Ùm!
Nước trong nồi sôi lên sùng sục, một quả trứng tròn vo trắng nõn bị ném vào không chút lưu tình, mắt thấy sắp chín đến nơi---- thì một giây sau, nước nóng bỗng nhiên rẽ sang hai bên như sóng, trứng rồng rơi tọt xuống đáy nồi khô cạn, lăn long lóc.
Trứng rồng: "..."
Tô Mộc Lạc vớt trứng rồng không dính chút nước ra, nói: "Ngạc nhiên không? Kí©h thí©ɧ không? Cảm động không?"
Trứng rồng: "..."
Trứng rồng không dám nhúc nhích.
Tô Mộc Lạc thấy nó không nhúc nhích, khóe miệng hơi nhổng lên, chọc nó một cái: "Chỉ là muốn dọa ngươi."
Cậu không nói nguyên nhân muốn dọa trứng rồng, trứng rồng cũng đoán chắc không hỏi được, chỉ có thể buồn buồn "póc" một cái va vào lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, lăn qua lộn lại không vui chút nào.
Tô Mộc Lạc ứ thèm quan tâm nó, nhét quả trứng nhỏ bồn chồn vào túi áo, rửa mặt xong liền mang nó ra ngoài.
Hôm nay cậu định đến Cục dị nhân làm thẻ căn cước----- Cục dị nhân là tổ chức hành chính chuyên quản lý yêu quái, có chi nhánh ở mỗi thành phố, Lâm thành cũng không ngoại lệ.
Đã là tổ chức lập nên vì yêu quái, thì sự tồn tại của nó cũng như yêu quái vậy, không thể rêu rao ngoài xã hội. Thế nên Cục dị nhân thường ẩn nấp trong thành phố, ngoài việc phải có hướng dẫn mới tìm được ra, thì bề ngoài nhìn vào nó cũng chỉ là một tòa nhà hành chính thông thường, mà kẻ ra vào nơi này bất luận là người hay yêu, sẽ đều mang dáng vẻ của dân công sở, chẳng khác gì người bình thường cả.
Có điều, bề ngoài có cải trang tốt đến đâu, nếu không phải đại yêu sức mạnh cao siêu thì cũng rất khó hoàn toàn che giấu yêu khí của mình, vậy nên Tô Mộc Lạc vừa mới tới gần nơi này, đã cảm nhận được các loại yêu khí ngập tràn trong không khí.
Nhận xét đầu tiên của cậu là, yếu quá, hình như còn không mạnh bằng đám tiểu yêu cậu gặp mấy trăm năm trước.
Sau đó cất bước, tiến vào cao ốc Cục dị nhân.
Mấy trăm năm trước, sau một hồi tranh đấu nghìn năm, người và yêu đạt thành hiệp nghị hòa bình, loài người không săn thú và lạm sát yêu quái, yêu quái cũng lựa chọn ở ẩn, đa số sẽ về với núi rừng, chỉ còn số ít lưu lại nhân gian. Mà theo sự phát triển khoa học kỹ thuật chóng mặt của loài người, ngày càng có nhiều yêu quái từ núi chạy ra, muốn dung nhập vào thành phố con người... Bởi số lượng của đám yêu này bỗng nhiên tăng đột biến, thế nên hai bên lại thảo luận một phen, cuối cùng dẫn đến sự ra đời của Cục dị nhân.
Tô Mộc Lạc vốn tưởng bên trong Cục dị nhân sẽ rất diệu kỳ, ai ngờ cũng không có chỗ nào đặc biệt, tòa cao ốc này không chỉ có mặt ngoài giống với nơi làm việc của con người, mà các bộ bên trong cũng phân chia không khác một công ty bình thường---- sau khi hỏi nhân viên trước quầy đón tiếp, cậu thành công tìm thấy văn phòng đăng ký, vì tới sớm nên bây giờ chỉ có đúng một con yêu quái là cậu, khỏi mất công xếp hàng.
"Xin chào ~" nhân viên phụ trách thủ tục đăng ký là một cô gái mặc quần màu xanh lá điệu bộ diêm dúa, lúc cười lên còn nhìn thấy đầu lưỡi phân nhánh phun ra giữa bờ môi đỏ mọng, cô ả tỏ vẻ cực kỳ hồ hởi: "Hình người của cậu đẹp quá, là hồ tộc sao?"
Tô Mộc Lạc nhìn ra cô ả là xà yêu, lắc đầu, nói lời giải thích đã nghĩ kỹ trước khi tới: "Tôi là điểu tộc."
Xà yêu "ồ" một tiếng, khóe mắt cong cong, cười khúc khích: "Tôi cũng rất thích điểu tộc nha, mùi vị của bọn họ đều rất tươi ngon... Chỉ là yêu trong điểu tộc không có ai xinh đẹp bằng cậu, ít nhất là tôi chưa từng thấy."
Cô ả hoàn toàn không nghĩ tới việc người trước mắt cũng không phải điểu tộc gì, mà là phượng hoàng đứng đầu muôn loài chim chóc, cô lấy một tờ đơn từ trong ngăn kéo, dùng ngón tay được sơn móng đỏ chót đẩy tới trước mặt Tô Mộc Lạc.
"Cậu điền thông tin của cậu trước đã," Xà yêu nói, "Chắc hẳn cậu mới tới thành phố loài người, còn chưa biết quy định nơi này. Nếu muốn có chứng minh nhân dân, thì phải ở tròn một năm tại đây đã."
Tô Mộc Lạc đang định đặt bút viết, nghe đến đây hơi khựng lại, hỏi: "Một năm?"
Chuyện này có vẻ không giống cậu nghĩ.
Xà yêu nói: "Dĩ nhiên rồi, để đảm bảo nhân gian an toàn, đề phòng một vài yêu quái bụng dạ xấu xa, yêu quái mới tới nhân gian phải ngoan ngoãn đợi tròn một năm, sau khi xác nhận không gây ra bất cứ chuyện gì vi phạm quy định mới có thể nhận một tấm thẻ căn cước, mà thẻ căn cước cũng phải đổi mỗi năm một lần, cứ như vậy qua ba năm quan sát, nếu trong quá trình đó gây ra rắc rối gì, hoặc từng có dấu hiệu gây hại cho con người, đều sẽ bị xử phạt theo tội danh không tuân thủ quy tắc."
Tô Mộc Lạc: "..."
Trước kia lão thỏ yêu nào có nói cho cậu, muốn có thân phận hợp pháp ở thế giới loài người lại phiền toái vậy đâu.
Xà yêu thấy Tô Mộc Lạc không nói gì, bèn chớp mắt thò tay, hòng vuốt ve năm ngón tay thon dài đang đặt trên bàn của cậu một cái: "Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng, người và yêu đã hòa bình mấy trăm năm rồi, chỉ cần cậu không sinh sự, không để lộ thân phận trước mặt con người, thì muốn lấy được thẻ căn cước vẫn là chuyện nhỏ như con thỏ..."
Tô Mộc Lạc thu tay về trước khi cô ả chạm tới, bình tĩnh nói: "Vậy thì, có biện pháp nào nhanh hơn không?"
"Biện pháp nhanh hơn à? Đương nhiên là có." Xà yêu cũng không thèm để ý sự cự tuyệt của đối phương, cười tủm tỉm: "Nếu cậu có thể gia nhập Cục dị nhân, trở thành một thành viên của nơi này, như vậy cậu có thể nhận được thẻ căn cước ngay tại chỗ, còn được hưởng thụ đủ loại lợi ích---- chẳng qua muốn được Cục dị nhân chiêu mộ cũng không dễ dàng như vậy, phải thông qua các bài kiểm tra và sát hạch nghiêm khắc."
Tô Mộc Lạc không có ý định gia nhập Cục dị nhân, hơn nữa cậu cũng đã hẹn chủ tiệm cà phê sẽ đưa ra câu trả lời trong vòng nửa tháng, chút thời gian ít ỏi này cũng chưa chắc đã đủ cho cậu thông qua xét duyệt của Cục dị nhân... Xem ra, tiệm cà phê cơ bản là không mở được rồi.
Nghĩ tới đây, cậu lặng lẽ thở dài, cúi đầu, điền thông tin thân phận mà mình đã chuẩn bị trước.
Xà yêu yên lặng chờ một bên, thấy Tô Mộc Lạc đặt bút xuống, mới cười nói: "Được rồi, chờ lát nữa sẽ có người dẫn cậu đi kiểm tra yêu lực, sau đó sẽ cấp cho cậu một chiếc vòng tay đặc biệt, chỉ cần đeo chiếc vòng đó lên, một năm tiếp theo cậu sẽ bị Cục dị nhân giám sát---- nhưng mà yên tâm, vòng tay chỉ có thể đo được dao động yêu lực của cậu, như vậy chỉ cần cậu không làm việc xấu, Cục cũng sẽ không quản lý cậu quá nhiều."
Tô Mộc Lạc thầm nghĩ phiền ghê, chưa gì đã muốn về núi luôn cho rồi, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh đáp: "Vậy cảm ơn cô."
Xà yêu cười híp mắt, chợt nhớ ra điều gì, nhắc nhở: "Đúng rồi, cậu có bạn đời không? Nếu có thì cũng cần đăng ký nha."
Tô Mộc Lạc nói: "Có." Sau đó móc từ túi áo ra một quả trứng.
Một quả trứng bóng loáng, tròn vo, không biết sao trông ra còn có chút kiêu ngạo.
Xà yêu: "... Phụt."
Trứng rồng: "?"
"Phụt ha ha ha ha ha ha ------" Xà yêu không nhịn được, cười gập cả người, "Đây là cái gì vậy? Một quả trứng? Đây chính là bạn đời của cậu sao? Ha ha ha--------"
Trứng rồng: "..."
Tô Mộc Lạc: "Có vấn đề gì không?"
Chất giọng lạnh lẽo, như băng sương đông lại ngay chính giữa mùa hè, nhiệt độ xung quanh tức thì hạ thấp.
Xà yêu cả kinh, bản năng cảnh giác trước nguy hiểm dọc theo sống lưng chạy thẳng đến da đầu, cảm giác sợ hãi này cũng khiến cô ả nín bặt ngay lập tức, lưng eo thẳng tắp.
"... Xin lỗi, xin lỗi, là tôi thất lễ," Xà yêu nhéo lòng bàn tay, phát hiện mồ hôi mình tuôn ra nhễ nhại, nhỏ giọng nói, "Nếu bạn đời của ngài không tiện, vậy thì cũng không cần đăng ký vội."
Con ngươi màu mực mỹ lệ của Tô Mộc Lạc không thể hiện chút tình cảm nào, chỉ bình tĩnh nói: "Tôi có thể đi kiểm tra yêu lực được rồi chứ?"
Xà yêu gật đầu lia lịa: "Dĩ nhiên dĩ nhiên, tôi lập tức cho người đón ngài qua."
Cô ả ấn nút trước bàn, chỉ trong chốc lát đã có nhân viên đi tới, Tô Mộc Lạc đứng dậy, gật đầu với xà yêu, nói tiếng cảm ơn.
Giọng cậu thanh nhã êm tai, dung mạo cũng như băng như tuyết, một vẻ đẹp xuất chúng không chút tỳ vết, một người như vậy nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với mình vốn dĩ là tình huống vui tai vui mắt, chỉ là xà yêu nhớ tới ánh mắt vừa rồi của đối phương, lòng sợ hãi vẫn khó mà tiêu tán, chỉ có thể nhanh chóng gật đầu đáp lại, không dám nhìn thêm lấy một lần.
---- Tận đến khi Tô Mộc Lạc rời đi, xà yêu mới vừa vuốt ngực kinh hãi vì thiếu chút nữa đã đắc tội vị đại yêu này, vừa không nhịn được nhớ lại diện mạo đối phương, có chút mất mát và tiếc nuối vì phải bỏ lỡ.
... Từ khi nào điểu tộc lại có nhân vật xuất chúng như vậy, chẳng lẽ là vị đại yêu lánh đời nhiều năm kia sao?
Cô ả uống một cốc nước lạnh tự an ủi bản thân, thầm nghĩ.
Chỉ là... quả thực vô cùng xinh đẹp.
Tô Mộc Lạc không để tâm chuyện vừa rồi, cậu theo chân nhân viên đi kiểm tra yêu lực, bởi đã che giấu hơi thở, thế nên máy đo lường cũng không đo ra cái gì, cuối cùng cậu bị phân thành tiểu yêu điểu tộc đạo hạnh chưa tới trăm năm, mang theo chiếc vòng Cục dị nhân phát cho mà rời khỏi.
Theo quy định, cậu cần phải sống giữa nhân gian tròn một năm mới có thể nhận được thẻ căn cước. Tô Mộc Lạc vốn định liên lạc với chủ tiệm cả phê, nói với cậu ta mình không thuê được cửa hàng rồi, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định trở về lên diễn đàn yêu quái, xem thử xem có biện pháp nào khác hay không.
Trên đường về nhà, trứng rồng một mực yên tĩnh nằm trong túi áo Tô Mộc Lạc không hề nhúc nhích. Tô Mộc Lạc phát hiện cảm xúc của nó không ổn, về đến nhà bèn lấy nó ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
Bàn trà bóng loáng, trứng rồng không đứng vững, nếu là bình thường nhất định nó sẽ thuận thế lăn đến bên người phượng hoàng làm nũng cọ tới cọ lui, nhưng lần này nó lại chỉ nằm im trên bàn trà, không động lấy một lần.
Tô Mộc Lạc nhìn chằm chằm trứng rồng vài giây, đoạn thò tay sờ nó một cái, hỏi: "Sao thế?"
Cậu có thể cảm giác được một chút cảm xúc nho nhỏ của trứng rồng, hình như là... không vui lắm?
Chẳng qua loại không vui này không phải nhằm vào cậu, mà là trứng rồng tự mình bực bội với chính mình, có hơi tự bế một tẹo.
Được phượng hoàng nhà mình vuốt ve, trứng rồng cũng cọ lại một cái siêu nhẹ, nhưng vẫn không phản ứng gì nhiều. Tô Mộc Lạc nghĩ ngợi, cảm thấy có lẽ trứng rồng bị thái độ của xà yêu động chạm đến, lại thêm mấy lời cậu nói giỡn hôm qua, khiến cho quả trứng rồng ấp cả nghìn năm sinh ra những suy nghĩ tiêu cực.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc hơi cong khóe mắt, ôm lấy trứng rồng, cúi đầu hôn nó một cái: "Yên tâm, dù ngươi không phá xác ta cũng vẫn chờ ngươi, sẽ không bỏ ngươi lại một mình."
Thật ra cậu cũng không rõ rốt cuộc trứng rồng đã nằm trong trứng bao lâu, chỉ biết từ khi mới phá vỏ, sinh vật đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở mắt chính là quả trứng rồng này---- cậu lúc ấy vẫn còn là một con phượng hoàng nho nhỏ dính dính mềm mềm cuộn tròn bên mình quả trứng, theo bản năng tìm đến nguồn ấm trên quả trứng rồng, cứ như vậy vượt qua buổi tối đầu tiên khi mới vừa mở mắt.
Và rồi trong suốt một nghìn tám trăm năm sau đó, cậu và trứng rồng chưa bao giờ tách biệt. Có lẽ khoảng thời gian rất dài trước khi phá vỏ bọn họ cũng đã bầu bạn với nhau như vậy, thế nên cậu bẩm sinh đã yêu thích cũng như quyến luyến trứng rồng, dù cho nó không bao giờ phá vỏ, cậu cũng bằng lòng chờ đợi nó.
Đi cùng với lời nói dịu dàng tràn ngập ý cười của phượng hoàng là một nụ hôn rơi khẽ, trứng rồng ngẩn ngơ, chậm chạp ngẩng đầu nhìn cậu một hồi, cuối cùng xoay một vòng trong lòng bàn tay cậu.
Đã được dỗ ngon lành.
Nụ cười trong mắt Tô Mộc Lạc còn tươi hơn nữa, xoa xoa trứng rồng, nói: "Sau này không cần nghĩ nhiều, người khác là người khác, chúng ta không cần để ý cái nhìn của bọn họ."
Trứng rồng xoay thêm cái nữa, thân mật cọ tới cọ lui lên phượng hoàng nhà nó, Tô Mộc Lạc chụm hai lòng bàn tay bưng nó, để nó dán mình tùy thích.
Một ngày yên ổn cứ thế trôi đi, Tô Mộc Lạc không gặp lại giấc mơ kỳ cục hôm qua nữa, một đêm an giấc, chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu chợt phát giác trứng rồng không ở bên gối mình.
Cậu đứng dậy tìm trong phòng một chút, không tìm thấy bóng trứng rồng đâu, lại phát hiện cửa phòng hé ra một khe hở, liền đi ra bên ngoài---- cuối cùng, cậu tìm được trứng rồng của mình trong phòng bếp.
Trứng rồng đang trầm tư bên cạnh bếp điện từ, điệu bộ suy nghĩ cuộc đời của trứng, Tô Mộc Lạc cũng không biết nó nhảy lên đây kiểu gì, đi qua sờ nó một cái, cười nói: "Sao thế? Muốn tự luộc hay gì?"
Trứng rồng nghe vậy còn thật sự lăn đến cạnh nồi, thế rồi bất động.
Tô Mộc Lạc: "?"
Cậu nhìn trứng rồng, rồi lại nhìn chiếc nồi một cái, mấy giây sau nói: "Đừng nói ngươi muốn bảo ta luộc ngươi thật đấy nhé?"
Trứng rồng lọc cọc xoay vòng vòng.
Tô Mộc Lạc: "..."
Không thể nào, chẳng lẽ luộc lên là có thể phá vỏ thật sao?
Vậy sao trước kia một mực không phá?
Cậu ôm đầy bụng hoài nghi, nhưng vẫn bật bếp đun một nồi nước, chờ cho nước bắt đầu sủi bọt lăn tăn, mới chọc trứng rồng một cái, nói: "Vậy... thả ngươi vào nhé?"
Trứng rồng cọ cọ ngón tay cậu, tỏ vẻ đồng ý. Tô Mộc Lạc cầm nó, dè dặt bỏ vào nồi.
Ban đầu trứng rồng lơ lửng trên mặt nước, nước ngày càng nóng, sủi bọt cũng ngày càng lớn. Tô Mộc Lạc đứng bên cạnh chờ, chờ nữa chờ mãi... thế rồi, trứng rồng từ từ trầm xuống.
Tô Mộc Lạc: !
Không chín đấy chứ?
Cậu vội vã vớt trứng rồng ra, do quá nóng còn phải thả vào nước lạnh một hồi, nói: "Ngươi sao rồi? Cảm giác thế nào?"
Trứng rồng không nhúc nhích, ngay cả xoay cũng không xoay nữa.
Tô Mộc Lạc cảm thấy bất an, dùng sức quơ quơ trứng rồng, nói: "Tỉnh lại tỉnh lại, ngủ mất rồi sao? Nghe được ta nói gì không? Nghe được thì lăn một chút."
Trứng rồng vẫn không nhúc nhích, lặng yên như một quả trứng chết.
Tô Mộc Lạc: "..."
Hỏng bét, đừng bảo cậu lỡ luộc mất rồng còn trong trứng của mình rồi chứ?
Vậy... phải làm sao bây giờ?
Tô Mộc Lạc im lặng nhìn chằm chằm trứng rồng trước mặt, đầu óc rối bời không biết phải chải vuốt ra sao, một lát sau, dường như cậu nảy ra ý tưởng gì, chậm rãi nhấc tay, thử cầm trứng rồng gõ nhẹ lên cạnh bàn một cái.
Không nứt.
Tô Mộc Lạc lại gõ cái nữa.
Vẫn không nứt.
Tô Mộc Lạc tăng thêm một tí xíu lực, gõ cái thứ ba.
Lần này, chỉ nghe "rắc" một tiếng, một kẽ hở nứt ra trên vỏ trứng rồng láng mịn.
Tô Mộc Lạc: "!"
Kỳ thực cậu dùng rất ít lực, cơ bản không dám dùng bao nhiêu sức, không ngờ trứng rồng lại bể thật, thế là lập tức đặt trứng xuống, không dám chạm vào nữa.
Nhưng mà, kẽ nứt bên trên trứng rồng cũng không biến mất, trái lại còn càng ngày càng to, đi kèm với trái tim nhảy lên cổ họng của Tô Mộc Lạc, lại là mấy tiếng "răng rắc răng rắc"... Cuối cùng, một mảnh vỏ trứng bé xiu bị ủn ra ngoài.
Tô Mộc Lạc kinh hãi.
Thế mà lại phá vỏ thật!
Cậu nhìn chằm chằm vị trí mảnh vỡ, chỉ sợ bỏ lỡ bất kể điều gì, trong này là con rồng của cậu, mặc dù Long tộc đã tuyệt diệt nghìn năm về trước, thế nhưng qua trí nhớ được truyền thừa của tộc Phượng hoàng, cậu hiểu rằng loài rồng đều vô cùng ngang ngược oai hùng, dù chỉ là một con rồng nho nhỏ vừa mới sinh ra, cũng đã biết nhe nanh múa vuốt, mang trong mình cái uy của bậc đế vươn------
Và thế là cậu nhìn thấy một con rồng đen nho nhỏ thở phì phò chui ra từ trong trứng, mắt còn chưa mở đã lần theo mùi hương mà bám lên ngón tay cậu, ngẩng đầu dụi dụi hai cái sừng bé xíu, kêu một tiếng dính dính nhão nhão.
"Áu."
Tô Mộc Lạc: "..."