Khóc lóc chạy về
phòng, Trần Tú Mai càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng thêm hận Cổ Tiểu Nguyệt. Cô lau nước mắt, vẫn có ý định phải đi nhìn Tôn Văn
Nghiễm, nhất định không thể để anh ta ở cùng với con tiện nhân kia!
Chỉnh sửa lại đầu tóc, Trần Tú Mai mang ý chí chiến đấu sôi sục đi ra cửa!
Vừa lúc gặp phải Tôn Văn Nghiễm đang hồn bay phách lạc.
Trần Tú
Mai nhìn bộ dáng Tôn Văn Nghiễm thì biết rằng Cổ Tiểu Nguyệt không xiêu
lòng trước sự nịnh nọt của Tôn Văn Nghiễm, nên trong lòng rất vui vẻ,
biết rằng mình vẫn còn cơ hội.
Nâng lên nụ cười dịu dàng, bước ra ngoài đón, nhẹ nhàng nói: “Văn Nghiễm, vừa rồi em kích động quá! Cũng
vì quá thích anh, nên nhìn anh đối xử tốt với cô gái khác như vậy trong
lòng em rất khổ sở, không kiềm chế được nên mới phát giận. Thực ra em
không phải là người như vậy, anh có thể bỏ qua thái độ vừa rồi của em
không!”
Tôn Văn Nghiễm nhìn cô gái tước mặt đang làm ra bộ dáng
đáng thương, mặcd ù trong lòng khinh thương nhưng hắn lại có cảm giác
thỏa mãn biếи ŧɦái. Lòng tin lại trở về, hắn tin rằng chỉ là do Cổ Tiểu
Nguyệt tạm thời chưa nhìn ra điểm tốt của hắn, chỉ cần ở chung lâi ngày, nhất định Cổ Tiểu Nguyệt cũng sẽ một lòng một dạ với hắn như Trần Tú
Mai.
Tôn Văn Nghiễm luôn rất kiêu ngạo, hắn cho rằng mình lớn lên đẹp trai, lại lịch sự nhã nhặn, nên bất kỳ người con gái nào cũng đều
trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Trước kia đã có không ít cô gái
theo đuổi, nhưng hắn nhìn cũng chỉ thấy chướng mắt.
Sau khi đến
thôn Miêu Thạch, mọi chuyện vẫn như cũ. Chưa nói đến những cô gái quê
nhìn thấy hắn đã mặt đỏ tim đập nhanh, mà ngay cả Trần Tú Mai người cũng đến từ thành phố như hắn cũng phải yêu thích không rời.
Tôn Văn
Nghiễm cảm thấy những cô gái này đều không xứng đáng được với mình, nên
cũng chẳng đồng ý. Có thể các cô ấy không những sẽ không thất vọng đau
lòng, mà còn không ngừng cố gắng để theo đuổi chính bản thân mình, Tôn
Văn Nghiễm vô cùng đắc ý.
Chỉ là sau khi gặp gỡ Cổ Tiểu Nguyệt,
hắn biết mình đã rơi vào lưới tình. Hắn đã yêu cô gái xinh đẹp đến mức
không giống người phàm này. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới việc sức quyến
rũ của mình trong thời gian qua lại không hề được Cổ Tiểu Nguyệt nhìn
thấy. Người ta rất lạnh lùng với mình, còn chẳng thèm nghĩ đến cảm giác
của mình.
Sự tự tin của Tôn Văn Nghiễm bị đánh phá, trong lòng
hắn vô cùng tức giận, nhưng trước mặt người trong lòng vẫn phải giữ vững phong độ, bày ra dáng vẻ bình thường mà thôi. Sau khi đi ra khỏi phòng
Cổ Tiểu Nguyệt, sắc mặt Tôn Văn Nghiễm trở nen vô cùng khó coi, hắn
không tin rằng mình không thể chiếm được Cổ Tiểu Nguyệt.
Tôn Văn
Nghiễm giận đùng đùng trở về phòng, lại bị Trần Tú Mai ngăn ở cửa. Nhìn
cô gái trước mắt bởi vì mình không lên tiếng, lại càng tỏ ra dịu dàng
đáng yêu, càng thêm thấp kém! Toàn bộ tức giận khi Tôn Văn Nghiễm bị Cổ
Tiểu Nguyệt từ chối đều muốn trút lên cô gái trước mặt này.
Hắn
không khống chế nổi muốn hành hạ Trần Tú Mai, dùng cô ta để giảm bớt lửa giận trong người. Giơ tay ôm lấy Trần Tú Mai đang rơi lệ, nhanh chóng
đi về phòng cô ta.
Trần Tú Mai sau khi bị Tôn Văn Nghiễm ôm lấy,
trong lòng vô cùng ngọt ngào, lại càng thêm đắc ý. Mặc cho Cổ Tiểu
Nguyệt dụ dỗ thế nào, người đàn ông cô ta thích nhất định cô ta phải lấy được.
Trong phút chốc khi Tôn Văn Nghiễm thả cô ta ở trên
giường, Trần Tú Mai chẳng hề sợ hãi với chuyện sắp xảy ra như những cô
gái bình thường, mà trong lòng lại cảm giác tràn trề mong đợi.
Rất muốn gạo nấu thành cơm cùng với Tôn Văn Nghiễm, chỉ cần bản thân cô ta
có con, thì cô ta cũng không sợ Tôn Văn Nghiễm không cần mình.
Tôn Văn Nghiễm xoay người khóa trái cửa, nhìn Trần Tú Mai trên giường gacgh không hề có chút nào ngại ngùng sợ hại. Trong lòng Tôn Văn Nghiễm vô
cùng khinh bỉ, đồ đê tiện này, nếu đã không thể chờ đợi thì bản thân hắn còn băn khoăn cái gì?
Một mạch cởϊ qυầи áo, cho lúc đến bên cạnh giường thì trên người Tôn Văn Nghiễm cũng chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ.
Trần Tú Mai nhìn dáng người Tôn Văn Nghiễm hơi gầy, cuối cùng khuôn mặt
cũng đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Tôn Văn Nghiễm lên
giường, thô lỗ lột sạch quần áo Trần Tú Mai. Bây giờ trời vẫn sáng, hắn
cẩn thận quan sát cơ thể Trần Tú Mai một lúc liền chịu không nổi đành
cúi xuống làm chuyện tốt cùng với Trần Tú Mai.
Cổ Tiểu Nguyệt mới dọn dẹp phòng xong, đem rác rưởi bỏ ra ngoài, thì nhìn thấy bóng lưng
Tôn Văn Nghiễm ôm Trần Tú Mai vô nhà. Cô cần thận tránh đi không để cho
Tôn Văn Nghiễm phát hiện ra mình. Đợi hắn xoay người đóng cửa phòng, Cổ
Tiểu Nguyệt mới dựa vào gần cửa sổ, nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Xuyên qua lỗ nhỏ của ô cửa sổ, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Tôn Văn Nghiễm lột quần áo Trần Tú Mai lộ ra cơ thể trắng nõn, không khí trong phòng nhỏ âm u hơn
rõ ràng.
Cổ Tiểu Nguyệt tò mò nhìn động tác của Tôn Văn Nghiễm.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng cởi nốt qυầи ɭóŧ của mình, sau đó liền động
thân. Lập tức Cổ Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trần Tú
Mai.
Cả người Cổ Tiểu Nguyệt bị hù dọa run rẩy, hóa ra làm chuyện này lại đau như vậy? Nghe tiếng hét thảm thiết của Trần Tú Mai, trong
lòng Cổ Tiểu Nguyệt sợ hãi không thôi. Vừa định xoay người về phòng thì
lại nghe thấy tiếng hét của Trần Tú Mai dần dần thay đổi.
Trong
lòng Tôn Văn Nghiễm vô cùng xem thường Trần Tú Mai, nên đương nhiên
chẳng hề thương tiếc. Không có bất kỳ sự an ủi nào, cũng chẳng hề đợi cơ thể Trần Tú Mai sẵn sàng, đã dùng hết khí lực, mạnh mẽ đâm qua. Tiếp
theo hắn cũng chẳng để ý đến tiếng hét của cô ta, dùng hết sức mạnh toàn thân, mạnh mẽ vận động, trút giận hết việc Cổ Tiểu Nguyệt lạnh lùng với mình.
Trần Tú Mai không nghĩ đến lần đâu tiên sẽ đau đớn như
vậy, quả thật giống như xé rách cả người ra vậy. Ở trên người mình, Tôn
Văn Nghiễm cũng chẳng thương tiếc, chỉ lầm lũi hưởng thụ. Trong giờ phút này Trần Tú Mai vô cùng hận Cổ Tiểu Nguyệt. Nếu như Cổ Tiểu Nguyệt
không đến nhất định Tôn Văn Nghiễm sẽ không đối cử với mình như vậy.
Nhưng mà chẳng bao lâu, sau cơn đau, cơ thể Trần Tú Mai dần trở nên tê dại.
Từ trong ra ngoài truyền đến một đợt run rẩy, tiếng kêu đau đớn trong
miệng cũng không tự chủ biến thành tiếng rêи ɾỉ. Trong lòng chỉ còn cảm
giác hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ Tôn Văn Nghiễm mang đến.
Tôn Văn Nghiễm
cảm nhận được sự thay đổi của Trần Tú Mai, động tác lại càng thêm mạnh
mẽ. Hóa ra Trần Tú Mai cũng là cực phẩm, nhanh như vậy đã phản ứng lại.
Thầm mắng một tiếng **, Tôn Văn Nghiễm càng không để ý, liên tục vận
động.
Trong phòng nam nữ đang đám chìm trong kɧoáı ©ảʍ, không
biết rằng Cổ Tiểu Nguyệt đã nhìn thấy tất ỉn. Cổ Tiểu Nguyệt nghe thấy
âm thanh của Trần Tú Mai thay đổi, liên tục rêи ɾỉ, sắc mặt đỏ bừng chạy đi.
Cô mặc dù khinh bỉ hai người Tôn Văn Nghiễm và Trần Tú Mai
tằng tịu với nhau, nhưng nhìn cảnh tượng của bọn họ trong phòng không
khỏi nhớ đến thời gian mình và Lý Quang Hoa ở chung.
Kiếp trước,
trong đêm tân hôn cô đã đuổi Lý Quang Hoa xuống đất, sau đó bị bà nội
phát hiện, Cổ Tiểu Nguyệt đành không cam tâm tình nguyện ngủ cùng với Lý Quang Hoa.
Phong tục của thôn Miêu Thạch làm Cổ Tiểu Nguyệt khó
xử không thôi. Vợ chồng phải đắp chung một cái chăn. Hai người ở chung
phòng cùng đắp chung một cái chăn, với ý nghĩa là về sau cô phải cùng Lý Quang Hoa chung chăn gối, tiếp xúc thân mật.
Cổ Tiểu Nguyệt dĩ
nhiên là không muốn, cô cũng chẳng để ý đến sự kích động của Lý Quang
Hoa. Ngủ cùng trên giường nhưng luôn phòng bị, cũng bắt anh không được
tới gần mình. Ánh sáng trong đôi mắt Lý Quang Hoa lập tức bị dập tắt,
chỉ nói rằng anh nhất định sẽ giữ quy củ, nhất định sẽ không làm gì cô.
Lúc đó Cổ Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt của Lý Quang Hoa, trong lòng lại vô cùng
đắc ý. Nghĩ tới việc không phải anh muốn cùng tôi chung giường sao, tôi
sẽ không để anh chạm vao người, xem anh sẽ làm gì?
Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến bản thân mình lúc trước, lập tức có ý nghĩ muốn bóp chết mình. Tại sao bản thân mình lại đối xử với một người yêu thương mình, cuối
cùng còn phải trả giá vì mình bằng chính mạng sống. Mình thật đáng chết!
Kiếp trước Cổ Tiểu Nguyệt tự sá. Sau khi Lý Quang Hoa vì cứu mình mà trả giá bằng mạng sống, Cổ Tiểu Nguyệt cũng không muốn sống nữa, nhất định đi
theo Lý Quang Hoa.
Kiếp trước, Cổ Tiểu Nguyệt chờ ờ nhà họ Lý vài năm, nhận không ít oán trách, mặc dù cũng xuất phát từ thái độ của mình giành cho Lý Quang Hoa. Cô cho rằng mình sẽ sống như vậy cho đến hết
đời. Nhưng năm 1983 Cổ Tiểu Nguyệt nhận được thư của Tôn Văn Nghiễm.
Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng kích động, không chờ được mà mở ngay thư ra. Trong
thư Tôn Văn Nghiễm nói hắn không thể quên được tình cảm với mình, cảm
thấy có lỗi với mình, hy vọng cô có thể quay lại thành phố, hắn sẽ nghĩ
cách để họ được ở cùng nhau.
Sau khi Cổ Tiểu Nguyệt xem xong nước mắt không ngừng tuôn, cảm thấy mấy năm chịu thiệt thòi cũng đáng giá.
Cô cầm lấy lá thư dựa vào vé xe có trong đó, hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ rời khỏi nhà họ Lý, quay trở lại bên Tôn Văn Nghiễm.
Cổ Tiểu Nguyệt cho rằng mình che dấu rất tốt, cho rằng mình giấu giếm được tất cả mọi người, Nhưng mà trong lúc cô xem thư, Lý Quang Hoa đã chú ý
thấy sự khác biệt. Đợi sau khi cô ngủ, Lý Quang Hoa mới tìm ra bức thư
mà cô đã giấu kỹ. Hiểu được tất cả Lý Quang Hoa đau khổ không thôi.
Một đêm suy nghĩ, lòng đau như cắt. Nhưng nhìn vợ đang ngủ say ở bên, Lý
Quang Hoa hiểu được cô ở nhà họ Lý cũng không vui vẻ. Mặc dù có mình bảo vệ, nhưng mà cô vẫn nhận hết mọi thiệt thòi, gả cho anh cũng không phải là tình nguyện. Lý Quang Hoa cảm thấy yêu một người nhất định phải làm
cho người đó hạnh phúc, nên sau một hồi thống khổ, anh quyết định để Cổ
Tiểu Nguyệt ra đi, để cô đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
Sáng ngày hôm sau, Cổ Tiểu Nguyệt cũng không phát hiện ra Lý Quang Hoa giả vờ ngủ, nhanh chóng đi thẳng về phía huyện.
Sau khi Cổ Tiểu Nguyệt đi rồi Lý Quang Hoa khóc một hồi. Nhưng mà trong
lòng vẫn không yên lòng, quyết định phải nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt bnhf
an đến bên cạnh Tôn Văn Nghiễm, nhìn cô hạnh phúc, anh mới chết tâm
được. Nên cẩn thận đi theo phía sau Cổ Tiểu Nguyệt, bảo vệ cô.
Đắm chìm trong việc sắp gặp được người yêu, sau đó trải qua cuộc sống hạnh
phúc nên Cổ Tiểu Nguyệt cũng không phát hiện sau lưng bình có một hình
bóng đau đớn. Cô một đường tới thẳng nhà ga, không chút lưu luyến leo
lên tàu.
Lý Quang Hoa đi theo Cổ Tiểu Nguyệt lên tàu, ngồi ở chỗ
không xa, tham luyến nhìn cô gái mà mình yêu sâu sắc. Dù vậy trong lòng
vẫn đau đớn không thôi, mãnh liệt kiềm chế ý nghĩ muốn mang Cổ Tiểu
Nguyệt về nhà.
Lúc này Cổ Tiểu Nguyệt đang mơ tới cuộc sống hạnh
phúc bên canh người yêu, không biết rằng tai nạn sắp xảy ra, sẽ làm cô
sống chẳng thể yêu!