Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh: Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Hoài chớp chớp mắt.

Lục Vô Túy cho rằng đây là ý của sự đồng ý.

Hắn nhường đường cho Giang Hoài, nói: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."

Giang Hoài giống như một con mèo sợ hãi, nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng.

*

Tuy nhiên, điều hắn trăm triệu không ngờ tới là sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hoài vẫn không thấy bóng dáng.

Quản gia đứng bên cạnh Lục Vô Túy cười mồi.

Mấy ngày nay phải nói sắc mặt Lục Vô Túy hôm nay là xấu nhất, trước kia khi Giang Hoài giận dỗi nhất, hắn cũng chưa từng có áp suất thấp như vậy.

"Tôi đã nhờ bác bảo vệ túc trực ở cổng. Giang thiếu gia hôm nay vẫn là 6 giờ rưỡi dậy. Có lẽ là vì mấy ngày nay ở trường học bận rộn.Giang thiếu gia thật sự là một đứa trẻ chăm chỉ..."

Lục Vô Túy đột nhiên bỏ con dao ăn trên tay xuống.

Quản gia lập tức câm miệng.

Lục Vô Túy trực tiếp đứng lên, mặt vô biểu tình nói: "Buổi chiều gọi điện thoại cho cậu ta ngay sau khi tan học, nói cho cậu ta biết hôm nay nếu ở bên ngoài, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới việc trồng hoa trên ban công."

Nụ cười của người quản gia đình trệ một chút.

Không biết có phải ảo giác hay không.

Lục tiên sinh nói chuyện với Giang thiếu gia như thế này, vô hình chung cảm thấy có chút ấu trĩ... trẻ ra rất nhiều.

*

Giang Hoài cũng không phải cố ý làm khó xử ai.

Chẳng qua cậu có quy tắc riêng mình, loại quy tắc này một khi đã thiết lập, rất khó phá vỡ một cách dễ dàng.

Trong số đó, xin lỗi và tha thứ là ngang nhau.

Ban đầu, cậu coi lời giải thích của Lục Vô Túy như một lời xin lỗi, nhưng bản thân hắn nói rằng không phải vậy.

Vì không có một lời xin lỗi, cậu phải làm thế nào để tha thứ?

Nội dung buổi học hôm nay đối với Giang Hoài có chút nhàm chán, trong giờ học, cậu bắt đầu thất thần.

Đến chiều, sau khi nhận được tin nhắn của quản gia, càng hoảng sợ hơn.

Lục Vô Túy vẫn không buông tha cây của mình!

Không được, khi về đến nhà vào buổi tối, mình phải vẽ xong càng sớm càng tốt, như vậy Lục Vô Túy muốn làm gì thì làm.

Nhưng hắn sẽ làm gì tiếp theo?

Chỉ có thể về nhà sớm một chút.

Lúc này, Giang Hoài đột nhiên cảm thấy nếu phòng ngủ của mình cũng có ban công thì thật tuyệt.

Điều đáng tiếc là phòng của cậu là phòng ngủ phụ, chỉ có phòng ngủ chính là có sân thượng kéo dài.

*

Tuy nhiên, hôm nay buổi tối Giang Hoài đã về sớm, nhưng không nhìn thấy Lục Vô Túy.

Cơm tối cậu cũng ăn một mình.

Hai tiếng sau khi ăn xong, cậu nhận được tin nhắn của Lục Vô Túy trên điện thoại.

Giang Hoài click mở nó ra và xem —— đó thực sự là thỏa thuận sau hôn nhân mà Lục Vô Túy chưa gửi cho cậu vài ngày trước.

Trước khi kết hôn họ đã ký rất nhiều thỏa thuận.

Hầu hết các thỏa thuận đó đều liên quan đến nhà họ Giang và Lục, chứ không liên quan gì đến Lục Vô Túy và Giang Hoài.

Thỏa thuận này có liên quan mật thiết đến họ.

Giang Hoài vốn tưởng rằng Lục Vô Túy sẽ thêm vài câu, nhưng sau khi hắn gửi tài liệu, cũng không có động tĩnh gì nữa.

Cậu nóng lòng chờ Lục Vô Túy nên hỏi quản gia, quản gia nói rằng: "Hôm nay nhà cũ Lục gia có chuyện, mời Lục tiên sinh qua đó, Lục tiên sinh cũng bảo thiếu gia đừng đợi."

Giang Hoài dừng lại, mới nói: "Ai, tại sao không nói sớm hơn."

Quản gia: “……”

Nghe quản gia nói xong, Giang Hoài lập tức lên lầu.

…… thực sự không muốn đợi một giây nào.

*

Thỏa thuận mà Lục Vô Túy gửi cho Giang Hoài đã bổ sung rất nhiều điều khoản cho các hành vi khác nhau của Giang Hoài trong khoảng thời gian này.

Lời nói đầu của thỏa thuận viết: Lục và Giang sẽ phải kiềm chế hành vi của mình trong vài tháng tới.

Bởi vì chúng tôi sẽ ở chung thời gian dài, nhân đây bày ra này hiệp nghị.

Giang Hoài ánh mắt đặt ở “Mấy tháng”.

Cậu luôn nghĩ rằng hai người sẽ còn chung sống lâu dài, nhưng mà chỉ là vài tháng sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »