Chương 46: Đừng vào

Sáu giờ sáng, một con phượng hoàng nhỏ mở mắt tỉnh dậy từ trong mộng.

Lúc tỉnh lại nó vẫn còn bị con rồng nhà nó ôm trong ngực, thế là nó tiếp tục mơ mơ màng màng nằm trên người hắc long một hồi, cho đến khi đầu hắc long không an phận mà cọ nó mấy cái, nó mới chíp một tiếng không vui cho lắm.

Rồi đổi về hình người, lơ mơ bật người ngồi dậy, phát hiện ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng.

"Phượng Hoàng" Long Lăng cũng biến thành người, cánh tay vòng qua eo Tô Mộc Lạc, hôn lên mi mắt cậu một cái, "Ngủ tiếp đi, còn sớm mà."

Tô Mộc Lạc ỉu xìu dựa lên mình rồng: "Mấy giờ rồi thế?"

Cậu đang định hôm nay dậy sớm, lên đường cho sớm sủa.

"Mới sáu giờ thôi," Long Lăng xoa đầu cậu, nói, "Chúng ta cũng không vội, dù thế nào thì hôm nay đều có thể lên đường."

Tô Mộc Lạc nghĩ thấy cũng hợp lý, bèn chậm rãi chui vào chăn, vùi mặt vào l*иg ngực Long Lăng.

Long Lăng vui vẻ ôm Phượng Hoàng, lại từ từ cọ cọ lên tóc cậu.

Hắn thích Phượng Hoàng bám dính hắn, lệ thuộc mà nép cánh trong lòng hắn, còn mặc cho hắn tùy tiện ôm hôn.

Vào đông Phượng Hoàng vừa mềm vừa biếng nhác, làm hắn chỉ muốn ôm Phượng Hoàng nằm trong chăn mãi, chẳng buồn ra cửa hóng gió làm gì cho mệt xác.

Tô Mộc Lạc không biết Long Lăng nghĩ gì, có điều trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác rồng nhà cậu lại đang hôn trộm cậu, bèn vỗ đối phương một cái.

Hai giờ sau, Tô Mộc Lạc mở mắt, cảm thấy không buồn ngủ nữa.

Cậu đang định ngồi dậy, lại phát hiện Long Lăng ôm mình không thả, thế là ẩn hắn một cái: "Ta phải dậy rồi."

Long Lăng không được hài lòng cho lắm, lúc nãy Phượng Hoàng còn chủ động vùi mình vào lòng hắn, níu vạt áo hắn không rời... đáng yêu vô cùng.

Thế là hắn nói: "Ôm thêm một tí nữa, một tí tí nữa."

Tô Mộc Lạc ngáp khẽ một cái, thật sự không nhúc nhích. Long Lăng vùi mặt lên vai cậu, ngửi ngửi mùi hương mình thích.

Tô Mộc Lạc để hắn dính một hồi, cảm thấy con rồng này cứ như đang hít "cỏ mèo", không cho hắn hít, nói: "Ta phải thay quần áo!"

Long Lăng "ồ" một tiếng, thả tay ra: "Phượng Hoàng là đồ keo kiệt."

Mới cho ôm một lát mà đã.

Tô Mộc Lạc: "?"

Chiếm lợi lộc rồi còn chê?

Thế là bèn bới loạn tóc Long Lăng, rồi xuống giường rửa mặt.

Thay quần áo xong, Tô Mộc Lạc tới phòng khách, cầm miếng ngọc bội lên: "Ngươi tỉnh chưa?"

Cậu vừa dứt lời, một khối linh thể đã nhanh chóng chòi ra khỏi miếng ngọc bội: "Tỉnh tỉnh! Chỉ cần phượng hoàng đại nhân gọi là ta sẽ lập tức tỉnh!"

Long Lăng nhìn nó, hỏi: "Vậy khi hắn không gọi ngươi thì sao?"

Đại loại là linh hồn ngọc bội vẫn nhớ hôm qua vị này chê mình xấu xí, nó đáp lời khô khốc: "Lúc đại nhân không gọi ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, ngài có thể coi ta như một miếng ngọc bình thường."

Long Lăng nghe vậy nhìn sang Phượng Hoàng, khóe miệng cong lên vài mm: "Nói vậy là, khi đó không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì?"

Tô Mộc Lạc: Chậc.

Cậu nghe ra ý tứ con rồng này muốn nói.

Thế là lại đánh hắn một cái.

"Đúng vậy," linh hồn ngọc bội chẳng hiểu gì, còn bổ sung rất thành thật, "Mấy nghìn năm trước phượng hoàng đại nhân chế tạo ra ta đã nói không muốn bị quấy rầy, thế nên bình thường ta rất ngoan."

Long Lăng: "Ồ, còn là Phượng Hoàng nói-----"

Tiếng cuối cùng còn nhấn nhá kéo dài, Tô Mộc Lạc yên lặng một giây.

Rõ ràng thoạt nghe cũng không có gì, nhưng cậu cứ cảm giác hóc hóc đâu đây.

Nhất định là con rồng này lại suy nghĩ cái gì không tốt đẹp!

Thế là đầu tiên bình tĩnh nói với linh hồn ngọc bội: "Vậy ngươi ngủ tiếp đi, chờ lát nữa lên đường ta sẽ đánh thức ngươi."

Sau đó gõ đầu Long Lăng: "Ngươi đừng nói chuyện!"

Long Lăng ngoan ngoãn mặc cho cậu gõ, gõ xong hắn mới vừa ấm ức vừa vô tội nói: "Ta nào có nói gì, rõ ràng là Phượng Hoàng nghĩ linh tinh, Phượng Hoàng hư chết."

Tô Mộc Lạc: "?"

"Được rồi, ta hư." Long Lăng đối diện với ánh nhìn của cậu một giây đã sửa lời, rồi lại thân mật dính tới, cọ cọ lên khuôn mặt mềm mại của phượng hoàng nhà hắn, "Nhưng mà miếng ngọc bội kia vừa nói, mấy nghìn năm trước Phượng Hoàng không muốn nó quấy rầy ngươi... Khi ấy lại chỉ có ta sống chung với Phượng Hoàng, sao Phượng Hoàng lại sợ người khác quấy rầy cơ chứ?"

Tô Mộc Lạc mặt không đổi sắc: "Ai mà biết được, ngươi mau tránh ra, còn nhõng nhẽo nữa là ta đánh ngươi đấy."

Long Lăng cầm cổ tay cậu, không biết sợ là gì, bắt đầu lớn tiếng làm loạn: "Nhất định là khi ấy ngày nào Phượng Hoàng cũng muốn ta ôm hôn, còn muốn ta ứ ừ, rồi sợ ngọc bội nhìn thấy, cho nên mới ra lệnh cho nó một mực ngủ say!"

Nói xong xoay đầu chạy thẳng một cách cực kỳ khí phách, không hề sợ hãi.

Tô Mộc Lạc: "..."

Mấy phút sau, Tô Mộc Lạc câu một con tiểu hắc long bị thắt nút lớn tiếng la oai oái trên đầu ngón tay, từ tốn ra ngoài.

Trong tiệm cà phê, một con mèo nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường trong phòng nhân viên, Tô Mộc Lạc lay tỉnh nó, nói: "Ngại quá, có chuyện cần nói với ngươi."

"Méo!"

Thiên Tuế bị đánh thức rất là bất mãn, lúc đầu còn chưa kịp nhận ra là ai, đến khi mở mắt nhìn thấy Tô Mộc Lạc, toàn mèo đều hóa đá.

Thế rồi lông tơ dựng đứng, nhảy tót xuống cuối giường.

Tô Mộc Lạc chẳng hiểu ra sao, nói: "Ta-------"

Thiên Tuế: "Hôm qua ta không thấy gì cả! Thật!"

Tô Mộc Lạc yên lặng.

Ồ, cậu cũng suýt thì quên mất chuyện bị Thiên Tuế phát hiện mình với rồng nhà mình hôn môi.

Thế là thò tay vào túi áo, bóp tiểu hắc long một cái.

Tiểu hắc long vừa cố gắng gỡ được nút thắt trên người vào một giây trước, thấy Phượng Hoàng đưa tay vào, không rõ nguyên nhân, cứ vậy ôm ngón tay cậu không thả.

"Chíp."

Tô Mộc Lạc định rút ngón tay ra, lại nhận ra không rút được, tất cả là tại con rồng này ôm cậu quá chắc, cậu đành quay sang bảo Thiên Tuế: "Yên tâm, ta chỉ muốn nhờ ngươi trông tiệm thêm mấy ngày mà thôi."

Thiên Tuế nói: "Ngươi lại sắp ra ngoài à?"

Tô Mộc Lạc gật đầu.

Thiên Tuế nín một giây, đoạn nói: "Cảm giác quán này sắp đóng cửa đến nơi rồi."

Tô Mộc Lạc thầm nghĩ ta cũng cảm giác y như vậy, ngoài miệng lại an ủi: "Yên tâm, không đóng cửa được, ta vẫn còn vốn để dành."

Thiên Tuế nghe vậy nét mặt thoáng giãn ra, gật gật đầu: "Được rồi, vậy ngươi đi đường cẩn thận."

Tô Mộc Lạc nói: "Cảm ơn."

Sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng nhân viên.

Nhắc tới cũng đúng dịp, lúc cậu đi ra ngoài vừa vặn gặp hai cô gái mới bước vào, là Tống Nam và Dương Nguyệt Nguyệt.

"Chủ quán!"

Hai cô gái xách một đống đồ trên tay, đủ thể loại từ hoa quả đến đồ ăn vặt, màu mè đủ kiểu mẫu mã đa dạng, Tô Mộc Lạc nhìn mà hoảng hốt, còn tưởng các cô muốn đến tiệm mình quảng cáo.

"Đây là gì vậy?"

"Là quà cảm ơn á!" Tống Nam cười nói, "Chủ quán cậu giúp mình với Nguyệt Nguyệt, bọn mình nhất định phải đưa chút quà báo đáp, nhưng cũng không biết cậu thích gì, thế nên đành phải chọn đồ ăn được!"

Dương Nguyệt Nguyệt tiếp lời: "Đúng đúng đúng! Cảm ơn chủ quán! Nếu lần này không có cậu, mình thật sự sẽ bị ám mãi mãi mất."

Tô Mộc Lạc quan sát sắc mặt cô nàng, thấy đối phương đã hoàn toàn khôi phục, bèn nói: "Lần sau cẩn thận là được, đừng dính dáng đến mấy thứ không rõ xuất xứ nữa."

Trước đó cậu từng suy đoán liệu có phải người đàn ông sau lưng yêu linh cố tình nhắm tới Dương Nguyệt Nguyệt hay không, nhưng quan điểm này bị gạt đi từ rất sớm, bởi vì thật ra Dương Nguyệt Nguyệt và cậu chẳng có quan hệ gì cả.

Hẳn là thuộc hạ của gã đã sớm mai phục tại Lâm thành, Dương Nguyệt Nguyệt chẳng qua là đen thôi. Dù không có các cô, gã cũng sẽ sai khiến chúng yêu xuất hiện trước mặt cậu.

Dương Nguyệt Nguyệt gật đầu lia lịa: "Chỉ là ngày kia mình phải về quê lánh nạn rồi, con ma chết tiệt này chọc phải quá nhiều người, bây giờ bọn họ đều tới tìm mình... Haiz, biết thế đã chẳng ngu muội đi tin vào thứ gọi bùa nhân duyên."

Tô Mộc Lạc an ủi: "Chuyện này vốn cũng không thể dựa vào ngoại lực được, có lẽ chờ cô trở về nhà, lại tìm được nhân duyên của mình đấy."

Dương Nguyệt Nguyệt vui vẻ nói: "Cảm ơn chủ quán, mượn cát ngôn của chủ quán vậy!"

Sau khi hai cô rời đi, Tô Mộc Lạc nhìn đống quà tặng, lựa ra một ít trái cây tươi ngon không bảo quản được lâu đưa cho Thiên Tuế, rồi mang số còn lại về nhà.

Trước khi chính thức lên đường, cậu nhắn tin thông báo với Liễu Hạc. Liễu Hạc biết cậu tìm thấy Tắc Uyên thì kinh ngạc vô cùng, gửi trả cho cậu một icon khóc lóc,

[Xin lỗi ngài Tô, chúng tôi không thể tìm giúp ngài sớm hơn chút được QAQ]

Tô Mộc Lạc thầm nhủ đây là vùng đất của tộc Phượng hoàng mấy nghìn năm trước, các ngươi có muốn cũng không dễ tìm, định an ủi Liễu Hạc mấy câu---- rồi bị tiểu hắc long đứng cạnh nhìn ngăn lại.

"Áu!"

Phượng Hoàng không được trò chuyện thêm nữa!

Nói chuyện với người phụ nữ này quá lâu rồi!

Tô Mộc Lạc liếc nhìn lịch sử tin nhắn chưa vượt quá mười dòng, gõ đầu con rồng con một cái: "Biết rồi, tiểu giấm tinh."

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cậu lấy ngọc bội, đánh thức linh hồn bên trong: "Chỉ đường cho chúng ta được chứ?"

"Yên tâm! Cứ tin ở ta!"

Linh hồn ngọc bội tự tin có thừa, linh thể giãn rộng kéo dài, biến hóa thành một tấm bản đồ chính giữa không trung.

Tô Mộc Lạc nhìn tấm bản đồ chia năm xẻ bảy xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy giây sau nói: "Nhìn không hiểu."

Linh hồn ngọc bội đáp: "Không hiểu cũng không sao, ta có thể chỉ đường cho ngài... Hm, tiến về phía đông ba trăm dặm!"

Tô Mộc Lạc cứ tưởng nó tự tin thế này thì hẳn sẽ rất thông thuộc đường đến Tắc Uyên... Nhưng không phải đợi bao lâu, cậu đã biết cậu sai rồi.

Sáu giờ tối, Tô Mộc Lạc nhìn mồ mả hoang vu không biết là ở đâu trước mắt, rơi vào trầm tư.

Mặc dù linh hồn ngọc bội có thể đánh hơi được mùi của Tắc Uyên, biết đại khái nơi này ở đâu, nhưng đấy cũng chỉ là vị trí đại khái... Ngày hôm đó, cậu và rồng nhà cậu đã bị miếng ngọc bội này chỉ đường sai ba lần.

Thế nên rốt cuộc tại sao ban đầu bọn họ lại tin tưởng miếng ngọc bội này đến vậy?

"Huhuhu, xin lỗi phượng hoàng đại nhân!!" Linh hồn ngọc bội khóc tiếng Mán, "Năng lượng của ta lại sắp hết rồi... Nhưng xin ngài tin ta, chúng ta đã đến gần lắm rồi! Ngày mai! Ngày mai ta nhất định có thể đưa ngài đến đúng chỗ!"

Tô Mộc Lạc: "... Thế à?"

Tin thật chết liền.

Linh hồn ngọc bội: "Á á á xin lỗi!!!!"

Đại loại là năng lượng của nó cũng không đủ thật, nói xong liền "phiu" một tiếng biến trở vào ngọc bội, chìm vào giấc ngủ say.

Tô Mộc Lạc nhìn miếng ngọc bội trong tay, lại nhìn mồ mả hoang vu trước mắt, nhất thời, không biết nên nói cái gì.

Tiểu hắc long quấn trên cổ tay cậu, cười phì phì.

Tô Mộc Lạc nhón nó một cái, đoạn lấy điện thoại dò đường, tra được một thành phố gần đây nhất.

May thay nơi này vẫn còn chút tín hiệu yếu ớt, nửa tiếng sau, Tô Mộc Lạc tìm thấy một khách sạn tại một thị trấn nhỏ, định bụng qua đêm ở nơi này.

Tình trạng phòng khách sạn cũng xem như không tồi, Tô Mộc Lạc đặt tiểu hắc long lên giường, chuẩn bị đi tắm trước, sau đó lên giường đánh một giấc.

Bởi vì tiểu hắc long không được cho phép biến thành người, thế nên chỉ có thể vừa bò tới bò lui trên giường một cách chán ngắt, vừa dán mắt nhìn chằm chằm phòng tắm.

Chờ lát nữa Phượng Hoàng lên giường, nó sẽ biến trở về, ôm cứng Phượng Hoàng không thả.

Nếu Phượng Hoàng đẩy nó, nó sẽ thừa cơ hôn Phượng Hoàng một cái.

Tiểu hắc long âm thầm tính toán, tính xong lại vui vẻ bò một vòng tại chỗ.

Một lát sau, tiếng nước chảy ngừng lại. Tiểu hắc long cứ tưởng Phượng Hoàng nhà nó sẽ ra ngoài nhanh thôi... Nhưng không, chẳng thấy gì hết.

Tiểu hắc long: "Áu?"

Phượng Hoàng làm gì thế?

Trong phòng tắm không có hồi đáp.

Tiểu hắc long: "Grrr?"

Phượng Hoàng?

Trong phòng tắm vẫn không ai đáp lại.

"..."

Tiểu hắc long biến lại hình người, bước nhanh về phía phòng tắm: "Phượng Hoàng, sao thế?"

Hắn vốn định đẩy cửa trực tiếp, nhưng tay vừa chạm đến tay nắm cửa, đã nghe thấy tiếng người bên trong truyền ra: "Từ từ đã... chớ vào..."

Giọng nói ấy rất trầm, hình như có hơi đau đớn, hơi thở dồn dập, không bình thản như thường.

Long Lăng trầm mặt: "Có chuyện gì vậy, Phượng Hoàng ngã sao?"

Hắn vẫn muốn đẩy cửa vào kiểm tra tình trạng phượng hoàng của hắn, nhưng lại một lần nữa bị Tô Mộc Lạc ngăn cản.

"Đừng vào!" Tô Mộc Lạc nói, "Ta... còn chưa mặc quần áo..."

Lần này giọng nói đã lớn hơn chút, âm cuối hơi run rẩy, có gì đó mập mờ, ám muội, làm người ta liên tưởng tới tiếng rêи ɾỉ.

Long Lăng ngẩn người, hắn nhạy bén nắm được sự bất thường trong đó, cũng chợt hiểu ra đã phát sinh chuyện gì.

Trong phòng tắm, Tô Mộc Lạc vẫn muốn che giấu điều gì, giọng nói đứt quãng, nhưng không thể ngụy trang nổi hơi thở dồn dập kia.

"Ta không sao, thật... Ngươi chờ một lát ta sẽ khỏe..."

"..."

Long Lăng không trả lời, chỉ nắm chặt tay nắm cửa.

Lúc này hắn chỉ cách Phượng Hoàng một cánh cửa, thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phượng Hoàng bây giờ---- co rúc giữa làn hơi trắng mờ, màu da trắng nõn dần dần ửng đỏ, cả người run rẩy, cặp mắt màu mực xinh đẹp tráng nước, sáng lên dập dềnh.

Bên trong không tiếp tục truyền ra âm thanh nữa, Long Lăng tiến lên một bước, thấp giọng nói:

"Có phải Phượng Hoàng... phát tình như lần trước rồi không?"