Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 7: Không gian (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người hữu duyên là nói mình sao? Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy không chắc chắn! Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, nên tiếp tục đọc.

Hóa ra, đây là vật tùy thân của một vị đạo nhân. Rất nhiều năm sau đó, vị đạo nhân tu thành tiên, nên phải bỏ đi phàm vật. Nhưng ông ta lại không nỡ bỏ chiếc phòng nhỏ mình đã ở bao năm, nên dùng tiên thuật luyện chế ra không gian nhỏ 200 mét vuông này.

Sau đó, ông ta rót một chút nước trong Dao Trì của Vương mẫu nương nương vào trong không gian, lập tức không gian hình thành một cái giếng linh tuyền, miệng giếng ở ben cạnh phòng khu đất trống!

Dựa theo cuốn sách ghi lại, nước linh tuyền này có thể làm cho cơ thể khỏe mạnh, nuôi dưỡng dung nhan, kéo dài tuổi thọ, trăm độc không thể xâm phạm! Bất kể là người lớn hay trẻ em, đàn ông hay phụ nữ uống nước này đều vô cùng có lợi. Còn có một chuyện mà các bà nội trợ cực yêu thích đó là, nếu bỏ một chút nước linh tuyền vào thức ăn thì món ăn sẽ mười phần hoàn hảo.

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn ra ngoài ngạc nhiên một lát, thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao, đợi lát nữa cô nhất định phải thử, nếu thật sự tốt như vậy nhất định phải để cho mọi người trong nhà mình dùng một chút.

Tiếp tục đọc, Cổ Tiểu Nguyệt hiểu rõ không gian tại đây có thể trồng trọt. Bất kể là loại thực vật gì đều có thể sống, sau một tháng trăng tròn là có thể thu hoạch một lần. Một lần nữa Cổ Tiểu Nguyệt lại phấn khích, như vậy về sau cũng không lo hết thức ăn, cô nhất định phải nuôi dưỡng mọi người trong nhà trắng trẻo mập mạp, nhất là kẻ ngốc kia! Nhớ đến Lý Quang Hoa, trong lòng cô lúc nào cũng tràn đầy ngọt ngào.

Sau cơn phấn khích, Cổ Tiểu Nguyệt lại tiếp tục xem hết cuốn sách không ngừng nghỉ. Cuối cùng, cô hoàn toàn hiểu rõ nguồn gốc không gian này, cũng như chức năng của nó. Mà quan trọng nhất chính là, từ giây phút này trở đi, cô chính là chủ của không gian!

Cổ Tiểu Nguyệt không thể tin rằng, mình lại có được vận may nghịch thiên như thế. Trùng sinh lại đã là một chuyện vô cùng may mắn, hạnh phúc, bây giờ ông trời cho thêm cho một cái không gian vạn năng, cô còn nghĩ không biết có phải mình đang mơ hay không!

Nhanh chóng nhéo mình một cái, thật đau! Hóa ra không phải mơ. Cổ Tiểu Nguyệt ngây ngô cười, trong lòng liên tục cảm ơn!

Chuyện cô có được cổ giới này chính là do nguyên nhân kia!

Hóa ra, vị đạo nhân đó ở trên trời một thời gian, đã quen với cuộc sống trang lệ, làm sao còn để ý đến phòng ngói nhỏ hẹp. Mặc dù không đem vứt đi, nhưng lại tùy tiện đặt bên trong nhẫn trữ vật.

Sau này, vị đạo nhân đó thu một đồ đệ nhỏ. Vị đồ đệ này biết mình có thể thành tiên nên rất kích động! Nhưng mà, hắn lại không hiểu được cuộc đời đổi trắng thay đen thế nào, tham luyến tình yêu trần thế, nên đã lén lút trộm một ít đồ của sư phụ chạy về hạ giới, trong các đồ vật đó có chiếc nhẫn này.

Chỉ có điều, vị tiểu đạo tu hành chưa đủ nên không thể nhìn được bên trong của cổ giới. Cho rằng đó chỉ là một món đồ trang sức bình thường của sư phụ nên vứt bỏ.

Mà đạo nhân kia sau khi biết đồ đệ hạ phàm còn lén trộm đồ vật của mình, nên loại bỏ tiên cốt, cho làm người phàm. Mọi đồ vật khác đều bị thu hồi, riêng chỉ có chiếc cổ giới này là không thấy bóng dáng.

Vị đạo nhân đó cũng không tìm kiếm, chỉ lợi dụng sự liên lạc đặc biệt, truyền một cuốn sách vào trong không gian, cũng thiết lập giới hạn, chờ người phàm hữu duyên nhặt được!

Sau nhiều năm, bí mật của cổ giới không ai phát hiện ra, cho tới lúc Cổ Tiểu Nguyệt có được, cô trở thành người hữu duyên đệ nhất!

Nhắc tới việc có thể khởi động không gian. Cổ Tiểu Nguyệt hoàn toàn dính ánh sáng của sự trùng sinh. Nên biết rằng tiên nhân đã thiết lập giới hạn thì tinh thần phải thật cường đại mới có thể phá giải, người bình thường dĩ nhiên không thể có được tinh thân như thế.

Cổ Tiểu Nguyệt là người của hai thế giới, nên có được tinh thần của cả hai đời chất chồng mới có thể miễn cưỡng đạt tới giới hạn tiêu chuẩn mở ra. Cuối cùng cô trở thành chủ nhân duy nhất của cổ giới, không biết chắc cô có phải là vị chủ nhân cuối cùng hay không, nhưng những người sau còn phải xem xem có thể có được cơ duyên giống cô hay không!

Cảm ơn trời xanh phù hộ, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác mình thật sự may mắn. Không chỉ có thể trùng sinh, đây là điều ai cũng không có được, mà còn có thể có được không gian, điều này không phải vô cùng hạnh phúc hay sao!

Trên sổ nhỏ đã ghi lại, không gian này được đúc thành từ phàm vật, chính vì vậy, ở trong không gian một năm, thì bên ngoài cũng chỉ mới một ngày, Hay nói cách khác, Cổ Tiểu Nguyệt ở trong không gian này một ngày thì bên ngoài cũng chỉ có 4 phút mà thôi.

Tất cả mọi thứ đều đến quá bất ngờ làm Cổ Tiểu Nguyệt chưa kịp thích ứng. Cho đến khi cô đói bụng, mới biết rằng mình đã ở trong này thật lâu. Xem đồng hồ trên tay, kim phút cũng mới chỉ qua có ba khấc, có nghĩa là ba phút, như vậy cô ở trong không gian đã gần một ngày.

Cổ Tiểu Nguyệt đè xuống tâm trạng kích động, nghiêm túc nhìn bức tranh vị đạo nhân trên tường nghiêm túc cúi đầu, cảm ơn nguồi đó đã cho mình sự may mắn này!

Sau khi tạ ơn, Cổ Tiểu Nguyệt dự định sẽ ra chỗ linh tuyền xem thử nước có thật sự thần kỳ như trong sách nói hay không.

Nếu thật là có công hiệu kỳ diệu như thế, vậy thì cô và gia đình cô sau này sẽ có lợi lớn. Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng chạy đến bên miệng giếng, múc một thùng nước, dùng tay múc một ngụm uống thử, trong phút chốc cảm thấy vô cùng ngọt ngào, sảng khoái từ đầu đến chân.

Không nhịn được, Cổ Tiểu Nguyệt uống đến mức cả bụng căng tròn, đầy một bụng nước mới ngừng lại! Sờ sờ chiếc bụng no tròn, Cổ Tiểu Nguyệt mới nhận ra mình luống cuống quá, quả nhiên vẫn ngốc ngếch mà cả thụ sự sảng khoái của nước linh tuyền.

Cổ Tiểu Nguyệt cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể mình đang hoạt động, mãnh liệt phóng thích, giống như đem tất cả độc trong cơ thể cô tống ra ngoài, linh khí trong không gian tràn ngập cơ thể.

Chờ cho bụng bớt trướng, Cổ Tiểu Nguyệt lấy thân phận chủ nhân đi tuần tra khắp không gian. Nhìn cả không gian đều là đất đen phì nhiêu, cô muốn mua ít giống cây bỏ vào trong đó.

Nhiều đất như vậy, nếu không trồng trọt thì quá lãng phí. Ở thời đại này, khan hiếm nhất là lương thực. Nên cô phải trồng nhiều lương thực một chút, mới có thể đảm bảo cho cả nhà sống tốt.

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn toàn bộ đất trong không gian, lên kế hoạch trồng một nửa lương thực, rau dưa. Nhất là trái cây phải trồng nhiều một chút, rau dưa thì dễ rồi, nhưng trái cây là loại rất ít được ăn, đã quý cagf quý!

Vừa nghĩ đến chuyện sau này mình muốn ăn trái cây gì sẽ có trái cây đó, Cổ Tiểu Nguyệt lại ngây ngô cười. Trước tiên nghe mẹ nói trong nhà còn một trái táo, hay là ăn hết sau đó ném hột vào không gian xem sao.

Dựa theo lời trong sách, mặc niệm trong lòng một tiếng đi ra ngoài, Cổ Tiểu Nguyệt lại nhớ đến bàn trang điểm, cô phát hiện rằng mình vẫn còn đang ngồi trước bàn, vẫn duy trì trạng thái lúc trước khi tiến vào không gian.

Cổ Tiểu Nguyệt đè xuống sự kích động trong lòng, nhìn người trong gương khuôn mặt trắng hồng đến mức phát sáng, không một chút tỳ vết, cô lại cười ngốc, mình thật sự rất đẹp!

(@Tiểu Tà: Chị ấy cũng quá tự tin!)

Bản thân mình trước đây cũng rất đẹp, nhưng ngũ quan cũng không đến mức tinh xảo như vậy! Cổ Tiểu Nguyệt lo lắng sự thay đổi của mình sẽ làm cho cả nhà cảm thấy kỳ lạ nên cầm kem dưỡng da, thoa lên mặt mình một lớn, cuối cùng cũng có thể che đi một chút.

May là bây giờ cũng không có phổ biến mốt tay ngắn, cả người đều ăn mặc rất kín kẽ, nên sau khi Cổ Tiểu Nguyệt trang điểm xong, nhìn rất ổn, cùng lắm là khí sắc tốt hơn một chút, làn da sáng hơn một chút mà thôi!

Hài lòng nhìn bản thân, rất đẹp nhưng không nổi trội đến kinh người như lúc trước. Người khác nhìn thấy có lẽ sẽ ngắm nhìn không thôi, nhưng sẽ không chấn động. Vậy là được!

Đi đến phòng khách cầm trái táo, Cổ Tiểu Nguyệt quay lại phòng mình, khóa chặt cửa sau đó xoay người bước vào không gian!

Linh khí trong không gian dư thừa nên Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác được từng lỗ chân lông trên cơ thể mình đều mạnh mẽ hấp thu, thoải mái vô cùng.

Khoan khoái đi vào phòng nhỏ, nằm trên chiếc giường Quý phi thưởng thức trái táo. Đây là cuộc sống tuyệt vời biết chừng nào!

Chỉ trong một lát, Cổ Tiểu Nguyệt ăn xong trái táo. Đứng dậy, cầm hạt đến mảnh đất trước nhà. Mong rằng sẽ nhanh chóng mọc ra cây táo, sau đó sẽ ra những trái táo vừa to vừa hồng!

Vỗ vỗ bùn trên tay Cổ Tiểu Nguyệt thỏa mãn ra khỏi không gian. Đi vào trong bếp rửa tay, lúc này cả nhà không có ở đây, cô len lén cho hai giọt nước linh tuyền vào trong ấm trà!

Không phải cô không nghĩ đến việc rót đầy, mà cô sợ mọi người sau khi uống sẽ xảy ra sự thay đổi quá lớn, dẫn đến chấn động không tốt. Để không bị phát hiện chỉ có thể thay đổi từng chút từng chút thể chất mọi người mà thôi!

Đi tới phòng Cổ Tiểu Mạn, thấy chị vẫn còn ngủ, Cổ Tiểu Nguyệt quay lại phòng mình. Có thêm không gian, như vậy cũng có thể mang theo nhiều đồ đạc hơn. Ngày mai nhất định phải xin mẹ nhiều tiền một chút, mua đồ dùng hàng ngày, đến lúc đi xuống nông thôn cũng không cần lo lắng!

Nghĩ đến đây Cổ Tiểu Nguyệt lại cười ngây ngô, nếu như bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng cô bị trúng tà!
« Chương TrướcChương Tiếp »