cậy, vậy phải dựa vào chính mình.
…
Khi giáo viên tiếng Anh lên lớp, không khỏi có cảm giác mình bị “hung hăng” nhìn lom lom, giương mắt lên lại nhìn thấy Tịch Lục dùng hai mắt sáng như trộm nhìn chằm chằm vào cô, trên tay còn nhanh chóng ghi chép gì đó, phải biết giờ này trước kia Tịch Lục thông thường đều cầm bút vẽ kí họa Trần Giới, thỉnh thoảng nghe vào hai câu, hoàn toàn là không ghi chép nét bút nào.
Cô bị ánh mắt kia nhìn đến có chút sợ hãi, cứ y như sói nhìn thấy dê, bộ dáng vô cùng ĐÓI khát, tổng hợp những việc làm trước đây của Tịch Lục, theo bản năng vươn tay che lên cổ chữ V trước ngực mình.
Sau khi kết thúc tiết học, giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi gần như là lấy tốc độ bằng tên lửa chạy ra khỏi phòng học, cô nhất định phải đi phòng hiệu trưởng nói cho hiệu trưởng một tiếng, cô muốn đổi lớp! Bởi vì cô bị bệnh xà tinh theo dõi, cô sợ đợi tiếp nữa, ngày nào đó trong TV sẽ phát ra một bản tin——
Cô giáo bị học sinh trước J sau gϊếŧ đồng thời phân thây tàn nhẫn.
J = da^ʍ
Tịch Lục nếu là biết bộ dáng nghiêm túc học tập của mình bị trí tưởng tượng siêu cường của cô giáo tưởng thành đùa.bỡn, phỏng chừng một búng máu phun cũng không phun ra chơi nổi ý chứ.
…
Tịch Lục đánh thức Trứng Lùn đang gục ở trên mặt bàn ngủ đến nước miếng chảy đầy sách, Trứng Lùn mở to nheo nheo mắt, nhìn nhìn Tịch Lục, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ đứng lên, dùng cổ tay áo lau nước miếng trên mặt và trên sách, nhếch cao lông mày, nói luôn với Tịch Lục: “Đi!”
Tịch Lục: “…” Anh thề tôi sẽ không bao giờ chạm vào sách của Trứng Lùn, cùng với quần áo Trứng Lùn mặc, sẽ không bao giờ!
Có lẽ là Tịch Lục lần đầu tiên quang minh chính đại đi về phía lớp học của Trần Giới như vậy, khiến không ít học sinh đang nghỉ giữa giờ ở trên hành lang bắt đầu kinh ngạc.
Bởi vì trước đây Tịch Lục cho dù là đi rình coi, cũng sẽ như thằng trộm, từ góc bên này chạy đến góc bên kia, một đường quanh co tới lớp của Trần Giới, mới bắt đầu còn có người sẽ hỏi, cậu đang làm gì đó, sau này người khác trực tiếp đã thành thói quen không nhìn cậu nữa.
Hành vi của bệnh xà tinh, là không cần lý do!