Chương 2

Người đàn ông đã xúc phạm Giang Hoài trước đó sắc mặt đã trắng bệch.

Khi Giang Hoài đứng bên cạnh Lục Vô Túy, cảm nhận được áp lực lớn ập đến.

Đó là luồng khí tràng từ trên người Lục Vô Túy.

Khí tức mạnh mẽ đến nỗi ngay cả một người có phản ứng chậm chạp như Giang Hoài cũng nhận ra ngay từ đầu, điều này khiến cho cậu có chút muốn chạy trốn.

Lục Vô Túy ghé sát vào micro "Cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian từ lịch trình bận rộn của mình để tham gia cùng nhà họ Lục và..."

Hắn liếc nhìn Giang Hoài từ khóe mắt.

Giang Hoài không hiểu ý hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội.

"... Tiệc đính hôn với bạn đời của tôi " Lục Vô Túy bình tĩnh thay lời nói "Lục gia và Giang gia đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người. Không cần phải gò bó, cứ ăn uống no say."

Nói xong, hắn rút tay khỏi vai Giang Hoài và bước ra khỏi sân khấu.

Giang Hoài ngay lập tức đi theo hắn.

Không có dòng nào được chuẩn bị bởi người chủ trì được sử dụng.

Toàn phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám phản đối.

Rốt cuộc bọn họ trước kia đều cười nhạo vị hôn phu của Lục Vô Túy...Không tìm tới bọn họ tính sổ chính là tốt rồi, ai còn dám lên tiếng?

Giang Dục hung hăng nhìn chằm chằm Giang Hoài đang đứng bên cạnh Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy thế nhưng sẽ chạm vào anh ta!

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của mình hay không, mà Giang Hoài dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu ta, bỗng nhiên ngước mắt nhìn cậu ta một cái.

...... Ảo giác đi.

Cậu ta tại sao cảm thấy rằng ánh mắt Giang Hoài có chút phức tạp?

Giang Hoài là một kẻ ngốc, làm sao điều này có thể xảy ra.

Giang Dục đè nén sự khó chịu trong lòng xuống.

Trước mặt cậu ta, khuôn mặt Giang phu nhân căng thẳng, đem Giang Dục kéo đến một góc, thấp giọng mắng "Quần áo anh con mặc là chuyện như thế nào, ta rõ ràng chuẩn bị cho nó bộ lễ phục đàng hoàng, là con làm?"

Giang Dục chơi xấu không thành, cũng buồn bực thấy mẹ cũng bênh vực Giang Hoài, tức khắc đã không kiên nhẫn càng thêm nóng nảy "Vậy thì sao?"

"Giang Dục!" Giang phu nhân tức giận đến chỉ vào cậu ta "Con, ta không cứu con!"

Giang Dục thấy bóng dáng Giang phu nhân, tức giận đến nghiến răng.

Còn những vị khách chỉ nghĩ bộ lễ phục của Giang Hoài thật buồn cười, sau khi biết vị hôn phu của Lục Vô Túy là cậu, họ chỉ biết khen tặng.

"Trước kia tôi có mắt nhưng không thấy núi Thái Sơn. Bộ đồ mà Giang thiếu gia mặc là hàng đặt may riêng của Will Show năm nay, đúng không?"

"Tôi nói sao mà quen mắt như vậy, quả nhiên có người mẫu mặc kiểu này trong Will Show năm nay!"

Giang Hoài không phải, Giang Hoài không có.

Cậu tự tay treo con gấu lên chỉ để che dấu vết rượu đỏ.

Để cố định được con gấu, cậu đã tốn rất nhiều công sức.

Cậu cũng không hiểu Will Show là gì.

Giang Hoài sững sờ, đưa mắt nhìn Lục Vô Túy cầu cứu.

Đây là lần đầu tiên Lục Vô Túy gặp cậu, vì vậy hắn vô cùng bình tĩnh quay đầu đi uống một ngụm sâm panh.

Hắn không có ý định giúp đỡ, nhưng những người đó sợ sẽ làm phiền hắn, vì vậy ngay khi có thể bỏ đi liền cười giả lả rời đi.

Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, trong vòng hai mét không ai dám đến gần Lục Vô Túy và Giang Hoài.

Giang Hoài cũng không dám nói chuyện.

Trên thực tế, Giang Hoài đã gặp Lục Vô Túy từ rất lâu trước đây.

Cái gọi là rất lâu trước đây, có thể gọi là "Kiếp trước".

Ở kiếp trước, cậu nhìn thấy Lục Vô Túy sau khi kết hôn, ở một lần trong yến hội, cậu từ xa liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đúng vậy, kiếp trước cậu đã kết hôn, không phải với Lục Vô Túy.

Đó là một trải nghiệm rất tồi tệ, trước khi cưới cậu có nhìn thấy chồng mình trông như thế nào nhưng sau khi kết hôn số lần cậu gặp người mang danh chồng này phải nói là rất ít.

Kết quả là cho đến bây giờ vẫn không thể nhớ được người chồng kiếp trước của mình trông như thế nào.