Cậu lập tức bị hoảng sợ, quay người lại, bởi vì dựa vào cái bình sau lưng quá gần, trực tiếp làm cái bình ngã!
Lập tức, giọng nói nguy hiểm của Lục Vô Túy vang lên "Cậu đang làm gì?"
Giang Hoài lùi lại nửa bước, vô tội nhìn hắn.
Trong xe đến nhà họ Lục, Giang Hoài cuộn mình trên ghế sau, hai mắt vô hồn như người mất hồn.
Lục Vô Túy ngồi bên cạnh, không hề lên tiếng, áp suất không khí rất thấp.
Lục Vô Túy của ngày hôm qua thật sự là có đủ đáng sợ.
Giang Hoài nhớ lại liền...... Cảm thấy đau lòng cho ví tiền của chính mình.
Sau khi làm vỡ chiếc bình, sắc mặt Lục Vô Túy liền trở nên đặc biệt khó coi, Giang Hoài nghĩ rằng hắn có thể thực sự thích chiếc bình này.
Ngay khi cậu định xin lỗi, Lục Vô Túy nói "Chiếc bình có từ năm 1982, niên đại không phải quá cũ."
Giang Hoài biết chính mình gây ra họa, cúi đầu xuống.
Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Nhưng nó là từ tay của một chủ nhân đã qua đời, là cô phẩm."
Cho nên, rất quý.
"Tiền mặt hay Alipay?"
Ngày đầu đến sống ở nhà họ Lục, Giang Hoài quang vinh mắc nợ mấy chục vạn.
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài gặp phải chuyện như vậy, lúc đó còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi Lục Vô Túy đóng sầm cửa lại trước mặt, cậu mới giật mình kinh ngạc phát hiện......
Mấy chục vạn?
Sự việc này quả thực là lỗi của Giang Hoài, cho dù là cố ý hay vô ý, cậu cũng không chuẩn bị chạy trốn.
Nên trả lại bằng cách nào?
Ngay cả khi cậu bán tất cả các bức tranh mà mình có thể bán được bây giờ, phỏng chừng cũng còn chưa đủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hoài nhăn lại, khi đối mặt với Lục Vô Túy luôn cảm thấy đau lòng cho tiền của mình.
Mà Lục Vô Túy càng không có sắc mặt tốt gì.
Nếu là bình thường, hắn khẳng định sẽ không so đo những thứ này.
Nhưng là tục ngữ nói rất đúng.
Không cần chọc một người mất ngủ.
Đặc biệt Lục Vô Túy là một bệnh nhân mất ngủ trầm trọng.
Xe chạy rất ổn định, còn chưa kịp cảm nhận được gì đã đến nhà họ Lục, Giang Hoài từ trên ghế trồi lên, quay đầu về phía tài xế: "Chúng ta đến đây làm gì?"
Mặc dù đầu hướng về phía người lái xe, nhưng rõ ràng lời nói đó là nhắm thẳng vào Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đè xuống gân xanh trên trán "Khi nói chuyện với tôi, có phải nên nhìn tôi không?"
Giang Hoài vẫn không có nhìn hắn, hướng phía trước nói: "À"
Lục Vô Túy tức khắc giận sôi máu, cơ hồ là phải bị khí cười.
Hắn cảm thấy trước đó Giang Hoài là giả ngu.
Sau phát hiện ngày hôm qua, rất có thể đó là sự thật.
Người này không chỉ ngu ngốc, thậm chí còn động tay động chân, thậm chí sau khi gặp rắc rối còn giả ngu.
Vốn dĩ đã ngu ngốc, thêm hành động ngu ngốc này lại càng khiến cậu trở nên kém thông minh hơn.
Sau khi xuống xe, Giang Hoài nhìn trái nhìn phải, Lục Vô Túy không chịu nổi nữa, vươn tay túm lấy cổ áo sau lưng cậu, xách cậu lên như một con mèo.
Giang Hoài ngây thơ nhìn hắn.
Bất cứ ai được nhìn bằng một đôi mắt như vậy cũng sẽ mềm lòng.
Ngoại trừ Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy lạnh lùng nói: "Chúng ta tới chính là Lục gia, bên trong đều là người Lục gia.Cậu theo sát tôi, đã biết chưa? Gật đầu thì tôi để cậu xuống."
Giang Hoài gật gật đầu.
Cuối cùng hai chân cũng tiếp đất một cách vững vàng.
Nhưng cậu vẫn thắc mắc: "Nhà anh không phải Lục gia sao? Sao anh vẫn đến Lục gia?"
Hơn nữa Lục gia này, nhìn qua còn lớn hơn.
Lục Vô Túy nhìn Lục gia trước mặt, trong lòng dường như có chút cảm khái "Thế gia trăm năm, cậu cho rằng không ra gì sao? Sản nghiệp Lục gia phân bố khắp nơi trên cả nước, nơi này là nhà chính."
Giang Hoài kỳ thật còn muốn hỏi thế gia trăm năm là có ý tứ gì.
Nhưng trực giác mách bảo, nếu như mình dám hỏi như vậy, Lục Vô Túy nhất định sẽ trở nên rất đáng sợ.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng sau ngày hôm qua cậu làm rơi chiếc bình