Chương 6: Giấy viết thư

*****

Diệp Quân đã thành công ở lại Tịch gia. Mỗi ngày đối mặt với người ba uy nghiêm ăn nói thận trọng, mẹ anh ăn mặc gọn gàng xinh đẹp muốn cố gắng ra dáng bà chủ tiếp chính thức của Tịch gia nhưng tổng quát tay chân luống cuống, cùng với tính cách khác xa hai người em trai.

Ba anh luôn bận rộn công việc ở công ty, Diệp Quân rất ít gặp, chỉ trên bàn ăn anh mới dám vội vàng nhìn lướt qua, lại nhanh chóng cúi đầu kêu một tiếng “Ba”. Mẹ anh cũng bể đầu sứt trán, bận bịu đứng vững chân ở Tịch gia, biến đổi nhiều thủ đoạn bịp bợm lấy lòng ông Tịch Đống, con riêng Tịch sâm cùng Tịch Thần, cùng quản gia và người hầu nữ trong nhà.

Em trai Tịch Thần căn bản không mua sổ sách, anh trai của hắn chỉ có Tịch Sâm, chỉ có Vương Vãn Vãn là mẹ, đối với bà Diệp Mộng Khiết niềm nở hắn trưng bộ mặt đáng ghét khi đối mặt, bà Diệp Mộng Khiết tặng quà đều bị ném vào thùng rác. Trái lại anh trai Tịch Sâm, đã thân mật gọi bà Diệp Mộng Khiết là dì Diệp, gọi Diệp Quân là Quân, y đón nhận hết sự niềm nở của bà Diệp Mộng Khiết, luôn nở nụ cười khanh khách khiến bà rất vui vẻ, ở trước mặt anh khen ngợi Tịch Sâm là người hiểu chuyện như thế nào, hi vọng anh và Tịch Sâm có thể chung sống hoà thuận.

Diệp Quân ghi nhớ từng lời mẹ anh nói, trong lòng anh càng có cảm tình với Tịch Sâm hơn, chưa đến mấy ngày, lúc đầu anh có chút hướng nội nhát gan, bị Tịch Sâm làm thay đổi cả hai không có chuyện gì là không nói.

Tịch Thần bị anh trai ruột lơ là, thấy anh trai Tịch Sâm với Diệp Quân quan hệ càng ngày càng tốt, trong lòng hắn càng ghét anh hơn, hận không thể tìm người đánh anh một trận, lấy lý do đó ghi hận trong lòng, thường ngày luôn nói với Diệp Quân những lời ác độc khi mặt đối mặt, không có bất kỳ sự tôn kính anh em như Tịch Sâm đối với Diệp Quân.

Thời gian trôi qua rất nhanh, theo sự sắp xếp của ba Tịch Đống, anh vào học trường quý tộc bậc nhất “trường trung học bậc cao đẳng Phương Nam” ở thành phố A, Diệp Quân chưa học hết trung học cơ sở đã thôi học, anh vào học trường người có tiền toàn tiểu thư cậu chủ, lại là lớp cao cấp nhất của ban thí nghiệm, trong lúc nhất thời rất khó thích nghi, anh lên lớp chăm chú nghe thầy giảng bài và ghi chép vào sách vở, tối về nhà học thêm gia sư do ba anh thuê về dạy, mỗi ngày đều rất mệt nhưng lại có nhiều kiến thức phong phú, hơn hai năm cho đến lớp mười hai, Diệp Quân mới thực sự thích nghi được với cuộc sống hiện tại, thích nghi cuộc sống thiếu niên con nhà có tiền.

Năm anh mười tám tuổi, đã ở nhà họ Tịch sinh sống hơn hai năm, từ một đứa trẻ ốm yếu không khoẻ mạnh, nay đã trưởng thành thành một chàng thanh niên cao một mét tám, khuôn mặt đầy đặn càng thêm tuấn tú, một cái nhăn mày một nụ cười còn đáng yêu hơn lúc còn trẻ, một nét đẹp như có như không chọc người, khí chất như được vào khắc vào bên trong.

Khuôn mặt anh với làn da trắng mịn như ngọc, lông trên cơ thể rất ít, cả người lộ ra làn da trắng muốt, hết lần này đến lần khác có đôi mắt đen giống đá mặt trời, bờ môi đỏ giống hoa hồng, mang theo khuôn mặt dịu dàng, tăng thêm khí chất tươi sáng vui vẻ. Hai năm này, Diệp Quân ở trường học, từ một cậu bé nhà quê trở thành trung tâm của đám đông, tất cả nam nữ trong trường đều thích chơi với anh, bởi vì tính tình anh ngoan ngoãn, gương mặt xinh đẹp. Diệp Quân cũng dần thích cuộc sống hiện tại, rất nhiều bạn bè, tương lai tốt đẹp.

Nói đến bạn bè, Lá Quân và Tịch Sâm có mối quan hệ tốt nhất. Ít nhất trong lòng anh cảm thấy vậy.

Trong lòng anh, người em trai này của anh, rõ ràng so với anh nhỏ hai tuổi, nhưng lại trưởng thành đến mức không tưởng tượng được, cũng cực kì thông minh đến khó tin, bất chấp sự phản đối của ba Tịch Đống nhảy lớp vào trường y khoa đại học F, đại học F cũng là trường lý tưởng của anh. Nghĩ đến sau này khả năng còn phải gọi Tịch Sâm một tiếng học trưởng, Diệp Quân cảm thấy có chút khó xử, nhưng khi Tịch Sâm dạy kèm cho người có tư chất bình thường như anh học tập, cảm giác khó xử cũng biến mất. Về phía em trai Tịch Thần, nhảy lớp vào khoa ngoại thường của đại học F về sau rất ít trở về, anh biết hắn chỉ là không biết đối mặt với mọi người trong nhà thôi.

Tiến vào học kì sau của lớp mười hai, Diệp Quân càng thêm bận rộn, anh chỉ có thể học bổ sung nhiều điều mới bằng cách đi học nhiều hơn người khác, bỏ ra thời gian hơn hai năm, hiện tại thành tích trong lớp của anh đã gần đầu lớp, thi vào trường đại học F cũng không thành vấn đề.

Tối thứ sáu, anh ở trong phòng vùi đầu học tập, anh muốn làm cho xong bài tập mà giáo sư giao, ngày mai, anh còn có việc khác.

“Quân, còn chưa ngủ sao?” lúc Tịch Sâm đi vào Diệp Quân vẫn giật mình, theo thói quen anh không có khoá cửa phòng ngủ, mà Tịch Sâm đi vào phòng anh cũng chưa từng gõ cửa, anh đã bị doạ sợ rất nhiều lần. Nhưng không quan trọng, trong lòng Diệp Quân, y là người không cần gõ cửa cũng có thể vào phòng của anh, Tịch Sâm cũng thường xuyên đến phòng của anh, không phải dạy kèm thì cũng kể anh nghe những chuyện vui ở trường đại học, mỗi lần anh nghe đều rất vui vẻ, cũng không cảm thấy phiền khi y vào phòng. Bây giờ suy nghĩ lại, anh đều không đi qua phòng của Tịch Sâm, mỗi lần có việc gì đều tới gõ cửa phòng y đối diện.

“Ừm, làm xong bài này sẽ đi ngủ”. Diệp Quân ngẩng đầu cười với y, bút không ngừng di chuyển, lại cúi đầu.

“Ngày mai có thời gian mà?”

Diệp Quân đang viết đề mục, nghe được giọng nói êm tai của người phía sau, cùng vài âm thanh lục đồ, anh đoán Tịch Sâm đang kiểm tra bài tập của anh.

“Ngày mai là sinh nhật của Nghệ Hân, mời các bạn cùng lớp, anh đã hứa sẽ qua tham dự“. Anh tùy ý trả lời.

“Nghệ Hân?” Tịch Sâm ngồi trên giường anh, tùy ý lật sách giáo khoa, từ góc độ của y, có thể thấy lưng anh được bao bọc bởi ánh đèn ấm áp từ chiếc đèn bàn, cái cổ trắng nõn và đầu tóc xù.

“A, Dương Nghệ Hân, trong lớp có một bạn nữ”.

Giọng nói nhẹ nhàng của anh truyền đến, Tịch Sâm nghe trong lòng ngứa ngáy. Cũng muốn thốt ra lời mời đã đặt dưới đáy lưỡi. Y giống sự buồn bã trong đôi mắt không thấy đáy đen, cúi tầm mắt thấp xuống tiện tay lục lọi túi sách của anh, nếu như anh quay đầu, có thể nhìn thấy Tịch Sâm đang ngồi trên giường của anh, giấu trong bóng tối, trên mặt không có nụ cười như thường ngày, giống như một pho tượng đồng lạnh lẽo cứng rắn. Nhưng Diệp Quân hoàn toàn không hay biết, chỉ lo làm bài tập của anh.

“Thích cô ấy?“ Tịch Sâm lật sách vở bên trong có một phong thư màu hồng, trên đó còn chưa mở ra, trên đó viết “Diệp Quân thân mến, Thân khải Lạc khoản là Dương Nghệ Hân”. Ngón tay thon dài của Tịch Sâm xẹt qua tên Dương Nghệ Hân, một nụ cười đểu, đem thư nhét vào túi quần của y.

Tịch Sâm rõ ràng trông thấy tay anh dừng một chút, rồi mới mới truyền đến một giọng nói nhàn nhạt “Không có”.

“Quân đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều người thích”. Tịch Sâm khẽ cười một tiếng, đặt tay ở túi quần, trái tim bóp méo một nắm.

“Thật không có”. Diệp Quân như nghĩ đến cái gì nhẹ nhàng cười một tiếng, nghe được trong lòng Tịch Sâm, giống vuốt mèo cào, gãi anh có chút khó chịu.

“Vậy tôi đi về trước, Quân cũng sớm nghỉ ngơi đi nha”. Tịch Sâm thở nhẹ ra một hơi, mắt nhìn chằm chằm lưng anh, kéo cửa đi ra ngoài, trước khi ra cửa, y nghe thấy anh nhẹ giọng nói “Sâm, ngủ ngon”.