Gà xé phay xào ớt, thịt gà trắng trắng phối với chao nhà mình, cộng thêm ớt xanh xanh đỏ đỏ, phối với cơm trắng ăn vào cực ngon, đây là món ăn Tịch Lục thích ăn nhất, ăn từ nhỏ đến lớn, những ngày sau khi Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương qua đời, Tịch Lục hoàn toàn là ăn cơm không ngon, ra bên ngoài mua cơm ăn, đang ăn lại đột nhiên lỗ mũi cay cay.
Lúc nào cũng cảm thấy thức ăn Lục Quyên Quyên làm không ngon, người chính là tiện, vừa mất đi liền khát khao.
Cậu còn đặc biệt đi mua thịt, sau đó dùng chao Lục Quyên Quyên để lại trong nhà xào ra, đến cuối cùng thịt khét rồi, cậu cầm bát, từ trong nồi cơm điện múc ra cơm hơi sống, mở toàn bộ đèn trong phòng khách ra, tựa hồ mới có thể làm cho cậu tìm được một chút cảm giác gia đình.
Tịch Nam Phương rửa tay xong nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của con trai đang xem Lục Quyên Quyên xào gà xé phay với ớt, đáy mắt chập chờn, ông vươn bàn tay to vỗ đầu Tịch Lục một cái, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm.”
Vốn là nước mắt cảm động xót xa lại bị cú đập này của Tịch Nam Phương đập cho trở về, Tịch Lục cầm đũa, ăn như hổ đói, đau đớn của vết thương trong cánh tay do ma sát quẹt ở trên mặt bàn mặt cũng không làm cho cậu phân tâm, mà chuyên tâm nhét từng tí đồ ăn Lục Quyên Quyên đã làm xong vào trong miệng.
Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đều choáng váng.
Tịch Nam Phương nhìn món ăn bị con trai mình ăn được khá nhiều, nói với vợ bên cạnh: “Tịch Lục, nó có phải đầu bị nước vào rồi hay không, chờ một chút… mày ăn chậm một chút, bố mày còn chưa ăn đâu!” Tịch Nam Phương cuống quít cướp từ trong miệng Tịch Lục đến mấy thịt quý báu.
Lục Quyên Quyên nhìn thấy thức ăn của mình được hoan nghênh như vậy, cũng rất cao hứng.
Bà bèn hỏi: “Lộc Lộc, ăn ngon không?”
Tịch Lục liều mạng gật gật đầu, nói: “Ăn ngon, mẹ, thức ăn mẹ làm là ăn ngon nhất rồi.”
Đôi đũa trong tay Lục Quyên Quyên lập tức rơi ngay xuống, nếu Tịch Lục trả lời một câu không tệ, tàm tạm, bà có lẽ phản ứng cũng sẽ không lớn như vậy, nhưng lần này Tịch Lục lại trả lời một câu tán thành mình như vậy, Lục Quyên Quyên mừng rỡ không khép được miệng rồi, nhìn thấy cơm trong bát Tịch Lục dần dần trống không, bà bèn dò hỏi: “Còn muốn không?”
Tịch Lục gật đầu, Lục Quyên Quyên cao hứng lại xơi một bát cho con trai mình.
Tịch Nam Phương sau khi ăn xong một bát cơm, liền ngồi trên sô pha xem tv, xem chương trình thực tế, từ trong lỗ mũi phát ra một loạt tiếng cười ngây ngô.
Tịch Lục ăn hết đồ ăn Lục Quyên Quyên làm rồi, ngay cả rau cải bình thường ghét nhất cũng ăn hết tất cả.
Lục Quyên Quyên cao hứng, đối với Tịch Lục hôm nay thật là càng nhìn càng cảm thấy là ruột thịt của mình, đến cuối cùng Tịch Lục vậy mà lần đầu tiên xung phong nhận việc đòi rửa bát.
Nhưng Lục Quyên Quyên nhìn thoáng qua vết thương bên trong cánh tay Tịch Lục, đẩy cậu ra khỏi phòng bếp.
Advertisement
00:00
Tịch Lục vốn là muốn nói thêm mấy câu cùng Tịch Nam Phương, cho nên bèn lắc lư ở trước mặt Tịch Nam Phương, nào biết lắc lư được mấy cái, Tịch Nam Phương nổi giận, nói: “Tịch Lục, mày làm gì đấy, bố đang xem TV, đang phấn khích đây này.”
Mắt Tịch Lục sáng lên, nói: “Bố!”
Tịch Nam Phương vung bàn tay to lên, liền đuổi Tịch Lục sang một bên.
Hướng về phía người trong TV cười lên ha hả.
Tịch Lục trở về đến trong phòng mình, cầm dung dịch oxy già Trần Giới cho mình, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mình nhất định phải tiếp nhận ý tốt của Trần Giới, trong nhà không có tăm bông, cuối cùng cậu cắn răng một cái, học biện pháp của Trần Mãnh, cầm dung dịch oxy già đổ lên trên miệng vết thương.
Bọt trắng chi chít vọt lên thoáng cái xông ra toàn bộ, phát ra thanh âm “xì xì”.
Cứ như đang đốt vết thương, Tịch Lục đau đến lăn lộn ở trên giường.
Vừa đau, cậu còn phải vừa tự nói với mình ——
Đây chính là yêu đó! Cho dù đau cũng là đi cùng với vui sướиɠ.
…
Đối với sự khác thường của con trai, buổi tối hai vợ chồng cùng nhau tiến hành nghiên cứu thảo luận.
Tịch Nam Phương nói trước tiên: “Hôm nay anh gọi điện cho chủ nhiệm lớp Tịch Lục, chủ nhiệm lớp nói hôm nay Tịch Lục rất tốt, không hề làm cái gì, còn nói xin lỗi với Trần Giới rồi.”
Lục Quyên Quyên gật gật đầu, nói: “Hôm nay Lộc Lộc trở về cũng sớm hơn trước đây rất nhiều, lúc ăn cơm cũng vô cùng ngoan, có chút khác biệt so với trước đây.”
Tịch Nam Phương sờ sờ cằm, nói: “Nó đột nhiên tỉnh ngộ rồi?”
Lục Quyên Quyên cười rộ lên, nói: “Đừng nói, giáo dục của em thật sự là có tác dụng, anh xem Lộc Lộc đây không phải là hiểu chuyện rồi sao? Tối nay còn nói muốn rửa bát, đặt vào bình thường, nó đã sớm chạy đi xem TV cùng với anh rồi.”
Tịch Nam Phương nói: “Hôm nay nó cũng không xem TV, đi qua phòng của nó nhìn thoáng qua, trông như đang làm bài tập.”
Lục Quyên Quyên ngẫm nghĩ, nói: “Con trai thay đổi thật sự là rất lớn.”
Tịch Nam Phương vẫn có chút không yên lòng, nói: “Thằng nhóc này anh cảm thấy có thể là kế sách hoãn binh, tám phần là chờ chúng ta buông lỏng, lại chuẩn bị làm ra chuyện gì đó, em nói nó nếu không làm việc gì đuối lý có thể khen cơm em làm ăn ngon không?”
Lục Quyên Quyên cất cao giọng, cả giận nói: “Tịch Nam Phương, anh có ý gì?”
Tịch Nam Phương hì hì cười ngây ngô, nói: “Mình à, em đừng hiểu lầm, ý của anh là em bình thường lúc nào cũng làm ăn ngon, nhưng chẳng qua thằng nhóc kia mỗi lần cũng sẽ không trực tiếp khen tay nghề của em.”
“Anh biết cái gì? Tịch Lục đây gọi là hiểu chuyện.” Lục Quyên Quyên cảm thấy mình và Tịch Nam Phương nói chuyện không hiểu nhau, không muốn nói nữa, bèn nói: “Đi ngủ đi ngủ, Tịch Lục thay đổi cũng là tốt, không cần nhiều lời.”
Tịch Nam Phương bó tay rồi, nhìn Lục Quyên Quyên đưa lưng về phía mình, là biết mình chọc vợ tức giận rồi.
Aiz, lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển mà.
…
Tịch Lục bên này bật đèn học bài ban đêm, cậu không chỉ làm xong hết bài tập, vậy mà còn làm một bộ đề thi toán học, nhìn bài thi bò đầy chữ xấu của mình, Tịch Lục lại lần nữa cảm giác được linh hồn mình được thăng hoa rồi, đổi lại trước kia, cậu nếu là có thể chủ động làm bài, Lục Quyên Quyên Tịch Nam Phương đã sớm nhảy cỡn lên rồi.
Cầm lấy đáp án phía sau bài thi, so lên.
Nội tâm Tịch Lục chính là mợ nó bức bách đó ——
Đù má, lựa chọn là đúng được năm con.
Cậu đột nhiên cảm thấy cái mình gọi là thăng hoa chính là bản thân cảm thấy quá mức tốt đẹp, cả đề thi, lớn nhất 120 điểm cậu chỉ là được 70 điểm.
Tịch Lục cầm lấy bài thi, ưu thương nói: “Mình còn tưởng rằng sau khi trùng sinh, chỉ số thông minh cũng sẽ đề cao một chút, kết quả một chút cũng không có.”
Cậu từng đọc những tiểu thuyết trùng sinh kia, không phải đều là sau khi trùng sinh làm một trận lớn, tránh được trước rất nhiều đường sai lệch, đi lên một con đường làm giàu rộng thênh thang sao? Sao đến trên người cậu lại “hãm hại anh” rồi, không chỉ không đi lên con đường làm giàu rộng thênh thang, còn trở thành một con bệnh xà tinh? Tiểu thuyết đều là gạt người.
Tịch Lục để bài thi xuống, xem lỗi sai, tổng kết ra sai lầm, ghi lại.
Buông bút, tuy rằng không dám nói trên tinh thần đạt được chất bay vọt, nhưng tối thiểu mấy đề coi như biết rồi.
Rửa mặt xong, cầm bình dung dịch oxy già kia cọ cọ ở trên mặt mình, ở trên giường, Tịch Lục tìm một tư thế thoải mái, ôm dung dịch oxy già rồi đi ngủ. (…)
…
Lúc Hà Tình từ trong phòng đi ra, nhìn thấy phòng con gái mình vẫn sáng đèn, bèn đi qua, muốn thúc giục một chút, bảo con bé đi ngủ sớm một chút.
Chờ sau khi bà đi vào, lại phát hiện con gái của mình tựa hồ cũng không phải là đang làm bài, mà là đang ngồi ở bên giường lật xem album ảnh.
Hà Tình đi qua, Trần Giới phát hiện bà, liền ngẩng đầu.
Hà Tình nói: “Đang xem ảnh hồi nhỏ sao?”
Trần Giới gật gật đầu, ánh đèn ấm áp chiếu vào trên mặt của cô, mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, nói: “Vâng.”
Hà Tình cười cười, diện mạo của Trần Giới rất giống bà, Hà Tình có một đôi mi mắt dịu dàng lại hào phóng, cả người đều có một loại ôn hòa của con gái Giang Nam, ngồi ở bên cạnh Trần Giới.
Nhìn thấy Trần Giới đang xem một tấm ảnh.
Trong ảnh, bốn đứa bé đang nghịch nước, hai bé trai hai bé gái, tuổi đều không lớn, trông cũng gần 10 tuổi, Trần Giới một mình bơi lội ở bên cạnh, mà ba đứa bé khác cùng nhau đùa giỡn.
Hà Tình còn nhớ, đó là bạn chơi của Trần Giới khi còn nhỏ ——
Ôn Hồng Á, Giang Ninh, cùng với… Tịch Lục.
Bà thở dài một hơi, cuối cùng dặn dò một tiếng, đi ngủ sớm một chút, rồi rời đi