Chương 24: Kết thúc

Chương 24: Kết thúc

Diệp Quân cả đêm ngủ không ngon, suy nghĩ tìm cách nói chuyện với Ôn Đình, nghĩ xem buổi chiều tìm cách gì mới có thể đi ra ngoài, anh không quên, trong nhà này ngoại trừ Tịch Sâm còn có một thị nữ cùng hai vệ sĩ. Anh trằn trọc trở mình, Tịch Sâm sau khi lên giường thấy thấy Diệp Quân ngủ không ngon giấc liên tục trở mình, y nghĩ rằng anh đang lo lắng cho em trai Tịch Thần ở Trung Quốc, vì vậy chỉ có thể đau lòng ôm anh vào lòng và hôn lên trán và khóe miệng Diệp, vỗ vỗ lưng anh như dỗ dành trẻ con nói: "Ngoan, đừng lo lắng, ngủ đi."

Diệp Quân bị Tịch Sâm áp gần tới mức sợ hãi, nhưng bị y ôm chặt cứng, anh chỉ có thể cứng ngắc cuộn mình trong lòng Tịch Sâm, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh dần dần dài ra, hít một hơi thật dài rồi chìm vào giấc ngủ, Diệp Quân vẫn không ngủ được.

Mãi đến tận tờ mờ sáng, Diệp Quân mới mê man ngủ thϊếp đi, nhưng rất nhanh sau đó Tịch Sâm đã tỉnh lại, Diệp Quân bị tiếng của Tịch Sâm dậy đánh thức, nhưng anh vẫn nhắm mắt lại, mãi cho đến khi Tịch Sâm tắm rửa xong rời khỏi phòng, mới mở đôi mắt đau nhức nhìn lên trần nhà trước mặt.

Lúc Diệp Quân xuống lầu đã gần trưa, trước đó anh đi vào phòng tắm cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, anh phát hiện hai mắt mình vì ngủ không ngon mà thâm đen, hốc mắt cũng đỏ ngầu, nhìn mình trong gương Diệp Quân có thể nhìn thấy sự lãnh đạm và điên cuồng trong đôi mắt đó. Lãnh đạm là bởi vì anh ép mình phải bình tĩnh, không thể để cho Tịch Sâm phát hiện vào lúc này, điên cuồng là bởi vì anh không thể chờ đợi kế hoạch tẩu thoát sắp tới. Anh nghĩ, sau ngày hôm nay, anh có thể được tự do, anh đã khao khát có được tự do tám năm rồi, anh có thể ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, không ai có thể kéo anh xuống địa ngục.

Sau đó, Diệp Quân làm rối tung mái tóc của mình trước khi xuống lầu, anh mặc đồ ngủ như thường lệ, dáng vẻ bơ phờ và đầy mệt mỏi, khi xuống lầu, anh nhìn thấy Tịch Sâm đang ăn trưa.

"Dậy rồi à? Vẫn còn thích ngủ như vậy." Tịch Sâm đưa tay ra hiệu, Diệp Quận thuận thế ngồi bên cạnh Tịch Sâm, sau đó nha hoàn bưng bít tết tới.

Diệp Quân vẫn luôn cố hết sức giả vờ, giống như ở tòa biệt thự, mỗi ngày đều ngủ đến trưa sau đó tùy tiện ăn cơm trưa, buổi chiều đọc sách hoặc đi quán cà phê, buổi tối chờ hai anh em họ thay nhau lôi anh ra làʍ t̠ìиɦ. Chỉ là nơi này không có quán cà phê nào để anh đi, hơn nữa sách đã bị bỏ quên ở Trung Quốc, anh nóng lòng đợi đến tối.

"Món ăn này thật khó ăn, anh không quen tay nghề của người hầu ngoại quốc." Diệp Quân chán ngán đẩy miếng bít tết, tỏ ý không muốn ăn, "Thật nhàm chán, sách cũng để quên ở Trung Quốc mất rồi." Anh lại chọc chọc miếng thịt bò thủng một lỗ, cuối cùng cắt một miếng nhỏ, vừa đủ ăn, liền nghĩ đến việc đặt dao nĩa xuống và kết thúc bữa trưa hôm nay.

"Ngoan, ăn nhiều một chút, ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng." Tịch Sâm xoa xoa đầu Diệp Quân có chút đau lòng. Người Tịch Sâm nuôi dưỡng trong tám năm, y biết rõ khẩu vị của Diệp Quân hơn ai hết, nhưng mới đến Vancouver, mọi thứ đều chưa chuẩn bị tốt, đây cũng là chuyện bất khả kháng

"Không ăn nữa, em có mang sách qua không? Để buổi chiều anh gϊếŧ thời gian." Diệp Quân kéo tay Tịch Sâm lắc lắc, giống như một con chó husky nhỏ làm nũng với chủ nhân.

"Đi vội quá, không mang theo cái gì." Tịch Sâm nắm lấy tay Diệp Quân, đau lòng siết chặt. Tịch Sâm nhìn người trước mắt tiều tụy, đôi mắt thâm như gấu trúc, hai mắt đỏ ngầu, cùng y chạy trốn mười mấy ngày không có một đêm ngon giấc, ngay cả bữa ăn cũng không được ngon. Quân của Y đã bao giờ chịu khổ như vậy chưa? Y đã quyết định sẽ ở bên Quân đến hết cuộc đời.

“Được rồi.” Diệp Quân thất vọng cúi đầu xuống, một lúc sau lại ngẩng đầu lên với sự phấn khích có phần thận trọng, “A Sâm, chúng ta ra ngoài mua chút gì ăn đi, hay là đi mua sách?” Đôi mắt của Diệp Quân như đang phát sáng, nhìn Tịch Sâm với một nụ cười hạnh phúc và mong đợi, khóe mắt hếch lên tràn đầy sự phấn khích, khóe miệng cong lên để lộ một vài chiếc răng trắng, nhưng có vẻ hơi căng thẳng hai hàm răng nghiến chặt vào nha. Tịch Sâm gần như có thể nhìn thấy bản thân nhỏ bé của mình trong con ngươi của Diệp Quân, sao y có thể từ chối lời thỉnh cầu tha thiết như vậy của Diệp Quân.

“Được.” Tịch Sâm lại xoa xoa đầu Diệp Quân, nhìn thấy y phía dưới hạ thân hưng phấn nhô lên, anh ý thức được hành động của mình quá kích động, anh lặng lẽ né đi anh mắt của Tịch, thấy y không nói bất cứ điều gì nữa anh mới chạy lên lầu thay quần áo.

Cho đến khi Diệp Quân biến mất ở đầu cầu thang, Tịch Sâm vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ. Điều này đã khiến Tịch Sâm rất hạnh phúc, đó là loại vui mừng từ trong lòng, mọi sự mệt mỏi của mấy ngày nay bỗng tiêu tan đi rất nhiều, cuối cùng y cũng hiểu được sự lựa chọn của em trai mình, người đó vui vẻ, bản thân mới hạnh phúc.

Một lúc sau, Diệp Quân thay đồ xong liền kéo Tịch Thần ra ngoài, Diệp Quân nói muốn ăn đồ ăn vặt trong nước, đồ ăn vặt các loại, có thể mua một ít để ở nhà để ăn trong thời gian dài. Tịch Sâm cảm động với từ nhà, y nghĩ từ giờ trở đi đó sẽ là nhà của y và Diệp Quân, họ sẽ sống ở đây đến hết đời, cho đến khi già đi và chết.

Cuối cùng, Tịch Sâm thấy Diệp Quân có quá nhiều đồ muốn mua, siêu thị nhỏ gần nhà không có chỉ có thể dẫn anh đi siêu thị lớn nhất thành phố để mua.

Hôm nay vừa vặn là thứ bảy, trung tâm mua sắm rộng lớn này chật ních người, Tịch Sâm vốn không muốn đi vào, nhưng nhìn thấy đôi mắt cún con đáng thương như sắp khóc của Diệp Quân, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Diệp Quân bước vào siêu thị.

Sau khi vào siêu thị, cả hai khó khăn đi về phía trước trong đám đông, Tịch Sâm một tay đẩy xe hàng, một tay ôm Diệp Quân, sợ người thường hay gặp rắc rối bị tách khỏi mình. Nhưng khi Diệp Quân nói: "Anh muốn ăn cái đó, là cái bên trên, khoai tây chiên vị bò cay, lấy thêm mấy gói nữa." Nói xong, Tịch Sâm buông tay Diệp Quân ra kiễng chân lấy xuống bốn năm gói khoai tây chiên bỏ vào giỏ hàng, nhớ lại giọng nói phấn khích của Diệp Quân vừa rồi, trong lòng không khỏi vui vẻ quay đầu mỉm cười, thầm nghĩ sẽ đòi phần thưởng của người phía sau, nhưng khi y quay lại, chỉ thấy khuôn mặt xa lạ phía sau, Quân của y đâu?

Nụ cười trên mặt của Tịch Sâm lập tức đông cứng lại, trong nháy mắt sợ hãi cũng bao trùm lấy trái tim của y, không ngừng bóp chặt trái tim của y, giống như sắp bị bóp nát, sự đau đớn chạy qua toàn thân, Tịch Sâm không thể kìm nén được nỗi đau, y hít một hơi thật sâu, mấy giây sau y rốt cuộc cũng định thần lại, bản thân mình vẫn còn sống, nhưng Diệp Quân, Quân của y đã không thấy nữa.

Tịch Sâm ra khỏi đám đông với đôi chân mềm nhũn của mình, cố gắng tìm kiếm xung quanh, rõ ràng chỉ có vài giây, Quân của y đã biến đi đâu rồi? Chắc chắn là bị lạc rồi, đúng vậy, nhất định không phải chạy trốn, nhất định không phải! ! ! Tịch Sâm tự lẩm bẩm trong miệng, đi được vài bước điện thoại trong túi vang lên.

Tịch Sâm cứng ngắc lấy điện thoại ra, chữ hiện trên màn hình là "Quân". Y nóng lòng bắt máy, thầm nghĩ có phải Diệp Quân bị lạc không? Hay bị mất điện thoại? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Điện thoại vừa được kết nối y còn chưa kịp nói lời nào, giọng nói gấp gáp của Diệp Quân đã xuyên qua ống nghe, lọt vào tai y.

"A Sâm, em đang ở nơi nào? Anh vừa mới xoay người đi lấy đồ ăn vặt, em đã biến mất, khắp nơi đều là người anh tìm không thấy em, anh bị đám người đẩy ra, muốn thoát ra mà không được" Giọng nói của Diệp Quân mang theo sự sợ hãi và gấp gáp sau khi đi lạc, tốc độ nói nhanh đến mức có cảm giác như sắp khóc.

Còn Tịch Sâm nghe được giọng nói của Diệp Quân, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực cuối cùng cũng có bình ổn trở lại, y thầm nghĩ, Quân không có chạy trốn, anh ấy chỉ là bị lạc thôi, may mắn! thật may mắn! ! !

"Ngoan, đừng lo lắng. Anh đang ở đâu? Tôi sẽ qua đó tìm." Tịch Sâm nhẹ giọng an ủi, ước gì bây giờ y có thể xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, dỗ dành anh trong lòng, nói không sao có y ở đây rồi.

"Anh, anh không biết, xung quanh đều là người nước ngoài, họ nói cái gì anh nghe không hiểu! Xin lỗi." Giọng của Diệp Quân rất là ủy khuất, vừa nói vừa bắt đầu nhỏ giọng khóc, Tịch Sâm dường như cảm nhận được Diệp Quân đang yếu ớt, đáng thương và bất lực đứng bên cạnh một nhóm người nước ngoài, đang khóc sợ hãi chờ đợi mình, trái tim của Tịch Sâm lại nhói lên, y không thể không an ủi và dỗ dành anh.

"Ngoan, đừng khóc, gửi cho tôi định vị, tôi sẽ đi tìm anh." Tịch Sâm gạt đám đông sang một bên, nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Quân.

"Hức, anh… Vừa rồi anh bị đám người đẩy ra vậy nên bây giờ đang ở bên ngoài. Anh cũng không biết mình đang ở nơi nào, để anh gửi định vị cho em lái xe qua đón."

Giọng nói của Diệp Quân thút tha thút thít khiến Tịch Sâm khi nghe thấy thì vô cùng sốt ruột. Y cảm thấy lo lắng vô cùng, một bên vẫn duy trì trò chuyện để an ủi anh còn bên bên thì đi ra khỏi chỗ lấy xe của siêu thị, dựa theo định vị mà tìm tới chỗ người kia.

Tịch Sâm lái xe đến nơi anh đang đứng với tốc độ chậm theo điều hướng trên bản đồ. Khi đến nơi y thấy rằng đó là một con phố đông đúc, nơi đây thông với một trong những lối ra của siêu thị.

Hai mắt y không ngừng liếc nhìn xung quanh nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Diệp Quân đâu. Hơn thế nữa hiện tại có một điều rắc rối đó là nơi đây không được đỗ xe.

"Tôi tới nơi rồi. Tại sao không tìm thấy anh ở chỗ định vị? Có phải anh lại di chuyển đi đâu rồi không?" Trong lòng Tịch Sâm có chút sốt ruột, y đánh tay lái chuyển hướng. Dọc theo đường đi cặp mắt sắc bén kia không ngừng nhìn trước ngó sau để tìm kiếm hình bóng quen thuộc.

"Không có! Bên cạnh anh có rất nhiều taxi nhưng anh cũng không dám lên mà vẫn luôn đứng ở nơi này. Có phải là do bản đồ hướng dẫn không chuẩn không? Anh đã đợi rất lâu rồi sao em còn chưa tới!" Diệp Quân có chút sốt ruột giục y.

Thông qua điện thoại, Tịch Sâm có thể nghe thấy tiếng còi xe trên đường và những lời phàn nàn tức giận của Diệp Quân. Y gần như có thể tưởng tượng ra cảnh anh giận dỗi đang đá đá bên đường với cái miệng bĩu ra và hai má phồng lên.

Nửa tiếng trôi qua vẫn không tìm được người, tiếp tục tìm thì trời đã gần tối, nhiệt độ có chút giảm xuống, mà Diệp Quân của y vẫn ở ven đường không có chút an toàn nào.

"Được rồi, không phải bên cạnh anh có xe taxi sao? Lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà cho anh, anh đưa cho tài xế xem mà bắt taxi trở về. Lên xe nhớ nói biển số cho tôi biết. Hiện giờ tôi cũng đi về ngay."

Tịch Sâm bất lực thở dài, cuối cùng cũng cúp điện thoại. Y gửi cho Diệp Quân một loạt tin nhắn WeChat bằng tiếng Anh cho đối phương biết địa chỉ nhà hiện tại của họ rồi dặn anh đưa điện thoại cho tài xế xem. Y nghĩ từ đây về nhà có lẽ chỉ hơn nửa tiếng nên đã quay xe trở về đợi anh.

"Được thôi." Nghe thấy cuối cùng cũng không cần đợi thêm nữa, giọng nói của Diệp Quân qua ống nghe có chút vui vẻ. Một lúc sau, Tịch Sâm đã nhận biển số xe mà anh ngồi, sau đó y yên tâm lái xe trở về.

Tịch Sâm cúp điện thoại, vì vậy y không nghe thấy cách phát âm câu "Đi đến nhà ga" của Diệp Quân chuẩn chỉnh như thế nào. Từng chữ được phát ra chuẩn âm đến mức độ mà anh ấy có thể giao tiếp trực tiếp với người nước ngoài.

Sau khi Tịch Sâm về đến nhà, y đã đợi khoảng mười phút mà vẫn không thấy người đâu. Người đàn ông càng ngày càng lo lắng về việc tại sao Diệp Quân vẫn chưa quay lại.

Điều không ngờ là y không đợi được anh nhưng lại đợi được hai vị cảnh sát có khuôn mặt châu Á và ba cảnh sát với khuôn mặt mang nét châu Âu.

"Anh Lưu đúng không? Anh đã bị bắt." Người cảnh sát đi đầu với vẻ mặt nghiêm túc xuất trình thẻ cảnh sát. Khuôn mặt người này tuấn tú nhưng lại tràn đầy căng thẳng và sự tức giận cùng với ánh nhìn châm chọc từ trong mắt anh ta.

Việc này dường như muốn đốt cháy Tịch Sâm. Anh ta ra hiệu, một cảnh sát Trung Quốc khác phía sau anh ta bước tới với còng tay và còng tay y.

Tịch Sâm nhìn người đứng ở trước mặt. Đây vẫn là một chàng trai trẻ, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt như muốn gϊếŧ chết y. Người đàn ông chợt nhớ ra người này tên là Ôn Bác. Y lấy lại sự bình tĩnh, chủ động đưa tay ra và ngước mắt lên nở một nụ cười lạnh lùng có vẻ khinh thường.

Một năm sau.

Tin tức từ đài chúng tôi: Tịch Sâm, cựu chủ tịch "Tập đoàn họ Tịch" bị tình nghi phạm các tội danh như tham ô, hối lộ và tội gây nguy hiểm cho an toàn công cộng bằng các phương tiện. Hiện tại y đã bị trừng phạt vì nhiều tội danh.

Tịch Thần, cổ đông lớn thứ ba của "Tập đoàn họ Tịch" và là giám đốc phẫu thuật của Bệnh viện Trung ương A, bị nghi ngờ bắt cóc rồi gây ra chết người, đe dọa uy hϊếp, và gây tê liệt bệnh nhân bằng các phương pháp nguy hiểm.

Hắn ta đã bị trừng phạt vì nhiều tội danh. Tòa án cấp cao của thành phố A đã đưa ra phán quyết cuối cùng và kết án Tịch Sâm 15 năm tù và Tịch Thần 8 năm tù.

Diệp Quân nằm trên bàn trong quán cà phê, chán nản lướt Weibo. Anh đã đăng ký đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài rồi, hôm qua thu dọn đồ đạc quá muộn nên hôm nay có chút mất tinh thần, mệt mỏi mà ngồi ở quán cà phê.

Khi nhìn thấy tin tức chính thức về việc kết án Tịch Sâm và Tịch Thần, anh hoàn toàn không nhấp vào mà chỉ lướt qua, như thể họ là hai người không liên quan gì đến bản thân.

Trong quán cà phê không có quá nhiều người, Diệp Quân ngồi ở trên bàn cạnh cửa sổ, ánh chiều tà bao phủ thân thể của anh, tạo ra một tầng sáng nhàn nhạt vàng óng. Anh như một con mèo lười, nằm lăn tròn trên bàn ngủ trưa, thỉnh thoảng lại giở điện thoại ra đọc những tin tức thú vị.

"Ha ha, biểu ca cũng thật là, hay anh đưa ra bằng chứng mà phạt bọn họ thêm mấy năm đi." Ôn Bác vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Diệp Quân, cậu nắm lấy nó mà chơi đùa dưới ánh mặt trời. Trước khi bị anh hất tay ra, cậu giao một tách cà phê cho người quản lý cửa hàng của mình.

Cậu chỉ liếc qua tin tức mà anh lướt qua đã phát hiện đó là vụ án "Tập đoàn họ Tịch" làm mưa làm gió một năm qua. Chủ tọa vụ án là anh họ Tiêu Kỳ của cậu. Ôn Bác bĩu môi, thầm nghĩ tại sao không kết án một trăm tám mươi năm đi.

Sau khi nhìn thấy Diệp Quân xem tin tức như không có chuyện gì, trong lòng cậu cũng hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến việc sẽ về nhờ ông nội nhúng tay vào chuyện này để cho hai tên trong tù kia có cuộc sống khó khăn hơn.

"Buổi tối không phải có tiết tự học ư? Tại sao vẫn chưa tan làm?" Diệp Quân uể oải đứng dậy ngáp một cái đã nhìn thấy Ôn Bác ngồi đối diện mình vẫn còn đang mặc đồng phục nhân viên.

Khuôn mặt cậu vô cùng tuấn mỹ, nụ cười dịu dàng. Đây quả thật là một bức tranh đẹp về một người đàn ông đẹp trai. Diệp Quân bưng cà phê lên nhấp một ngụm, may mắn là không đắng.

"Lúc nào cũng đuổi em đi." Ôn Bác có chút không vui mà xụ mặt xuống. Không lâu sau đó lại nhếch lên một nụ cười thật tươi. Cậu tựa hồ nghĩ tới điều gì mà nói: "Buổi tối cùng nhau ăn thịt xiên đi?"

Cậu nhìn Diệp Quân đang muốn thốt ra lời từ chối nên đã vội vàng làm động tác dừng lại rồi nói tiếp: "Này, anh đi đi, coi như em làm cơm tiễn anh ra nước ngoài. Em lập tức tan làm rồi đây." Trước khi anh có thể từ chối, Ôn Bác đã cởϊ qυầи áo làm việc ra chạy đi vội vàng.

Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Ôn Bác được ánh mặt trời ấm áp bao phủ vô cùng toả sáng. Anh thầm nghĩ bản thân thật sự đã thoát khỏi địa ngục rồi. Hãy xem đi, đó là ánh mặt trời. Tuy nhiên, anh đã ăn hàng chục lần cơm tạm biệt của cậu, từ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, bữa đêm. Ôn Bác có thể thay đổi lý do không?