Chương 42

Khi Đào Ra Nam nói chuyện với cậu ở kiếp trước, nếu phản ứng của cậu đối với Đào Ra Nam là như thế này, thì Đào Ra Nam nhất định sẽ không tiếp tục nói chuyện với cậu.

Cậu vẫn luôn sử dụng cách này để tránh nói chuyện với Đào Ra Nam.

Tuy nhiên, điều mà không ngờ là bây giờ phương pháp này dường như không hiệu quả, nhìn thấy phản ứng thờ ơ của cậu, Đào Ra Nam đầu tiên sờ sờ mũi của mình, sau đó mỉm cười, “Hẳn là cậu đối với chuyện này không có hứng thú.”

Giang Hoài trực tiếp gật gật đầu.

Đào Ra Nam không những không tức giận, thậm chí còn cười phá lên, "Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều nghệ thuật gia, rất nhiều người trong số họ có tính cách rất đặc biệt, nhưng cậu là người đặc biệt nhất ."

Giang Hoài cảm thấy hơi khó nói chuyện với hắn ta.

Lý do khiến cho thái độ của Đào Ra Nam đối với cậu ở kiếp này còn tốt, có lẽ là vì kiếp này cậu không phải là đối tượng liên hôn của Đào Ra Nam.

Ấn tượng đầu tiên quyết định mức độ hòa hợp của hai người.

Sau khi Giang Hoài cởi bỏ cái mác “đối tượng liên hôn ” trước mặt Đào Ra Nam, Đào Ra Nam đương nhiên sẽ không đối xử với cậu như trước nữa.

Cậu nghĩ nghĩ,"Tôi đi đây."

Nếu gian nan, cậu nên rời đi càng sớm càng tốt.

Đào Ra Nam có lẽ đã kìm chế được cơn tức giận, cuối cùng cũng tìm được người nói chuyện, nghe vậy lập tức vươn tay túm lấy Giang Hoài, "Này, chờ đã..."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên phát ra sau lưng hai người họ.

"Tiểu Nam, em tùy hứng cũng nên có giới hạn. Dịp lớn như vậy, để chị tìm lâu như vậy!"

Giang Hoài phía sau lưng cứng đờ.

Cậu có thể không quá quen thuộc với Đào Ra Nam, nhưng cậu lại không thể không quen thuộc với chủ nhân của giọng nói này.

Người tới trực tiếp bỏ qua Giang Hoài đi đến trước Đào Ra Nam.

——Người này là Đào Thanh Lị, chị gái của Đào Ra Nam.

Cũng là người cuối cùng mà Giang Hoài không muốn tiếp xúc ở đời trước trong Đào gia.

Đào Thanh Lị có tính khí đại tiểu thư rất điển hình, tính tình kiêu ngạo, miệng thường không buông tha ai.

Khi Giang Hoài còn ở Đào gia, 90% chuyện khó chịu trên cơ bản đều do đại tiểu thư này làm.

Giống như bây giờ, ánh mắt cô dò xét thân thể Giang Hoài.

Sau khi phát hiện y phục trên người Giang Hoài không có nhãn hiệu, trên mặt cô ta lập tức lộ ra vài phần khinh thường, nhíu mày nói:"Đây là tiệc sinh nhật của Lục lão thái thái, muốn nói chuyện phiếm cũng nên xem trường hợp có phải hay không?”

Rõ ràng là đôi mắt cô ấy đang nhìn Đào Ra Nam.

Nhưng lời này lại là nói cho Giang Hoài nghe.

Giang Hoài sờ sờ mũi, định nhanh chóng rời đi.

Cậu không sợ Đào Thanh Lị, nhưng cũng không có ý định chọc tức cô, bởi vì một khi đã làm vậy, cậu sẽ luôn phải nghe thấy những lời âm dương quái khí của cô.

Đào Ra Nam cau mày nhưng cũng không nói gì.

Trong cuộc liên hôn của hắn ta, không thể thiếu Đào Thanh Lị quạt gió thêm củi, tuy nhiên Đào Thanh Lị này quả là có thủ đoạn và có địa vị nhất định trong Đào gia.

Ba người một trước một sau đi ra ngoài.

Giang Hoài ở phía trước, chị em Đào gia ở phía sau.

Đang đi, vẫn có thể nghe thấy Đào Thanh Lị cùng đào ra nam oán giận "Hôm nay gặp Lục Vô Túy thật khó, em lại ngay lúc này giận dỗi với chị?"

Đào Ra Nam bất lực nói: "Chị, Lục tổng đã kết hôn rồi..."

“Kết hôn thì làm sao? Cũng chỉ là liên hôn thương nghiệp thôi, sớm muộn gì cũng ly hôn,” Đào Thanh Lị không cho là đúng,

"Người chị coi trọng……”

Lời nói của cô đột nhiên dừng lại.

Giang Hoài chỉ biết từ trong vườn trở về phòng của lão phu nhân ở lầu 2. Hai chị em đi theo phía sau, vừa đi vừa đi, Đào Thanh Lị cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ấy nói, "Chờ đã, cậu đây là muốn đi nơi nào?”

Giang Hoài sửng sốt một chút, sau đó xoay người nói với cô: “Đi nơi tôi nên đi.”