Dì hai mặt cũng tái xanh.
"Dì cả." Lục Vô Túy dừng lại.
Dì cả đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bà vừa rồi đã thu liễm, cái gì cũng không hỏi!
Lục Vô Túy khẽ cười "Tôi chỉ là gọi dì thôi."
Dì cả tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Giang Hoài đã im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Ừ, sau này chúng tôi sẽ lo chuyện kết hôn, cho nên sẽ không cần mọi người nhọc lòng."
... cung phản xạ này.
Có lẽ chỉ chậm hơn 2G một chút.
Lần này, đám người vẫn đang huyên náo vừa nãy đều kéo sắc mặt xuống, nhưng Lục Vô Túy lại chậm rãi cười ra tiếng.
Ai khiến cậu ta không vui.
Liền chờ chính mình cũng không thoải mái đi.
*
Khi họ rời khỏi Lục gia, trợ lý của Lục Vô Túy đã đợi họ ở phía trước xe.
Trong tay còn rất nhiều việc đang chờ Lục Vô Túy giải quyết.
Sau khi hai người lên xe, Lục Vô Túy cầm tài liệu do trợ lý đưa tới xem, ánh mắt Giang Hoài rơi vào trên người Lục Vô Túy, nhảy đến kính xe bên cạnh, nhìn qua là đang ngẩn người.
Lục Vô Túy bất động thanh sắc mà nhìn về phía cậu.
Thấy vậy, Giang Hoài lại gần, nói nhỏ với hắn: "Bây giờ anh muốn có con không?"
Đó là những gì cậu nói sau khi nghe những người thân thích đó nói với Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đóng văn kiện lại, nhướng mày nói: "Vậy thì sao?"
Vật nhỏ này, cắt câu lấy nghĩa còn rất lợi hại.
Hắn nói muốn có con khi nào? Chỉ từ miệng của những người đó phán đoán ra?
"Thật ra, nếu anh muốn một đứa con, tôi có thể giúp anh" Giang Hoài nói nhỏ "Tôi có thể sinh cho anh "
Sắc mặt Lục Vô Túy lập tức trầm xuống.
Hắn gần như đã tin rằng người này là một kẻ ngốc.
Hiện tại một hai phải ngay cái thời điểm này nói ra những lời này, liền có chút giống giả ngây giả dại.
Hôm nay, sự kiên nhẫn của Lục Vô Túy gần như cạn kiệt.
"Dừng xe." Lục Vô Túy trầm khuôn mặt nói.
Người lái xe ngay lập tức tìm một nơi an toàn và đậu xe.
Lục Vô Túy lại lạnh lùng nói: "Đi xuống."
Thấy hắn tức giận, Giang Hoài theo bản năng mở cửa xe muốn đi ra ngoài.
Gân xanh trên đầu Lục Vô Túy giật giật, đau đầu mà xoa xoa cái trán, "Tôi không phải nói cậu."
Thấy vậy, tài xế cùng trợ lý phía trước vội vàng bỏ đi.
Trong xe, sau khi yên lặng Giang Hoài có ý muốn cuộn mình chạy trốn, thậm chí còn hối hận vì sao lại nói ra những lời đó.
Cậu thực sự muốn thảo luận với Lục Vô Túy liệu có thể nợ chiếc bình mà mình làm vỡ thêm hai năm nữa hay không.
Một năm cũng được.
"Rốt cuộc là ai dạy cậu......" Lục Vô Túy dừng lại một chút, "Đàn ông cũng có thể sinh con?"
Giang Hoài chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: "Nhưng tôi có thể sinh con."
Hôm nay lần thứ ba, Lục Vô Túy lại một lần nữa bị cậu làm cho khó chịu.
"Đừng như thế này, được rồi," Lục Vô Túy hạ giọng "Nếu không với cái thái độ nghiêm túc của cậu sẽ khiến tôi nghi ngờ rằng người ngốc là tôi chứ không phải là cậu."
Giang Hoài nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
"Cậu không cần phải lo lắng về lý do tại sao" Lục Vô Túy đến gần và nhìn vào mắt cậu "Chỉ cần nhớ rằng đàn ông không thể có con, mà cậu là đàn ông."
"Hơn nữa, tốt hơn hết cậu....không cần lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên người tôi" Lục Vô Túy nói tương đối uyển chuyển "Cậu có thể hiểu không?"
Đôi khi Giang Hoài có thể không hiểu những lời nói trực tiếp, chứ đừng nói đến những lời như vậy.
Cậu mơ hồ chớp mắt nói: "Tôi không thể sinh con?"
Hảo gia hỏa.
Lục Vô Túy phát hiện rằng mỗi lần mình nói chuyện với Giang Hoài, họ dường như có sự chênh lệch múi giờ.
Thường thì khi nói xong câu này, Giang Hoài mới phản ứng lại câu trước.
Lục Vô Túy nói: "Đúng vậy, chúng ta không có khả năng có con."
Giang Hoài cúi đầu, chậm rãi nói "ồ".
Lục Vô Túy cho rằng cậu cảm thấy mất mát vì không sinh con được.
Giang gia cũng không biết dạy cho cậu ta cái suy nghĩ gì nữa, dẫn tới Giang Hoài một người đàn ông thực sự có thể nghĩ rằng mình có thể sinh con.