Chương 39

Bây giờ thoải mái.

Tuy nhiên, cậu rất thoải mái, chờ Lục Vô Túy đi làm về, nhìn thấy cảnh này, huyết áp của hắn tăng vọt.

Khi đó, Giang Hoài đã ngủ say rồi, co ro ở bên trong một đống thú bông, cổ gần như rụt lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ.

Trông như một thiên thần.

Tiền đề là bỏ qua cái giường đã bị cậu làm bừa bãi.

Lục Vô Túy tiến lên, trực tiếp bế Giang Hoài lên, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong phòng có mùi gì?"

Giang Hoài mở to đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngác nói: "Cái gì..."

“Tôi hỏi, trong phòng có mùi gì.” Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần nữa.

Giang Hoài sau đó mới có phản ứng, suy nghĩ xong liền nói: "Mì ăn liền."

Lục Vô Túy không thể tin được,“Cậu ở trong phòng ngủ ăn mì gói?”

Hơn nữa theo quản gia nói, buổi trưa đầu bếp làm bữa cơm Nhật Bản rất phong phú, dưới tình huống như vậy, Giang Hoài chẳng những không chịu xuống ăn cơm, còn ở trong phòng ăn mì gói?

Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.

Giang Hoài cuối cùng cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, từ dưới lên nhìn hắn, từ góc độ của Lục Vô Túy có thể thấy rõ đôi mắt to của cậu nhấp nháy.

Liên tục chớp chớp, vô tội cực kỳ.

"Giang Hoài," Lục Vô Túy tạm dừng một chút, "Tuần này, không, tháng này, nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc đi ra ban công."

Giang Hoài: Đột ngột nghe tin dữ.

*

Trước sự năn nỉ của Giang Hoài, Lục Vô Túy “Đại phát từ bi” và miễn cưỡng buông tha.

Tuy nhiên, một vài điều khoản nữa đã được thêm vào thỏa thuận mà hai người đã ký trước đó.

Lục Vô Túy nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải, " Không được để thú bông ở trên giường, không được ăn đồ ăn vặt ở trên giường, càng không được ở trên giường vẽ tranh.”

Giang Hoài thập phần thương tâm.

Trên thực tế, ngoại trừ cái thứ nhất xen lẫn tâm tư gì đó của Vô Túy, những cái còn lại đều bình thường.

Ăn vặt có thể làm bẩn giường, vẽ tranh ở trên giường càng có thể dẫn đến nhiều bi kịch.

Chỉ là Giang Hoài từ trước đến nay đều là như vậy, không thể thay đổi.

Khi cậu còn nhỏ, Giang phu nhân đã sửa nhiều lần, sau khi thấy rằng việc sửa không đạt được kết quả, bà đã từ bỏ và để cậu tiếp tục đến tuổi trưởng thành.

Hiện tại tốt rồi, cậu thoát khỏi một Giang phu nhân, lại nghênh đón một Lục Vô Túy

Giang Hoài thường xuyên đến hỏi Lục Vô Túy khi nào mình có thể dọn ra khỏi phòng của hắn.

Câu trả lời thường là: Ồ, cậu gấp cái gì mà gấp.

Giang Hoài:…

Khi còn nhỏ lúc Giang phu nhân sửa những hành vi này cho cậu, cậu vẫn có thể trốn trong tủ quần áo, nhưng bây giờ nếu muốn tránh mặt Lục Vô Túy, sẽ luôn bị Lục Vô Túy phát hiện.

Lần trước trốn trong tủ quần áo của Lục Vô Túy, sau khi tủ quần áo bị đẩy ra, hai người nhìn nhau một lúc.

Ngay sau đó, Lục Vô Túy khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Đi ra."

Giang Hoài giống như một con mèo, bị xách cổ đi ra ngoài.

…… Không cào Lục Vô Túy hai cái là do tính tình cậu tốt.

Tóm lại không hề có tôn nghiêm.

Có lẽ là do cậu quá chống cự, sau khi phát hiện cậu trốn trong tủ, Lục Vô Túy thế nhưng đại phát từ bi nói với cậu: "Tôi chấp thuận cho cậu đặt một con thú bông trên giường, không được náo loạn.”

Giang Hoài: “……”

Lục Vô Túy ho một tiếng: "Hai là, tôi đã đến điểm mấu chốt của mình rồi."

Giang Hoài mím môi.Lục Vô Túy đột nhiên duỗi ra ngón tay, dùng đầu ngón tay nâng lên khóe miệng Giang Hoài, trong mắt Giang Hoài mờ mịt, mặt vô biểu tình nói: "Ba con."

Giang Hoài: “……”

Lúc này, ý tưởng mua nhà của cậu lại nảy ra.

Nhưng cậu vẫn còn nợ Vô Túy tiền.

Trước đó, cậu phải nhanh chóng trả lại tiền cho Lục Vô Tú.

Giang Hoài về mặt giao tiếp là một mớ hỗn độn, vì vậy cậu chỉ có thể nhờ Chu Tiểu Ngải giúp tìm một số công việc vẽ tranh.

Chu Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, "Cậu đi học lâu như vậy, có rất nhiều người tìm tới cậu vẽ tranh, nhưng mà cậu đều từ chối. Sao bây giờ mới nghĩ tới việc tiếp nhận vẽ?"