Chương 3: Cứu Cổ Tiểu Mạn (thượng)

Chị gái Cổ Tiểu Mạn có lẽ hôm nay sẽ trở về. Cổ Tiểu Nguyệt nhớ rõ, ngày 26 tháng 8 chị mới được phép về nhà, theo lịch thì khoảng 10h sáng nay.

Cả đời chị gái cũng vì lần về nhà này mà bị phá hủy. Trước khi cô trùng sinh trở về trước, cũng không nghe chuyện chị muốn ly hôn cùng Xuân Sinh, cam chịu ở nhà chồng nhận hết ủy khuất!

Nguyên nhân chính là một vấn đề rất thực tế, Cổ Tiểu Mạn không thể sinh con. Mà nguyên nhân làm cho Cổ Tiểu Mạn không thể sinh con đó chính là chuyện phát sinh ở trạm xe.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Tiểu Nguyệt tái nhợt, chiếc chén trong tay không cẩn thận rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh! Đang cùng con gái nói chuyện vui vẻ, mẹ Cổ nghe tiếng sợ hết hồn, quay đầu thấy sắc mặt tái nhợt của con, vô cùng hoảng hốt.

Mẹ Cổ sợ hãi, giữ chặt tay Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt à, con sao vậy, đừng dọa mẹ!” Cổ Tiểu Nguyệt thấy mình sơ ý dọa cho mẹ sợ, nên đè sự hoảng loạn lại, cười an ủi: “Mẹ con không sao, chỉ là con lỡ tay xé mất cuốn sổ của chị, con sợ chị về nhà sẽ trách con!”

Mẹ Cổ nghe thấy thở phào nhẹ nhõm, oán trách nói: “Con bé ngốc này, con vừa giờ hù chết mẹ. Không phải chỉ là một cuốn sổ thôi hay sao, chị gái con thương con như vậy, sao nỡ trách con chứ! Nếu như chị gái con về biết rõ con nghĩ về nó như vậy, nó mới tức giận đó!”

Cổ Tiểu Nguyệt nói dối làm cho mẹ Cổ cũng tạm thời an tâm. Nghĩ tới việc mình lo lắng suông cũng vô ích, bây giờ mới 7 giờ sáng, cách 10h cũng còn sớm!

Lần này nhất định cô không thể để cho chị gái chịu những tổn thương đó nữa, nhất định trước khi chuyện đó xảy ra cô phải kéo chị ra khỏi trạm xe!

Hạ quyết tâm, Cổ Tiểu Nguyệt làm nũng nói: “Mẹ, còn chưa biết chừng nha, chị con rất quý cuốn sổ này. Nó là do anh Xuân Sinh tặng chị, nếu không phải chị sợ xuống nông thôn lạc mất thì đã sớm cầm theo”.

Mẹ Cổ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt làm nũng, thân mật nhéo mũi cô: “Con thật nghịch ngợm, biết rõ chị gái con thích cuốn sổ đó, vì sao lại làm hư, lần này, mẹ cũng không giúp con!”

Cổ Tiểu Nguyệt ôm cánh tay mẹ, kê đầu lên bờ vai bà cười nói: “Mẹ, mẹ là tốt nhất, con chính là con gái dễ thương nhất! Đến lúc đó mẹ nhất định phải giúp con năn nỉ chị một chút được không?”

Bị Cổ Tiểu Nguyệt nhõng nhẽo, không còn biện pháp, mẹ Cổ vừa bất đắc dĩ vừa hạnh phúc nói: “Được rồi, đừng quậy nữa, xương cốt mẹ cũng già rồi, không chịu được con lăn qua lăn lại đâu!”

Cổ Tiểu Nguyệt thừa cơ hội nói ra: “Mẹ, vì bù đắp lỗi sai đó, con quyết định muốn đi mua cho chị gái một cuốn sổ giống y như vậy. Đến lúc đó mẹ cũng đừng nói là con đổi nha”.

Mẹ Cổ cười nói: “Con nói linh tinh cái gì, được mẹ đồng ý, mẹ cho con tiền, con mau đi mua một cuốn trở về, nhân tiện mua cho mình cái gì ngon ngon một chút”.

Nhìn mẹ yêu chiều mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng ấm áp. Dựa vào bờ vai thon gầy của bà làm nũng nói: “Mẹ, mẹ thật tốt, mẹ làm con gái thật hạnh phúc! Kiếp sau con cũng muốn làm con gái của mẹ nữa, sau này con muốn hiếu kính với mẹ!”

Mẹ Cổ bị Cổ Tiểu Nguyệt dụ dỗ đến mức trong lòng cũng nở hoa, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dịu dàng nói: “Miệng Tiểu Nguyệt nhà ta hôm nay mới ăn mật sao, có thể nói chuyện ngọt như thế!”

Cổ Tiểu Nguyệt nghe vậy thẹn thùng: “Mẹ, người ta nói thật mà, mẹ không tin, người ta thật giận dỗi nha”.

Nhìn con gái cố ý giơ cao khuôn mặt nhỏ nhắn, còn vểnh đôi môi đỏ mọng lên, mẹ Cổ không khỏi bật cười. Xoa khuôn mặt trắng nõn, dụ dỗ nói: “Được rồi, là mẹ sai. Tiểu Nguyệt nhà chúng ta là nói thật lòng. Mẹ cũng rất vui vì có một người con gái tốt như vậy, để đền bù lỗi sai này, mẹ cho con thêm hai đồng để mua đồ ăn ngon nha”.

Mục đích được thực hiện, lại còn dỗ cho mẹ vui vẻ, Cổ Tiểu Nguyệt đắc ý mỉm cười. Mẹ Cổ nhìn con gái cười đến rực rỡ, bỗng chốc sinh ra loại cảm giác con gái đã trưởng thành, trong tương lai không biết tên ngốc nào có thể lấy được.

Mà khi đó Lý Quang Hoa vừa đi làm về đến nhà bỗng chốc hắt hơi vài cái, bị chị dâu cả Lưu Diễm Phương trêu ghẹo nói: “Ôi trời, đây là có người nhắc tới Tiểu Hoa nhà chúng ta nè!” Lý Quang Hoa nghe vậy đỏ mặt, chỉ biết thật thà cười cười.

Nói đến chuyện tìm đối tượng, chú em chồng này cũng chỉ thật thà cười, cũng không có ý định đi tìm. Lưu Diễm Phương biết em chồng mình quả thật chưa có người trong lòng, kỳ thật lấy điều kiện của Lý Quang Hoa ở nông thôn này cho dù chọn đại cũng có thể tìm được một cô gái tốt.

Chỉ có điều tiêu chuẩn của em chồng cô khá cao, nên các cô gái tốt trong vùng cũng không thèm liếc mắt một cái. Ngay cả Trần Tú Mai đến từ thành phố, khiến cho không biết bao nhiêu trai làng si mê, nhìn bóng lưng không chớp mắt. Vậy mà chú ấy dường như cũng không có đối xử khác dù chỉ một chút. Đoán chừng trong lòng Lý Quang Hoa, Trần Tú Mai cũng chỉ như những cô gái khác ở nông thôn mà thôi.

Lưu Diễm Phương nhìn Lý Quang hoa thật thà, phúc hậu, khuôn mặt lại đẹp trai, trong lòng thở dài một tiếng. Không biết rằng em chồng cô có thể vừa ý cô gái như thế nào, chỉ hi vọng sau này em dâu không khó ở chung lắm!



Ở bên cạnh, cầm thêm hai đồng mẹ Cổ mới cho. Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ không thôi. Nên biết ở thời điểm này, một phân tiền có thể mua hai viên đường, hai đồng tương đương với bốn mươi đồng sau này!

Thay giầy, Cổ Tiểu Nguyệt tạm biệt mẹ, hưng phấn đi ra phố. Bước ra cửa chào hỏi nhóm các bác gái, mặc dù dối với những người này ký ức đã trở nên mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt cũng không hề nhận sai.

Nghĩ đến khoảng cách bây giờ tới mười giờ còn hai giờ đồng hồ, Cổ Tiểu Nguyệt đành đi mua sổ trước. Cô nói với mẹ làm hư sổ của Cổ Tiểu Mạn là sự thật. Chỉ có điều sau khi Cổ Tiểu Mạn trở về không những không trách, mà còn vì chuyện Cổ Tiểu Nguyệt đi nông thôn thay mình cảm thấy áy náy không thôi.

Nhìn đường phố so với mười năm sau không phồn thịnh bằng, nhưng Cổ Tiểu Nguyệt lại vô cùng quý trọng mỗi phút mỗi giây ở hiện tại. Cô muốn nhớ kỹ nét đắc sắc của những năm này, để quý trọng cuộc sống về sau.

Cẩn thận gửi chiếc xe đạp, Cổ Tiểu Nguyệt đi bộ đến cửa hàng bán lẻ. Ở bên trong cửa hàng Cổ Tiểu Nguyệt tìm được nơi bày văn phòng phẩm, bèn nhanh chóng đi qua.

Đứng ở quầy thu ngân của cửa hàng là một cô gái trẻ. Lúc này cô ta mặc đồng phục làm việc, hai bím tóc cột qua hai bên, kiên nhẫn nghe yêu cầu của khách hàng, trên mặt luôn xuất hiện nụ cười ôn hòa.

Đối với cô gái trẻ bán hàng này cảm thấy rất hài lòng, Cổ Tiểu Nguyệt chờ vị khách kia thỏa mãn rời đi, mới tươi cười bước lên phía trước: “Chị khỏe chứ, em muốn mua cuốn sổ kia” Nói xong, dùng tay chỉ lên giá đặt những cuốn sổ.

Người bán hàng nhìn cô bé xinh đẹp đến mua hàng, lại còn lễ phép như vậy, ngay lập tức hai mắt tỏa sáng. Cười tươi nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Được, em gái chờ chị, chị sẽ lấy cho em!”

Cổ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau khi cầm sổ mới hỏi: “Chị ơi, hôm nay em chỉ mang theo tiền, không có phiếu, em có thể mua không?”

Người bán hàng nhìn Cổ Tiểu Nguyệt đáng yêu, dịu dàng nói: “Không việc gì, em gái, chút văn phòng phẩm này không cần phiếu, chỉ cần mang đủ tiền là có thể mua được”.

Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm, trên mặt hiện ra nụ cười tươi, vui vẻ trả tiền. Người bán hàng thối lại tiền lẻ, Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ xoay người rời đi.

Mua sổ xong, Cổ Tiểu Nguyệt lên kế hoạch phải đi một chuyến. Dù sao nếu muốn cứu Cổ Tiểu Mạn, nếu dựa vào một mình cô căn bản là không thực hiện được.

Cho dù mình có thể cứu Cổ Tiểu Mạn nhưng không chừng có thể làm cho nhiều người khác bị thương, cho nên tốt nhất là nhờ cảnh sát hỗ trợ.

Cổ Tiểu Nguyệt vừa đi vừa nhớ lại cảnh náo động trước kia…..