Chương 8: Ngại ngùng

*****

Lúc Diệp Quân tỉnh lại đã là hơn mười hai giờ trưa, anh nhìn quanh thì phát hiện mình đang ở trong phòng của mình. Đầu óc choáng váng muốn đứng lên nhưng lại ngã xuống giường, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, khó chịu nhất chính là đầu ti và hạ bộ. Đầu ti hơi đau, Diệp Quân cẩn thận cởi cúc áo, thấy đầu ti nhỏ không có gì bất thường chỉ là hơi đau nhức, tê dại khó chịu, Diệp Quân dùng ngón cái và ngón trỏ do dự nhéo lấy đầu ti đang run rẩy của mình, một luồng điện chạy qua toàn thân khiến anh run lên, khóe miệng không tự chủ được phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Diệp Quân sợ tới mức vội vàng bỏ tay xuống cài lại khuy áo sơ mi cho đến nút cuối cùng, hốt hoảng chạy vào phòng tắm, cởϊ qυầи ra thì thấy dươиɠ ѵậŧ của mình đang rủ xuống, trên đỉnh có chút đau.

Diệp Quân trong lòng sợ hãi, cảm thấy không hiểu nổi phản ứng kỳ lạ của cơ thể khiến anh suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ tại tiệc sinh nhật của Dương Nghi Tân hôm qua do anh uống say nên bị người khác sàm sỡ sao? Nhưng mọi người đều là bạn học, làm sao có thể làm chuyện quá đáng như vậy? Nhưng cảm giác đau nhức ở đầu ti và hạ bộ là có thật nhưng lại không thấy dấu vết gì, chẳng lẽ chỉ là do tuổi dậy thì có một số ham muốn mà đàn ông nên có thôi sao? Diệp Quân thật sự nghĩ không ra, ký ức tối hôm qua chỉ dừng lại khi anh được tài xế dìu lên xe sau khi chúc ngủ ngon Dương Nghi Tân, trước đó ý thức của anh vẫn còn, không hề có bạn học nào có hành động quá đáng với anh. Diệp Quân không dám hỏi bạn học ngày hôm qua, chỉ có thể nghĩ lát nữa đi xuống hỏi tài xế đón mình.

Đầu đau đến choáng váng, Diệp Quân vừa đi xuống lầu đã thấy Tịch Sâm đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, tay cầm cuốn "Giải phẫu học".

"Quân, anh tỉnh rồi à? Tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị trước một ít đồ ăn nhẹ, còn tưởng rằng anh say khướt như vậy sẽ không ăn được gì, không ngờ anh ngủ lâu như vậy, sau này uống ít rượu thôi." Tịch Sâm cười đóng sách lại, bảo nữ hầu hâm nóng bữa ăn. Đồng thời, trong mắt hiện lên sự quan tâm, y dặn dò Diệp Quân sau này ít uống rượu hơn, giống như một đứa em trai muốn anh của mình chăm sóc thân thể thật tốt.

"Ừ." Diệp Quân bị phản ứng cơ thể không thể giải thích được vào buổi sáng khiến anh bối rối, nhưng nhìn thấy em trai quan tâm đến mình, trái tim anh tràn đầy sự ấm áp, nghĩ rằng trong gia đình này chỉ có Tịch Sâm là thực sự tốt với anh.

“Hôm qua chơi vui không?” Tịch sâm lại cầm sách lên, thờ ơ hỏi. Chỉ thấy y đang xem phần giới thiệu về cơ thể nam giới, và như nghĩ ra điều gì đó y nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve những bức tranh cơ thể màu mè đó.

"Ừm... cũng vui." Diệp Quân có chút không thoải mái đáp, nghĩ đến buổi sáng cơ thể khác thường, cuối cùng không nhịn được hỏi: "A Sâm, anh, anh ngày hôm qua trở về, có gì bất thường không? Anh vừa mới nghe được người giúp việc nói là em dìu anh lên lầu." Diệp Quân khó chịu húp một ngụm cháo, tựa hồ còn chưa đủ, lại nhấp một ngụm để che giấu sự xấu hổ của mình.

"Không có? Em cho anh uống trà giải rượu, rồi đỡ anh lên phòng, sau đó em về phòng của mình ngủ. Lúc đó cũng đã gần mười hai giờ, dưới lầu có tiếng động đánh thức em, nên em đi xuống xem một chút, anh thì hay rồi say đến mức bất tỉnh nhân sự. Nếu ba mà biết anh cuối cấp không lo học hành lại còn ra ngoài uống rượu, nhất định sẽ mắng anh” Tịch Sâm không thèm nhìn lên, như thể đang tập trung đọc, ngón tay của y đang chạm vào ngực của cơ thể người trong bức tranh.

“Được rồi.” Diệp Quân không thu được tin tức gì hữu dụng, lại tiếp tục ăn cháo, giọng nói trở nên ủ rũ.

Những ngày sau đó Diệp Quân không dám tùy tiện uống rượu nữa, anh vốn tưởng rằng nguyên nhân dẫn đến cơ thể bất thường ngày hôm đó có lẽ là do mộng xuân của thiếu niên, nhưng thời gian sau sự bất thường đó lại xảy ra vài lần nữa, buổi sáng thức dậy chạm vào đầu tí có chút sưng tấy, dươиɠ ѵậŧ có chút ửng đỏ, Diệp Quân cảm thấy như mình sắp phát điên. Rõ ràng buổi tối trước khi đi ngủ anh đều đóng cửa ra vào và cửa sổ, cả đêm cũng không tỉnh dậy, buổi sáng tỉnh lại cũng không có cảm giác như tối qua nằm mơ, trên người cũng không có dấu vết rõ ràng. Nhưng cơ thể sau khi tỉnh dậy, cảm giác đau đớn thực sự tồn tại, đầu ti nhạy cảm, chỉ cần anh chạm nhẹ vào là toàn thân run lên, còn dươиɠ ѵậŧ như đã sử dụng qua, rõ ràng là anh không dùng tay tác động vào nó mà chỉ chạm nhẹ vào đầu ti thì dươиɠ ѵậŧ tự động ngóc đầu dậy không kiểm soát.

Diệp Quân sửng sốt trước phản ứng của cơ thể mình, mỗi ngày đều nghi nghi ngờ ngờ. Cuối cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, anh chỉ có thể nói với ba mình sẽ ở lại ký túc xá của trường.

Quả nhiên, sau khi sống ở trường học, cảm giác bị quấy rối vào ban đêm không còn nữa, anh có thể chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng đồng thời, anh cũng không khỏi nghĩ ngợi là ai đã làm chuyện không thể chấp nhận được như vậy với anh? Anh không khỏi nghi ngờ Tịch Sâm, nhưng nghĩ đến một người ôn nhu nho nhã như Tịch Sâm lại là người đối xử với mình tốt nhất, sao anh có thể nghi ngờ được? Diệp Quân lại tự trách bản thân vì những suy nghĩ bẩn thỉu của mình, hận bản thân vì đã suy nghĩ xấu cho người duy nhất đối tốt với anh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Diệp Quân trong nháy mắt đã thi đại học, thành tích tương đối tốt, trúng tuyển khoa quản trị kinh doanh của Đại học F, trở thành sinh viên khóa dưới của em trai mình là Tịch Thần. Mặc dù Diệp Quân và Tịch Thần học cùng một học viện, nhưng một người là sinh viên năm nhất, và người kia đã được viện nghiên cứu đặc cách nhận vào. Đồng thời, Tịch Thần cũng bận rộn học quản lý kinh doanh với ba mình, sau khi tốt nghiệp hắn có thể tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình sớm, vì vậy vốn dĩ Tịch Thần và Tổ Trạch Lý ghét hai mẹ con Diệp Quân và Diệp Mộng Khiết đến tận xương tủy nên một năm cũng chỉ về nhà được mấy lần. Lại nhìn vào Tịch Sâm, cuộc sống đại học của một sinh viên y khoa cũng khiến y bận rộn, chưa kể Diệp Quân sống trong trường, vì vậy Tịch Sâm không có cơ hội hạ thuốc mê Diệp Quân để chơi đùa với cơ thể của anh vào ban đêm.

Lên đại học Diệp Quân cảm thấy như mở ra một thế giới mới, và tất cả những điều mới lạ khiến anh rất hạnh phúc, anh nỗ lực tham gia các hoạt động của các câu lạc bộ và xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, vì vậy anh rất nổi tiếng ở đại học F. Nữ sinh theo đuổi anh xếp hàng dài chắc có thể kéo được ba chiếc xe tải, đương nhiên cũng có nam sinh. Nhưng Diệp Quân mỉm cười và từ chối mọi lời theo đuổi, và nói với họ, "Tôi có bạn gái rồi." Sau khi tốt nghiệp trung học, Diệp Quân và Dương Nghi Tân cùng được nhận vào Đại học F, họ thích nhau và đang hẹn hò.

Người đến và đi xung quanh Diệp Quân rất nhiều, nhưng duy nhất không thay đổi là Tịch Sâm, em trai của anh, mối quan hệ của họ vẫn rất tốt, bởi vì họ đang ở cùng một trường đại học, nên thường hẹn nhau đến thư viện, ăn uống và sinh hoạt câu lạc bộ cùng nhau. Thậm chí Diệp Quân dành nhiều thời gian ở với Tịch Sâm hơn bạn gái của anh. Diệp Quân cũng kể những chuyện nhỏ nhặt về bạn gái cho Tịch Sâm nghe, đồng thời cũng khuyên Tịch Sâm tìm bạn gái.

Mỗi lần nghe vậy, Tịch Sâm chỉ cười đáp lại, “Không có người thích hợp.” Lúc này, đôi mắt cười của y sẽ hơi híp lại để che đi bóng tối không đáy trong ánh mắt.

Khoảng thời gian đại học vui vẻ kéo dài đến tận đêm trước khi Diệp Quân tốt nghiệp năm cuối, trong bữa tối gia đình trang trọng, anh muốn tuyên bố ý định đính hôn.

Đêm đó là tiết Thanh Minh, và quy tắc của Tịch thị là bất kể bận rộn như thế nào, một số dịp lễ vẫn phải được tổ chức, vì vậy hiếm khi Tịch Đống, Diệp Mộng Khiết, Diệp Quân, Tịch Sâm, Tịch Thần đều trở về, và Diệp Quân cũng tận dụng cơ hội này nói với ba anh về kế hoạch cuộc đời.

Tịch Đống ít kiểm soát Diệp Quân hơn, nhưng những chuyện lớn trong cuộc đời đều do ông quyết định nên anh không thể không nói ra, Diệp Mộng Khiết lại nói những câu đại loại như "Có thời gian đưa cô gái ấy về nhà xem xem".

Tịch sâm luôn tuân thủ quy tắc gia đình "Ăn không nói, ngủ không nói”, đến một câu chúc phúc cũng không nói, y chỉ cúi đầu ăn, như thể bình thường y và Diệp Quân có mối quan hệ không được tốt.

Trái lại Tịch Thần không thể không chế nhạo. Bây giờ hắn là thực tập sinh trong công ty của ba mình, tính tình hung bạo và cáu kỉnh của hắn lúc nhỏ giờ đã giảm bớt, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn không một nụ cười, nhưng hắn không thể chịu đựng được sự kí©h thí©ɧ, phàm là chuyện gì xảy ra ngoài xã hội kia khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ phá hủy mọi thứ trong tầm tay. Nhưng dù sao cũng đang ở nhà, trước mặt người ba và người anh đáng kính của mình, hắn nắm chặt chiếc nĩa trong tay không để làm rơi nó, chỉ ngẩng đầu mỉa mai nhìn Diệp Quân ở phía đối diện, đôi môi mỏng khẽ phun ra hai chữ, "Tiện Nhân."

Nói xong Tịch Thần buông thìa xuống, bình tĩnh đi lên lầu dưới ánh mắt kinh ngạc có chút hổ thẹn cùng tức giận của Diệp Quân. Tịch Thần không dám công khai xúc phạm mẹ kế và Diệp Quân trước mặt ba mình, nhưng sau lưng thì luôn gọi là "Đồ tiện nhân, đồ con điếm", không chút nể nang, thậm chí còn vô cùng xúc phạm.

Diệp Quân vội vàng cúi đầu, kìm lại lửa giận trong mắt, đồ ăn trên dĩa giờ đã không mùi vị gì nữa.

Nhưng anh không biết rằng Tịch Sâm ở phía đối diện, tay cầm dao nĩa đã dùng sức đến trắng bệch, lửa giận trong lòng cũng không cách nào khống chế, kế hoạch đã định e rằng phải nhanh chóng tiến hành.

----------