Giang Hoài yên lặng nhìn cậu ta, không phát ra tiếng.
Đây là kinh nghiệm rút ra khi mà cậu và Giang Dục cãi nhau.
Đôi khi im lặng càng làm người ta khó chịu hơn là chống trả.
Quả nhiên, Giang Dục tính tình nháy mắt trở nên lớn hơn nữa, cười lạnh một tiếng:"Theo quan sát của tôi, anh và Lục Vô... Lục tiên sinh, còn chưa ở chung một phòng sao?"
Giang Hoài nói: "Việc nhìn trộm chuyện riêng tư của chủ nhà mà không được sự cho phép của chủ nhà là điều rất bất lịch sự."
Hai người rõ ràng là anh em, nhưng họ dường như là đối thủ của nhau trên một đấu trường.
"Chủ nhà? Có chắc anh là chủ nhà ở đây không?" Giang Dục cười "Đây là cuộc hôn nhân có thể tan vỡ bất cứ lúc nào..."
Giang Hoài không dao động.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Giang Hoài đổ chuông.
Giang Hoài từ trong túi lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện là một dãy số không quen thuộc, lúc này Giang Dục thấy cậu vẫn còn lơ đễnh nghe điện thoại, lập tức tức giận nói: “Không được bắt máy!”
Ban đầu, Giang Hoài không có ý định nhấc máy.
Sau khi nghe cậu ta nói như vậy, Giang Hoài dừng lại và chậm rãi nhấp vào nút trả lời.
Giọng nói Lục Vô Túy phát ra ngay lập tức.
“Giang Hoài.”
Giang Hoài cùng Giang Dục đồng thời sửng sốt.
Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Không cho người khác lên lầu hai trong nhà. Nếu như bị mất thứ gì, em sẽ phải làm việc rất nhiều ngày mới có thể bù lại."
Giang Hoài chậm rì rì “Ồ” một tiếng.
“Ngoài ra, hãy nói cho những người nói với em đây là cuộc hôn nhân không ổn định.” Giọng nói của Lục Vô Túy lộ ra một chút không thực qua micrô, “Trong hầu hết các trường hợp, liên hôn quan trọng hơn hôn nhân của người bình thường, vì vậy không nhờ người khác phải lo lắng."
Giang Dục sắc mặt tái nhợt, mắt thường có thể thấy được trắng đi.
Một cái là bởi vì Lúc Vô Túy đối với cậu ta không lưu tình chút nào.
Ngoài ra trong lúc vô ý để lộ ra vài phần thân mật cùng Giang Hoài.
Cậu ta hoài nghi Giang Hoài cáo trạng, nhưng
mà rõ ràng Giang Hoài ở trước mắt, lời nói cũng là vừa rồi nói, Giang Hoài làm sao có cơ hội?
Nhưng với năng lực của Lục Vô Túy, hắn có thể biết được những thứ này, cũng không có vẻ gì là quá lạ.
Không chỉ là Giang Dục.
Sau khi đưa tiễn nhà họ Giang, Giang Hoài đứng ở hành lang, cúi đầu nghiên cứu một lúc lâu.
Cuối cùng, tất nhiên, không nghiên cứu ra được gì.
*
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Lục Vô Túy trở lại sớm hơn một ngày.
Vào ngày Lục Vô Túy trở về, Giang Hoài không có ở nhà.
Lúc đó cậu đang học trong trường, điện thoại rung liên tục, sau khi tan lớp, Giang Hoài cầm lên xem là thông báo thêm bạn tốt.
Giang Hoài không chắc ai sẽ thêm bạn tốt vào thời điểm này.
Tổng cộng có ba người, trong đó có hai người viết là "Nhân viên triển lãm nghệ thuật Mộc hệ ", người còn lại là một cái chân dung trắng tinh, lạnh lùng lãnh đạm.
Giang Hoài dừng một chút, đều không chấp nhận.
Sau khi từ chối, cậu nhìn vòng tròn bạn bè của người có avatar màu trắng tinh.
Vòng bạn bè của người này giống như hình đại diện nó trống không khi nhấp vào.
Một lúc sau, điện thoại di động của cậu nhận được một tin nhắn từ người có hình đại diện trống.
[ khi nào trở về ]
Giang Hoài sửng sốt một chút: [ xin hỏi là? ]
Bên kia không gửi tin nhắn cho cậu nữa.
Lúc này, giờ ra chơi đã trôi qua, lại đến giờ học, Giang Hoài cất điện thoại di động.
Chu Tiểu Ngải ở bên cạnh thấp giọng hỏi "Buổi tối muốn đi ăn bít tết không? Tôi gần đây phát hiện một nhà hàng mới."
Giang Hoài tính toán thời gian, ước chừng hôm nay Lục Vô Túy sẽ không về, vì vậy liền gật đầu.
*
Buổi tối, đợi đã lâu không đợi được Giang Hoài, Lục Vô Túy dặn dò quản gia bên cạnh hâm nóng bữa ăn.
Trong lúc chờ ăn tối tại chỗ ngồi, hắn hỏi quản gia, "Mấy ngày nay cậu ấy về muộn như vậy sao?"