Lục Như Mai cũng gật đầu "Còn một chuyện nữa."
"Ngày cưới đã định, hai con cũng phải mau suy nghĩ về chuyện con cái."
Quan niệm của người lớn tuổi sẽ không dễ dàng thay đổi.
Lục Vô Túy cho rằng Lục lão phu nhân nói chính là nhận nuôi hoặc là mang thai hộ.
Đối với Lục Vô Túy mà nói, kết hôn thì không sao nhưng có con thì tuyệt đối không thể.
Rốt cuộc sau này cũng sẽ ly hôn.
Vấn đề này đã bị Lục Vô Túy cho qua.
Khi cùng Lục Vô Túy đi xuống lầu, Giang Hoài có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Lục Vô Túy còn tệ hơn nhiều so với lúc đến.
Cố tình mấy người thân thích, lại lựa ngay thời điểm này đưa đầu lên để trảm.
Giang Hoài đang theo ở bên người Lục Vô Túy, liền có người nói: "Tiểu Lục à, ba con thật vất vả rời núi, sao con không chào ông ấy??"
Người nói là người có gương mặt khá trẻ.
Giang Hoài đứng bên cạnh Lục Vô Túy, có thể thấy rõ hơn sắc mặt Lục Vô Túy gần như lập tức trở nên âm trầm.
Ở Lục gia, ba của Lục Vô Túy là một kiêng kị.
Chỉ thấy ở đằng xa, một người đàn ông loạng choạng đứng dậy và tiến về phía họ.
Lục Vô Túy quay đầu bỏ đi không chút do dự.
Giang Hoài còn sững sờ tại chỗ, phản ứng dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng, Lục Vô Túy dường như đã nhớ tới cậu, quay người lại xách lấy cổ áo dẫn cậu đi về phía trước.
Sự tức giận rõ ràng như vậy, những người họ hàng bên cạnh mà tới nữa thì chính là những kẻ ngu ngốc.
Một lúc sau, người đàn ông đuổi theo và nói với Lục Vô Túy, "Tiểu Túy! Ba con trở về sao con không chào đón ta?"
Lục Vô Túy dừng lại một chút, nhếch khóe miệng, cười lạnh nói:"Hoan nghênh không nổi."
Vẻ mặt của người đàn ông không hề dao động vì lời nói của hắn.
Ông ấy da mặt khá dày, thấy Lục Vô Túy không muốn để ý đến mình, liền nhún vai, không khỏi tự giễu, cười với những người thân bên cạnh, "Đứa nhỏ này, từ khi còn nhỏ đã không tới gần những người khác"
Những người thân bên cạnh biết rõ ràng ông là người như thế nào, nhưng họ cũng cười theo.
Lần này họ đến là để ăn trưa.
Khi đồ ăn được dọn ra, một chiếc bàn dài được đặt ở giữa sảnh trước, Lục lão phu nhân ngồi ở trung tâm, Giang Hoài và Lục Vô Túy được xếp cùng nhau như một lẽ tất nhiên, họ đối diện với lão phu nhân.
Thân ở trung tâm nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị mọi người vây hãm.
"Tiểu Hoài, đừng khách khí chúng ta sẽ sớm là người một nhà, muốn ăn cái gì thì nói người hầu bên cạnh gắp là được."
"Khi nào hai người kết hôn?"
"Định tổ chức đám cưới ở đâu?"
Lục Vô Túy không định trả lời, Giang Hoài phản ứng chậm cho nên nhất thời những câu hỏi này đều rơi trên mặt đất, không có người trả lời.
Đúng lúc này, có người hỏi: "Bao giờ sinh con?"
Cho đến nay, hồ sơ kỳ ba của Giang Hoài chỉ có Lục Vô Túy cùng trợ lý giúp sàng lọc.
Bọn họ cũng không biết Giang Hoài có thể sinh con.
Hơi nực cười khi đặt câu hỏi kiểu này với hai người đàn ông, mà khi không biết rằng Giang Hoài có thể có con.
Bất quá Lục Vô Túy còn rất may mắn.
Rất may là họ không biết.
Nếu không, Giang Hoài cùng với Giang gia đầu óc có vấn đề sẽ không thể che giấu sự thật.
Nghĩ đến đây, Lục Vô Túy vỗ vỗ cái đầu nhỏ Giang Hoài.
Một kẻ ngốc như vậy, hy vọng cậu ta có thể giấu nó cho đến khi họ ly hôn.
Lục Vô Túy ngồi thẳng lưng, tùy ý cắt miếng bít tết cho Giang Hoài, nhẹ giọng nói: "Chú ba nói đùa, chúng tôi là hai thằng đàn ông, muốn con cái gì, nhưng mà chú nhiều năm như vậy cũng không cùng dì sinh một đứa con. Là chú không muốn sao? "
Người chú ba được hắn nói đến nghe vậy mặt tức khắc biến thành màu gan lợn.
Ông ta bị suy nhược tinh, không có con tất nhiên không phải vì không muốn có con!
"Hôn lễ đương nhiên cần phải xa hoa một chút" Lục Vô Túy thấy Giang Hoài không chịu ăn, động tác trong tay dừng một chút, dứt khoát trực tiếp nhét vào trong miệng của cậu "Bằng không sẽ giống dì hai năm đó, hôn lễ làm qua loa, đến nay nhớ tới đều là tiếc nuối."