Chương 47

Đang trong quá trình kéo thì.

Hai cái bím tóc Kỳ Kỳ công chúa bỗng nhiên phát ra một tiếng vải vóc xé rách.

Giây tiếp theo, tay Lục Vô Túy buông lỏng---Giang Hoài phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Lục Vô Túy trong tay nắm hai cái bím tóc của Kỳ Kỳ công chúa, lâm vào mờ mịt.

Giang Hoài trực tiếp ngồi dậy, đèn đầu giường cũng bởi vì thanh âm của cậu nháy mắt sáng lên, chiếu sáng Kỳ Kỳ công chúa trụi lủi đỉnh đầu.

Lục Vô Túy nhắm mắt, cắn răng đem ý cười đè ép xuống.

“Tại sao lại như vậy……” Giang Hoài vô thố mà nhìn về phía Lục Vô Túy nắm chặt bàn tay, hốc mắt đã ngấn nước, “Như thế nào……”

Lục Vô Túy dừng lại một lúc, đem hai bím tóc một lần nữa đặt ở trên đỉnh đầu công chúa.

Hắn thậm chí thuận tay giúp công chúa sửa sang lại kiểu tóc.

“Còn tốt, kỳ thật cũng không sao mà, cậu xem, về sau còn có thể đổi tạo hình cho nàng ……”

Giang Hoài thận trọng kéo chặt lại, khóe miệng rũ xuống, nước mắt tiếp theo rớt xuống dưới.

Lục Vô Túy: “……”

Hắn ở chuyện chọc Giang Hoài khóc này tựa hồ phá lệ có thiên phú.

Giang Hoài một bên rớt nước mắt một bên vuốt đỉnh đầu Kỳ Kỳ công chúa, dùng một loại ánh mắt phá lệ cừu thị nhìn Lục Vô Túy, giống một con cún con bị người ta khi dễ.

Lục Vô Túy bỗng nhiên có chút chịu không nổi loại ánh mắt của cậu, ý cười cũng ẩn đi xuống, “Chỉ là làm hỏng của cậu một món đồ chơi, cậu liền hận tôi?”

“Đây không phải món đồ chơi,” Giang Hoài khụt khịt nói, “Đây là Kỳ Kỳ công chúa, anh đem nàng làm hỏng rồi.”

Nói xong lại từ giữa lời nói, rốt cuộc khóc ra âm thanh.

Lục Vô Túy: “……”

Hắn sai rồi, hắn không nên cùng Giang Hoài so đo.

Lục Vô Túy sống đến lớn như vậy, lúc trước mới vừa tiếp quản Lục gia, đối mặt hạng mục vài tỷ đôi mắt đều không chớp một chút.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn sinh ra cảm xúc hối hận.

Nguyên nhân là hắn kéo hỏng bím tóc búp bê của bạn đời.

*

Đêm đó, Giang Hoài được ngủ với con búp bê trong tay.

Lần này, cậu không chỉ ôm mà thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng khụt khịt, khi Lục Vô Túy quay đầu lại có thể nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cậu, trên hàng mi đang nhắm chặt còn đọng lại những giọt nước mắt li ti.

Nhìn vào khuôn mặt này, luôn cảm thấy rằng đây là một đứa trẻ rất ngoan.

Có ai ngờ người có khuôn mặt thiên thần này lại là một đống hỗn độn, kiều khí đến mức khi bị chọc một chút liền khóc.

Lục Vô Túy vươn tay lau đi nước mắt rơi trên mặt Giang Hoài.

Khuôn mặt Giang Hoài non mềm, nhưng bản thân lại không trân trọng, hắn lau nước mắt mấy lần, trên mặt liền có vệt đỏ.

…… Thật là một đứa nhỏ ngốc.

Lục Vô Túy cảm thấy hơi bất lực.

Hắn chà xát lòng bàn tay, đem đầu ngón tay ướŧ áŧ xoa xoa đi, ngay sau đó ở trên trán Giang Hoài búng một cái, xem như hả giận.

Giang Hoài chìm vào giấc ngủ say, sau khi bị búng liền đưa tay ra vẫy vẫy.

Lục Vô Túy rút tay lại, vừa định xoay người đi ngủ.

Lại thấy Giang Hoài lại lần nữa giật giật hai tay, không kiên nhẫn mà buông lỏng Kỳ Kỳ công chúa hói đầu ra.

Sau đó, chân cũng di chuyển, một chân đem công chúa đá thẳng xuống giường.

Lục Vô Túy: “……”

Cho nên vừa mới vì cái này thứ đồ hư này cùng hắn cáu kỉnh rốt cuộc là ai?

*

Ngày hôm sau, sau khi Giang Hoài tỉnh dậy, thấy Lục Vô Túy vẫn chưa thức.

Cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đang nhìn xung quanh thì đồng tử đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc hỏi: "Tiểu công chúa đâu?"

Lục Vô Túy nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.

Giang Hoài ánh mắt rơi trên mặt đất, vội vàng xuống giường, ôm công chúa trọc vào trong ngực, thấp giọng xin lỗi nàng: "Thực xin lỗi, tôi lại đá cô xuống giường."

Nghe cái lời này, hẳn là cũng không phải lần đầu tiên.

Lục Vô Túy thực sự đã tưởng tượng ra cảnh đó.

Ngay sau đó, hắn xoa xoa giữa mày, ngồi dậy.