Trần Giới vuốt ve ba người trên tấm ảnh này trừ mình ra, con ngươi màu mực ở dưới ánh đèn màu ấm mang theo vắng lạnh không giống với dĩ vãng, đã từng là tổ bốn người, hôm nay cũng chỉ còn lại cô và Tịch Lục.
Cô khép lại album ảnh, để nó trở lại giá sách, nằm lên giường, tắt đèn.
Đêm đã yên tĩnh rồi, lại còn mấy người nhớ lại thời gian thuở thiếu thời ở trong giấc mơ đây?
Ít nhất Tịch Lục bên này là tuyệt đối không có suy nghĩ nhiều như vậy, bạn chỉ có thể nhìn thấy cậu ngủ bởi vì nóng mà đá chăn mỏng xuống dưới giường, sau đó ôm chặt bình dung dịch oxy già ở trước ngực, bộ dáng ngủ đến chết đi sống lại.
“Trần… Trần Trần Trần… Trần Giới…” Hình như là mơ thấy cái gì, Tịch Lục ở trên giường cười khúc khích “hề hề”, thì ra vô luận là ở hiện thực hay là trong mộng, Tịch Lục đối mặt với Trần Giới đều lắp bắp.
…
Sau vài ngày, Tịch Lục cũng không còn đi theo đuôi Trần Giới, hoặc là đi rình coi Trần Giới nữa, người xung quanh vốn cho là Tịch Lục nhiều nhất kiên trì được một hai ngày là khôi phục bản tính, nhưng suốt cả một tuần Tịch Lục đều như vậy, làm cho người khác không thể không hoài nghi, có phải cậu thật sự định không dây dưa với Trần Giới nữa hay không.
Trái lại, Tịch Lục dùng phần lớn thời gian ở trên việc làm bài tập, làm cho chủ nhiệm lớp đều có chút không thể tin được, làm sao đứa nhỏ này đột nhiên biến hóa lớn như vậy? Chẳng lẽ bị bố Trần Giới đánh hỏng não rồi.
Giữa giờ nghỉ, mấy giáo viên xúm lại một chỗ nói đến Tịch Lục.
“Gần đây khi các chị lên lớp, chẳng lẽ không cảm thấy ánh mắt Tịch Lục hơi kỳ quái sao?” Cô giáo tiếng Anh tuổi tác nhỏ hơn nói.
“Chú ý đến, giống như đang nghe giảng bài.” Giáo viên ngữ văn nói tiếp.
Giáo viên tiếng Anh còn nói thêm: “Em cảm thấy ánh mắt kia lại không quá giống ánh mắt học tập bình thường, nghiêm túc học tập thật sự, có thể dùng ánh mắt ăn thịt người đó để nhìn người?”
“A, tôi không cảm thấy ăn thịt người, chỉ là cảm thấy mỗi lần quay đầu lại, nhìn thấy sự phấn khởi trong mắt trò ấy, cũng không biết nên nói như thế nào.”
“Đúng, đúng, tôi cũng thấy vậy, quá nhiệt tình, có chút không đỡ nổi.” Ngay cả thầy toán học trải qua rất nhiều mưa gió cũng nói.
“Đứa nhỏ này, nói như thế nào đây, có chút là lạ, đột nhiên thay đổi như vậy, tôi lại cảm thấy giống như có cái gì kỳ quái.”
Ngoài cửa văn phòng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, cả đám giáo viên tiếp tục làm bộ làm tịch chấm bài, nói một tiếng, mời vào, Tịch Lục liền ôm sách bài tập, tiến vào.
Giáo viên: “…” Thật là không thể bàn tán loạn sau lưng người khác, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Tịch Lục ôm đề luyện tập toán học đi đến chỗ thầy toán học, hỏi: “Thầy ơi, em xem không hiểu một bước này, thầy có thể giảng cho em một chút không?”
Thầy toán học dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, mặt không đổi sắc cầm lấy đề luyện tập nhìn thoáng qua, sau đó giảng mạch suy nghĩ rõ ràng cho Tịch Lục xong, ho khan hai tiếng, nói: “Tịch Lục à, thầy thấy em gần đây học tập rất nghiêm túc, rất tốt, sao đột nhiên thay đổi lớn như vậy, các thầy cô đều nói em càng ngày càng chăm chỉ.”
Tịch Lục ôm đề luyện tập, cảm thấy tựa hồ có một tia nắng chiếu lên mặt cậu, cậu ngẩng mặt lên, cảm giác trên mặt mình lại tản mát ra ánh sáng vàng chóe, cậu nói: “Thưa thầy, lần trước trải qua chỉ bảo của thầy chủ nhiệm, em hiểu được rất nhiều, em cảm thấy một đời người nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, chúng ta nên đặt trọng tâm lên những việc có ích, em không thể tiếp tục hoang phế thanh xuân có hạn nữa, thanh xuân của em là dùng để… LÀM! BÀI! TẬP!! Nỗi khổ tâm của các thầy cô em đã hiểu rồi, em sẽ hướng tới đại lộ quang minh hướng về phía trước!”
Ánh nắng chiếu lên mặt cậu, làm cho cậu cảm thấy được một cảm giác đầy hứng khởi.
Cậu quay đầu lại nói với thầy toán học đã giật mình nói không ra lời: “Thầy ạ, em nên tiếp tục trở về làm bài đây, không thể lãng phí thời gian, cảm ơn thầy, hôm nay em nhận được gợi ý lớn vô cùng, hôm nào lại đến nữa.” Nói xong, cấp tốc chạy như bay ra khỏi văn phòng luôn, không biết còn tưởng rằng đằng sau có người đuổi theo cậu chạy đó.
Đợi sau khi người đi, cô giáo tiếng Anh run rẩy đôi môi, nói: “Nghiêm trọng rồi, bệnh biến rồi, đứa nhỏ này ngốc rồi.”
…
Tịch Lục bắt đầu nghiêm túc học tập, người bị khổ chính là Trứng Lùn, Trứng Lùn tìm cậu nói chuyện, Tịch Lục lại không kiên nhẫn xua xua tay, sau đó vô cùng thiếu đòn nói: “Không phát hiện tao đang học tập sao?”
Tịch Lục học hành không ngừng, mấy bạn học bên cạnh nhìn trong lòng không thoải mái, lúc tan học cũng bắt đầu làm đề luyện tập.
Trứng Lùn tức giận nói, đây đều là chuyện gì.
Cậu ta không thăng bằng rồi, cũng không thể để cho Tịch Lục thăng bằng, vì thế cậu ta thổi gió ở ngay bên tai Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, sau khi tan học, nghe nói Trần Giới có huấn luyện ở bể bơi của trường, mày có đi xem hay không?”
Tịch Lục nắm cán bút, dừng một chút.
Trứng Lùn cười trong lòng, mình biết ngay là có hi vọng, Tịch Lục ngoài sáng trông như là thật sự phủi sạch quan hệ với Trần Giới, trên thực tế trong túi còn chứa ảnh của Trần Giới người ta, nếu không phải Trứng Lùn thận trọng, chú ý tới có một buổi sáng túi áo của Tịch Lục không đóng chặt, nhìn thấy tấm hình kia, cậu ta tuyệt đối bị cái mặt nạ kia của Tịch Lục lừa cho rồi.
Chỉ là, không có nghĩ tới, Tịch Lục lại chính nghĩa nói: “Tao là người muốn học tập, Trứng Lùn mày cũng phải học tập chăm chỉ, biết chưa? Đừng đến phiền tao, có thời gian này còn không bằng đi xem thêm mấy đề, thành tích của mày cũng sẽ không liên tục đếm ngược.”
Trứng Lùn đập bàn rồi, cậu ta phiền nhất chính là người khác nói đến việc học tập của cậu ta, cậu ta cảm thấy “nói nhiều đều là nước mắt”[1], dù sao mình cũng không phải người có khiếu học tập, chẳng qua, cậu ta cũng không muốn bị Tịch Lục nói, cậu ta cả giận nói: “Lúc trước mày chẳng phải là top mười đếm ngược sao?”
[1]Nói nhiều đều là nước mắt: một câu nói trong một vở kịch, ý chỉ không muốn nhắc tới chuyện cũ nữa, sợ không khống chế được tâm tình của mình sẽ đau lòng rơi nước mắt.
Tịch Lục cười cười với Trứng Lùn, lúm đồng tiền nơi khóe miệng kia mờ mờ xuất hiện, cậu nói: “Ít nhất tao không phải thứ hai đếm ngược.”
Trứng Lùn đau lòng không nói nên lời, lại bị cái kẻ vẫn luôn ngu ngơ, người gần như không tranh giành với đời như Tịch Lục châm chọc, cậu ta cảm thấy cả cuộc đời mình đều trở thành một mảng u ám, nguyên nhân cậu ta thích Tịch Lục như vậy, không phải là cảm thấy cái dạng ngu ngơ kia của Tịch Lục, không có bao nhiêu tâm tư, mình cư xử thoải mái sao?
Trứng Lùn uể oải nói: “Tịch Lục, tao muốn tuyệt giao với mày.”
Tịch Lục vùi đầu vào biển sách, không để ý đến Trứng Lùn nữa.
Trứng Lùn ngồi một lúc không có hứng thú, cầm điện thoại di động lên, suy nghĩ tới hình “làm yêu” ở trong di động ngày hôm qua down về, đủ loại đủ kiểu, đủ loại quỳ liếʍ, Trứng Lùn mới thấy tâm tình của mình vui vẻ lên rất nhiều.
Hừ một tiếng với bóng lưng Tịch Lục.
Đợi đến tan học, cũng không giống như bình thường la hét muốn đi cùng Tịch Lục, mà là gào to với mấy cậu trai bên cạnh, nói: “Đi đi nào, chúng ta đi xem mĩ nữ bơi lội.”
Tịch Lục buông bút xuống, ngũ quan tuấn tú ở trong thời điểm yên tĩnh, đủ làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cậu thu dọn xong hết thảy, trong đầu tiếng của Trứng Lùn lại vẫn chuyển động qua lại.
Tịch Lục, sau khi tan học, nghe nói Trần Giới có huấn luyện ở bể bơi của trường, mày có đi xem hay không?
Tịch Lục mặc dù mặt ngoài là từ chối lời mời của Trứng Lùn, nói thật ra từ sau lúc Trứng Lùn nói câu nói kia, cậu hoàn toàn không hòa được vào biển học rồi, đừng nhìn cậu đang làm, trên thực tế chính cậu cũng không biết mình đang viết loạn những gì.
Trần Giới vẫn là giống như một cây xương sườn trong thân thể cậu, chỉ cần có người vừa ghẻ, là sẽ cảm thấy ngứa, chỉ cần có người vừa chạm vào, là sẽ cảm thấy đau.
Tịch Lục chậm rãi lắc lư đi ra khỏi phòng học, nghe thấy tiếng reo hò của một số cậu trai không ngừng truyền đến từ chỗ bể bơi trường, Tịch Lục trèo lên cửa sổ muốn nhìn một chút tình hình từ xa, nhưng chỉ nhìn thấy đám người rậm rạp chi chít, đông như kiến cỏ.
Cậu có chút thất thần, hình như là nhìn thấy Trần Giới, khoảng cách quá xa căn bản là không thấy rõ mặt cô lắm.
Cơ thể Tịch Lục làm ra phản ứng, gần như là trong nháy mắt, cậu sải bước chạy về phía bể bơi.
Trứng Lùn đánh cuộc cùng bạn học nam bên cạnh nói: “Mày cảm thấy Tịch Lục sẽ tới không?”
Mấy bạn học nam nói: “Nhìn biểu hiện của Tịch Lục, tao cảm thấy có chút “suy nghĩ không có căn cứ”.”
Trứng Lùn cười cười, lộ ra một nụ cười hơi bỉ ổi, nói: “Như vậy chúng ta đến đánh cuộc, nếu Tịch Lục tới, chúng mày cho tao mười đồng, nếu Tịch Lục không tới, tao cho mày hai mươi đồng.”
Bạn học nam vừa nghe, đáng giá đó, bèn đánh cuộc.
“Chẳng qua, vì sao mày đặt cửa hai mươi vậy?” Có một đứa tò mò đặt câu hỏi.
Trứng Lùn cười, “Chỉ bằng trực giác, thằng ranh Tịch Lục kia có lẽ chính mình cũng không biết, bản thân có bao nhiêu thích Trần Giới, tao nhưng là nhìn ở trong mắt, để cho một người đột nhiên trở nên không nhớ thương không thích một người, một chốc một lát còn không thích ứng được, huống chi là Tịch Lục đây?”
Mấy bạn học nam cười, có chút hiểu được.
Tịch Lục thích Trần Giới, đây là chuyện mỗi người đều biết, loại tình cảm cố chấp này, nếu như nói một chốc có thể biến mất, như vậy trên thế giới này làm sao lại có thể có nhiều câu chuyện tình yêu cảm động như vậy?
Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối không cho rằng hành vi biếи ŧɦái của Tịch Lục đối với Trần Giới là cảm động.