Chương 8

Nhưng còn kém một chút.

Giang Hoài nói: "Xin lỗi, tôi muốn chính cậu ta nói."

Giang Kỳ Dân không chút do dự, đem Giang Dục từ bên cạnh túm lại đây, ấn đầu cậu ta nói: "Mau xin lỗi anh trai con đi!"

Giang Dục chống cự đến cực điểm, nhưng mà do sợ ba, đành phải miễn cưỡng xin lỗi.

Giang Hoài nói: "Lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu, lần sau đừng tái phạm nữa."

Giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cậu nói những lời này, cũng không phải để làm mất lòng Giang Dục, mà là vốn dĩ cách nói chuyện của cậu chính là như vậy.

Giang Dục lại cảm nhận một sự sỉ nhục lớn.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Hoài.

Giang Hoài không quan tâm, sau khi nhận được lời xin lỗi, liền xoay người đi lên lầu.

Giang Dục không nhịn được, suýt chút nữa xông lên tấn công cậu nhưng lại bị Giang Kỳ Dân ngăn lại, Giang Kỳ Dân cảnh cáo: "Phía sau nó bây giờ là toàn bộ Lục gia, sau này khi kết hôn với người đó, không phải ai cũng có thể chọc tới. "

"Còn quá sớm để nói chuyện đó!" Giang Dục cười lạnh "Cuộc hôn nhân này có thể kết thành hay không còn không nhất định đâu!

Giang Kỳ Dân cau mày: "Cuộc điện thoại vừa rồi là của người đó."

Lục Vô Túy nói, muốn Giang gia bọn họ chăm sóc Giang Hoài thật tốt, sau một thời gian nữa sẽ rước Giang Hoài về sống với mình.

"Nhưng... nhưng rõ ràng, bọn họ hoàn toàn không có gặp mặt" Giang Dục như bị sét đánh "Vì cái gì? Vì cái gì?"

Chính là, vị trí bên cạnh Lục Vô Túy lẽ ra thuộc về cậu ta!

Từ trước đến nay, Giang Dục luôn ngấm ngầm bắt nạt Giang Hoài.

Bây giờ phong thủy xoay chuyển, Giang Hoài đã trở thành người mà cậu ta không thể chạm vào.

*

Động tác Lục Vô Túy rất nhanh.

Vài ngày sau, có người tới cửa đón Giang Hoài.

Người đang đợi bên dưới, Giang Hoài từ từ thu dọn đồ đạc của mình.

Đang dọn dẹp thì có người gõ cửa phòng, giọng Giang phu nhân vọng vào: "Mẹ vào được không?"

Giang Hoài đồng ý.

Sau khi Giang phu nhân bước vào, bà thấy cậu đang thu dọn đồ đạc, do dự một lúc nhưng bà vẫn bắt đầu giúp.

Kết quả, Giang Hoài tránh ra tay của bà, thấp giọng nói: "Cảm ơn mẹ."

Giang phu nhân có điểm bất đắc dĩ.

Giang Hoài không biết có chuyện gì, mà sau khi ngã bệnh không lâu, lúc tỉnh lại đã rất kháng cự bọn họ.

Đặc biệt là người mẹ này.

Bà ngồi trên giường và nói ra ý định của mình "Đây là lần đầu tiên con xa nhà trong một thời gian dài như vậy kể từ khi còn là một đứa trẻ..."

Thực ra không phải, trước khi trọng sinh Giang Hoài đã rời khỏi nhà, lần đó rời nhà đi hai năm.

"Đến Lục gia, không thể so với ở nhà mình" Giang phu nhân thở dài "Con phải mang thai đứa con của người đó sớm hơn mới có thể có được chỗ đứng vững chắc trong Lục gia, biết không?"

Những lời bà nói với Giang Hoài đều là tấm chân tình của mẹ.

Giang Hoài là một mảnh da thịt rơi khỏi cơ thể bà, bà cũng là đau Giang Hoài.

Trong khoảng thời gian này Giang Hoài đối với bà kháng cự như vậy, là bởi vì trong ký ức của kiếp trước, những suy nghĩ lạc hậu của Giang phu nhân cũng gây áp lực cho cậu rất nhiều.

Nhưng mẹ trước sau vẫn là mẹ.

Đến nhà họ Lục cũng không biết bao lâu mới gặp được.

Giang Hoài cắn môi, gật gật đầu.

*

Lục Vô Túy sắp xếp cho Giang Hoài vào biệt thự nơi hắn ở, nhưng chính mình lại không đến.

Giang Hoài thông qua quản gia, biết Lục Vô Túy đi làm đến khuya mới về.

Cậu vẫn rất lễ phép, thu dọn phòng xong liền ngoan ngoãn mà đợi, buổi tối ăn cơm xong liền ở trong phòng khách chờ Lục Vô Túy trở về.

Quản gia nhiều lần thuyết phục cậu lên lầu, nhưng Giang Hoài không chịu đi lên.

Cậu thân là khách, khẳng định phải chào chủ nhà, đây là quy tắc ứng xử của cậu.

Khi Lục Vô Túy trở về, đã rất muộn.

Sau khi vào cửa, hắn theo thói quen kéo cà vạt tùy tiện ném sang một bên, bị người trên sô pha làm cho giật mình.