Chương 18

"Bất kể cậu đi làm gì, cũng nên nói tôi một tiếng" Lục Vô Túy nói "Cho dù không nói với tôi, cũng nên nói với quản gia."

Giang Hoài không hiểu: "Tại sao?"

“Cậu nghĩ như thế nào?” Tâm trạng tối nay của Lục Vô Túy vốn dĩ không tốt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu như cậu xảy ra chuyện gì? Ai sẽ giải thích cho người nhà của cậu?

Giang Hoài dừng lại, mới nói: "Nhưng tôi sẽ không xảy ra chuyện. Tôi đã đi học được hai năm, rất quen thuộc với..."

Nhìn sắc mặt Lục Vô Túy càng ngày càng xấu.

Giang Hoài rốt cục cũng có mắt, chậm rãi ngậm miệng hơn nữa lấy tốc độ chậm nhất của cuộc đời, nhẹ giọng nói: “Tôi sai rồi.”

Lục Vô Túy sắc mặt lạnh lùng, cứng rắn đặt cái ly xuống "Sao không tiếp tục? Tôi rất muốn biết tiếp theo cậu sẽ nói cái gì."

Giang Hoài mím môi, nóng lòng muốn thử.

Lục Vô Túy đỡ trán: "Câm miệng, lên lầu đi ngủ."

Giang Hoài vừa nghe xong liền chuồn đi như chú chuột nhỏ được thả từ miệng mèo.

Khi đang chạy đi, chợt nhớ ra điều gì đó và nói với Lục Vô Túy "Ừm... Lục tiên sinh ngủ ngon."

Lục Vô Túy có chút kinh ngạc, còn muốn nói cái gì, nhưng Giang Hoài đã cực nhanh xoay người, ngay sau đó lên lầu.

Để lại Lục Vô Túy một mình, vẻ mặt vi diệu.

Tên ngốc nhỏ này……

Cậu ta sẽ không nghĩ rằng hắn đặc biệt chờ đợi đi?

Thực ra là do chứng mất ngủ, nhân tiện đó đợi chờ mà thôi. Nhưng ngàn vạn đừng bởi vậy mà đối với hắn sinh ra cái suy nghĩ gì đó.

Sau khi Giang Hoài lên lầu, dán ở góc tường đầu tiên là trả lời tin nhắn Chu Tiểu Ngải, yêu cầu cậu ta không cung cấp thông tin liên lạc của mình cho Đào Ra Nam.

Sau đó, bắt đầu quan sát Lục Vô Túy ở tầng dưới.

Chủ nợ của cậu dường như tâm trạng không có tốt.

Cậu có cần phải làm gì đó để chủ nợ cảm thấy dễ chịu hơn không, nhân tiện đề cập đến những yêu cầu chưa nói xong?

*

Ngày hôm sau, khi Lục Vô Túy xuống lầu, liền nhìn thấy rất nhiều đồ ăn sáng bình thường ít ăn.

Hắn thong thả ung dung ngồi xuống, trên đầu là những vết nước do chạy bộ buổi sáng "Dì nấu ăn thay đổi khẩu vị à?"

Quản gia đứng sang một bên do dự một chút

"Ừm không... Đây là Giang thiếu gia làm."

Lục Vô Túy bất ngờ nhìn quản gia"Cái gì?"

Quản gia chưa kịp lên tiếng thì bên kia Giang Hoài đã bưng sữa nóng đến đặt trước mặt Lục Vô Túy.

Sau khi Giang Hoài bỏ chạy, đặc biệt đi luyện tập cười——còn đặc biệt đi tìm Chu Tiểu Ngải hướng dẫn.

Sau đó, nói ra những câu thoại đã được tập đi tập lại nhiều lần, "Hãy xem mấy món này có hợp khẩu vị của anh không? Từ từ dùng"

Lục Vô Túy: “……”

Hình như là có điểm không ổn.

Điều lo lắng ngày hôm qua, ngày hôm nay đã xảy ra?

Lục Vô Túy bình tĩnh nói: “Trong nhà có đầu bếp, không cần cậu làm.”

Giang Hoài nói: “Tôi làm, rất ngon.”

Kỹ năng nấu nướng của cậu đã luyện ra trong hai năm kết hôn ở kiếp trước.

Bản thân cậu rất thích nấu ăn, tiếc là nhà họ Giang không cho nấu ăn, nhưng sau khi kết hôn lại có cơ hội.

Lục Vô Túy không nhúc nhích thêm nữa.

Trong ánh mắt chờ mong của Giang Hoài, Lục Vô Túy đẩy cái đĩa trước mặt đi, trịnh trọng nói: "Hôm nay tôi không muốn ăn sandwich, để dì nấu một phần cháo khác."

Giang Hoài: "Tôi cũng có thể nấu cháo."

“……” Lục Vô Túy dừng lại, "Tôi đột nhiên không muốn ăn cháo nữa."

Giang Hoài cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngậm miệng.

Nhìn thấy mạng 2G của cậu cuối cùng cũng giảm xóc, Lục Vô Túy dùng ngón tay thon dài gõ lên bàn, "Đổi đi."

Quản gia đúng lúc đứng ra, bưng cái đĩa xuống.

Giang Hoài ngơ ngác ngồi tại chỗ, trơ mắt nhìn bữa ăn do mình làm ra xa dần.

Lục Vô Túy thấy thế, nhíu mày.

Hắn làm vậy có quá đáng lắm không?

Đúng lúc này, Giang Hoài nói: “Tôi còn muốn ăn……”

Bóng lưng người quản gia cứng đờ.

"Làm một phần mới đi, tôi thích ăn" Giang Hoài nghiêm túc nói "Đưa cho tôi đi."