Trong khoang phụ tầng một, Lăng Khiêm nhướn hàng mi xinh đẹp, hất cằm ngạo nghễ nhìn vị khách bỗng dưng không mời mà tới.
“Xin chỉ dạy một chút, hạm trưởng ngài đây là tới thị sát công việc hay cố ý đến chê cười tôi đấy? Mà thôi quên đi, mặc kệ mục đích của ngài là gì đi nữa, xem ra hạm trưởng có vẻ không hài lòng cho lắm nhỉ? Nếu không sắc mặt sao lại khó coi thế kia? Cảm thấy răn dạy tôi chưa đủ sao? Không sao, trưởng quan ngài còn có thể điều tôi từ tầng này xuống cabin phụ tầng hai nữa mà.”
Ngày mai sẽ kết thúc Không Gian Nhảy đường dài, mọi người đều tranh thủ giây phút cuối cùng mà đến khu giải trí tập thể vui chơi thả lỏng.
Trong khoang công tác lúc này, cũng chỉ còn hai anh em nói chuyện với nhau.
Lăng Vệ dưới cái nhìn chăm chú của Lăng Khiêm, chọn một chiếc ghế cạnh bàn vi tính ngồi xuống.
Đã sớm đoán trước, chủ động đến tìm Lăng Khiêm, thể nào cũng bị hắn châm chọc mỉa mai.
Thế nhưng, cho dù bị châm chọc mỉa mai, cũng tốt hơn việc trở về phòng hạm trưởng trống trải lạnh người kia.
“Còn giận anh sao? Được rồi, muốn mắng muốn chửi gì thì cứ tha hồ đi.” Chờ Lăng Khiêm xả xong, khóe môi cương nghị của Lăng Vệ mới chua xót mỉm cười.
Nghe thấy giọng điệu trống rỗng của anh, Lăng Khiêm nhạy bén mà liếc mắt xem xét một phen.
“Thì ra là thế.” Một lát sau, Lăng Khiêm mới cảm thán mà nói một câu.
“Ra là thế cái gì?”
“Bị Lăng Hàm lạnh nhạt, nên mới lại đây tìm em an ủi chứ gì?”
“…”
“Còn tưởng anh nhớ em nên mới tới chứ. Ầy, cũng tại em đánh giá mình quá cao trong lòng anh thôi.”
Cay nghiệt tự giễu, giống như roi quất vào người Lăng Vệ.
“Không phải, chuyện anh tới tìm em, không liên quan gì đến Lăng Hàm cả.”
“Thật sao?” Con ngươi Lăng Khiêm một khi giấu đi kích động cùng nhiệt tình thì trở nên phi thường lạnh nhạt.
“Ở trước mặt em mà đòi nói dối, anh luyện tập thêm vài năm nữa đi.” Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng cười nhạo, lúc này hệt như đeo vào chiếc mặt nạ mới.
Lăng Vệ bối rối mà quay qua chỗ khác.
Tại sao chứ?
Trước mặt hai đứa em, bản thân luôn dễ dàng bí bách xấu hổ.
Trước lúc gặp đã chuẩn bị phòng tuyến tâm lý sẽ hứng chịu đau khổ vững vàng, nhưng đối phương chỉ vừa nói hai ba câu bâng quơ hờ hững, đã gần như bị đánh sập mất.
Căn bản không thể diễn đạt cảm xúc của bản thân.
Không! Ngay cả chính mình cũng không biết, tâm tình không tài nào định vị về đứa em này rốt cuộc là gì!
Lòng rối bời, thống khổ mà quấn quện vào nhau.
“Trưởng quan còn có chuyện gì khác không? Nếu không, thuộc hạ phải làm việc.” Chẳng thèm đoái hoài đến vẻ mặt đau thương của Lăng Vệ, Lăng Khiêm dời lực chú ý sang màn hình, một bên gõ bàn phím, một bên hàm súc mà cất giọng đuổi khách.
“Nhưng…”
“Trưởng quan còn vấn đề gì nữa?” Ngữ khí công việc hóa, nhắc nhở Lăng Vệ, tất thảy là do anh tự chuốc lấy mà thành.
“Lăng Khiêm.” Thiếu chút nữa là cắn nát môi dưới, Lăng Vệ thấp giọng hỏi “Nếu anh xin lỗi, em có chấp nhận không?”
“Vì sao anh phải xin lỗi?”
“Vì anh đã làm em tổn thương.”
“Ồ, em còn không biết đấy. Anh tốt với em lắm, em chỉ là một quân giáo sinh còn chưa tốt nghiệp, có thể làm quan thông tin hậu bị đã là tốt lắm rồi, hơn nữa lần đầu tiên ngủ trong buồng đơn cảm giác cũng khá mới mẻ, thức ăn ở nhà ăn công cộng cũng không đến nỗi tệ.”
“Anh không phải có ý đó. Chuyện phân em làm quan thông tin hậu bị, đến nay anh vẫn nghĩ mình làm vậy là đúng, chỉ là anh…”
“Em không muốn nghe.”
Vất vả lắm mới lấy được dũng khí thổ lộ ra, lại bị Lăng Khiêm không chút thương tiếc dội một gáo nước lạnh.
Trong giây lát, Lăng Vệ bỗng thấy tủi thân vô bờ.
“Anh nói thật lòng mà.”
“Em đâu có nói anh không thật lòng.” Thao tác nhanh như lướt xong, mười ngón tay Lăng Khiêm rốt cuộc cũng rời khỏi bàn phím, xoay người lại đây “Có điều, em đối với thật lòng đó một chút hứng thú cũng không có. Trong thời gian ở khoang phụ tầng một này, em đã ngộ ra rồi, tranh đấu với Lăng Hàm là trưởng quan cấp cao để giành được một chỗ đứng nhỏ nhoi trong lòng hạm trưởng anh, chỉ là mơ tưởng hão huyền.”
Nói mấy lời cam chịu như thế, căn bản chẳng hề giống Lăng Khiêm.
Đối với Lăng Vệ mà nói, Lăng Khiêm chẳng khác nào sợi dây thừng thít thắt quấn xiết lấy người, nay bỗng dưng vô duyên vô cớ đứt mất một đoạn, khiến cho anh lo sợ và bất an không sao hình dung nổi.
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Không đúng sao? Vô danh tiểu tốt như em, tác dụng duy nhất cũng chỉ phát huy được trong lúc hạm trưởng bị Lăng Hàm hờ hững lạnh nhạt, sưởi ấm thân thể cho hạm trưởng một chút mà thôi.”
“Không phải như thế.”
“Đừng nhiều lời nữa.” Lăng Khiêm ngắt ngang giải thích của Lăng Vệ.
Hắn tức giận lên cũng đáng sợ không kém. Hai má tuấn mỹ nháy mắt vặn vẹo thành đường cong dữ tợn, cho dù cố gắng thu liễm thành nụ cười lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Lăng Vệ, lại khiến Lăng Vệ cảm thấy như mình bị hắn dùng hai tay hung ác xé toạc.
“Cởϊ qυầи áo ra.” Hằn học hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Vệ xong, Lăng Khiêm dùng giọng điệu lạnh lẽo tuyệt tình hạ lệnh.
Lăng Vệ lúng túng.
Tính nhẫn nại của Lăng Khiêm vô cùng kém, vừa nói được một câu đã đứng lên đi ra cửa lớn.
“Đừng đi!” Lăng Vệ khàn giọng gọi lại.
Có lẽ trước giờ hai anh em sinh đôi luôn dây dưa quấn quít không ngừng, toàn bộ thời gian rảnh đều bị bọn họ chiếm đoạt, nên trong mấy ngày bị thờ ơ lạnh nhạt này, từng giờ từng phút trôi qua sao thật lâu và buồn bã quá đỗi.
Đây là thói quen sao?
Đó là còn chưa nói đến thân thể.
Ngặt nỗi, Lăng Vệ không biết phải giải thích hoảng hốt lo sợ trong lòng này như thế nào.
Trong kinh nghiệm của anh, chỉ có bị hai bọn họ liên tục quấn lấy bất kể thời điểm.
Đối mặt với cả hai người, quả thật là một bài toán khó mà anh chưa từng nghĩ mình phải giải bao giờ.
Nếu Lăng Khiêm cũng không chút lưu luyến mà bỏ đi…
Lăng Vệ không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó.
Anh thà nguyện ý trả giá đại giới, chứ không muốn đối mặt với hậu quả như vậy.
“Anh… nghe lời em.” Không được để Lăng Khiêm chẳng thèm ngoái đầu lại cứ thế rời đi, Lăng Vệ chỉ còn cách nói một câu như thế.
“Vậy thì đừng lề mề nữa, cởi hết quần áo ra, cởi không sót thứ gì.”
Quẫn bách mà tháo huy chương hạm trưởng trên áo khoác, tiếp theo cởϊ áσ ra, sau đó tay chậm rãi đi xuống khóa dây lưng quân dụng sáng bóng.
Quần áo lần lượt được buông xuống mặt sàn bóng loáng như thủy tinh.
Lăng Khiêm luôn khát cầu thân thể anh như mãnh thú, giờ phút này lại trầm mặc đến tê tái cõi lòng.
“Mấy ngày nay Lăng Hàm có ôm anh không?”
Lăng Vệ nan kham mà lắc đầu.
“Đoán không sai mà.” Lăng Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng “Nếu Lăng Hàm ôm anh, anh đã chẳng chạy tới tìm một thằng ngốc dự bị em đây. Nhanh, mở cửa ra.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Lăng Vệ cứng ngắc cả người.
Mở cửa khoang thuyền, chỉ cần ai đó đi ngang qua hành lang khoang phụ tầng một, sẽ thấy bộ dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh!
Lăng Vệ lộ ra ánh mắt cầu xin.
“Lăng Khiêm, trên hành lang bất cứ lúc nào cũng…”
“Anh ngại à?” Lăng Khiêm tà ác hỏi, bỗng dưng đi qua, trước khi Lăng Vệ kịp ngăn trở, đã thẳng tay mở cửa ra.
“Đừng!”
Không khí lạnh từ bên ngoài hành lang nhất thời ùa vào làm Lăng Vệ không khỏi run rẩy.
Anh luống cuống xoay người lại tính vơ lấy quần áo, nhưng động tác của Lăng Khiêm vẫn nhanh hơn một bước, đá bay hết đồ của anh ra bên ngoài cửa.
Quần áo che chắn, cứ thế vương vãi trên hành lang lạnh ngắt.
“Nếu muốn, anh có thế tự ra lấy.”
Lăng Vệ đương nhiên không có dũng khí bước ra khỏi cửa phòng.
Từng nghiên cứu sơ đồ giám thị của Lăng Vệ hạm, anh rất rõ ràng trên mỗi hành lang đều lắp đặt camera giám sát.
“Sao lại trừng mắt nhìn em ấm ức như vậy? Nếu không thích, em cũng đâu có ép, cứ dứt khoát bỏ anh lại rồi đi đến khu giải trí công cộng thả lỏng cũng tốt.”
Bỏ Lăng Vệ lại, là hành vi tuyệt đối vô trách nhiệm.
Trong khoang làm việc chỉ có máy móc thiết bị lạnh như băng cùng bàn máy tính, cơ bản không có khả năng đào đâu ra được quần áo, mà trần trụi chạy ra ngoài hành lang thì không thể.
Nếu bị Lăng Khiêm bỏ lại, hơn nữa những nhân viên khác có thể trở về bất cứ lúc nào…
“Nghĩ kỹ chưa, anh?”
“Đừng… bỏ anh lại.” Lăng Vệ chịu đựng khuất nhục, năn nỉ Lăng Khiêm.
“Được rồi, xem ra anh còn biết điều đấy. Bây giờ, dùng lỗ nhỏ ở mông chào hỏi dụng cụ công tác của em đi.” Lăng Khiêm một bên nhẹ nhàng bâng quơ nói, một bên chỉ về phía cần điều khiển của máy phát tín hiệu chuyên dụng cho phòng thông tin hậu bị trên bàn.
Khuôn mặt đoan chính của Lăng Vệ nhất thời tái mét.
Trên đỉnh cần điều khiển, là chuôi cầm hình trứng bằng vật liệu nhựa thế hệ mới, thân cán bên dưới lại được chế tạo bằng kim loại.
“Điều này… không được.”
“Không muốn sao?”
“Lăng Khiêm, xin em.”
Thân là người đứng đầu Lăng Vệ hạm, vậy mà giờ phút này thê thảm chẳng khác nào tiểu thú rơi vào bẫy rập.
Nhưng Lăng Khiêm chỉ ngoảnh mặt làm ngơ với van nài của anh.
“Anh bây giờ là hạm trưởng, là trưởng quan cao quý quân hàm cao gấp mấy lần em. Em sẽ tôn trọng quyết định của anh, nếu anh muốn dừng lại, em sẽ lập tức rời đi.”
Thấy Lăng Khiêm đã muốn ra khỏi cửa, Lăng Vệ chỉ có thể ứa nước mắt mà ngồi lên bàn điều khiển.
Dưới ánh mắt áp bách của Lăng Khiêm, giạng hai chân ra quỳ gối xuống mặt bàn lạnh lẽo.
Tư thế gợϊ ȶìиᏂ, khí quan đại biểu cho nam giới bại lộ không sót thứ gì, Lăng Khiêm đi đến, đưa tay ra là đã cầm được nó, tiếp theo giống như nắm dây cương mà hướng dẫn Lăng Vệ thực hiện động tác phía dưới.
“Vị trí không đúng, nhích qua một xíu, mông nhắm ngay vào đầu trên của cán.”
“Ô!” Lăng Vệ bật ra tiếng kêu đáng thương.
Nhưng, dươиɠ ѵậŧ vì động tác của em trai mà thần kỳ cương lên.
“Thật là, mới xoa nắn một xíu đã ngóc đầu dậy. Xem ra, anh chẳng những là hạm trưởng trẻ tuổi nhất Liên Bang, mà còn là hạm trưởng tối dâʍ đãиɠ nữa.”
Thấy Lăng Khiêm châm biếm, Lăng Vệ xấu hổ tột đỉnh.
Lăng Khiêm rất nhanh buông lỏng “dây cương” mê người trong tay ra.
“Nhanh lên, dùng mông ăn vào hết đi.” Lăng Khiêm lui ra phía sau từng bước, hài lòng mà thưởng thức toàn bộ quá trình, ung dung khoanh hai tay trước ngực.
Thế nhưng, hết thảy chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Bên dưới mặt nạ lãnh tĩnh, Lăng Khiêm đang muốn phát điên lên được!
Lăng Hàm chết tiệt, chơi cái gì mà lạt mềm buộc chặt!
Mình còn đáng kiếp hơn, đầu óc chó gặm rồi hay sao mà đi đồng ý điều kiện biếи ŧɦái về việc khảo nghiệm độ tự chủ này!
Nhìn anh hai cởi hết quần áo, chực khóc đến nơi mà mở hai chân quỳ gối lên bàn, Lăng Khiêm hận hận hận không thể trực tiếp hóa thân thành cần điều khiển hạnh phúc kia, hung hăng mà cắm vào thịt động ấm áp chặt chẽ của anh.
Bảo bối nơi đũng quần đã cô đơn rất nhiều ngày rồi, đã muốn trướng đến mức tạo phản rồi!
Khổ nỗi, nhớ tới lời Lăng Hàm, nếu vi phạm ước định, hắn sẽ không từ thủ đoạn trục xuất mình khỏi Lăng Vệ hạm, đuổi mình ra khỏi anh hai… vô luận thế nào cũng phải nhẫn nại!
Bị du͙© vọиɠ tra tấn gào thét, câu chữ phun ra từ đôi môi xinh đẹp của Lăng Khiêm càng thêm vô tình.
“Còn nhùng nhằng nữa, người chịu thiệt không phải là em đâu. Chờ xíu nữa mọi người đến đây, cho bọn họ mở mang kiến thức một chút về độ quyến rũ của hạm trưởng cũng hay. Nói không chừng sẽ có rất nhiều nhân viên cam nguyện quỳ gối dưới háng anh ấy chứ.”
Răn đe uy hϊếp, làm cho Lăng Vệ đang có ý đồ dây dưa trì hoãn cứng còng cả người.
Buông bỏ ý định chống cự, mặc cho số phận mà chậm rãi gieo mình xuống.
Đầu tròn bóng loáng của chuôi cầm bằng nhựa đặt ở cửa vào.
Lăng Khiêm thong thả đi lại đây, bàn tay bắt lấy vật nhỏ sợ run giữa hai chân, tà ác mà vuốt ve, giống như xác định xem vị trí của cửa vào và vật xâm phạm đã khớp nhau chưa.
“Nhắm trúng rồi, vậy nuốt nó vào trong người đi.”
“Xin em…” Hạm trưởng anh tuấn trẻ tuổi nhất Liên Bang cúi đầu, sợ hãi mà van xin.
Con ngươi đen nhánh trong suốt mịt mờ sương mù, càng thêm ôn nhuận mê người.
Lăng Khiêm mém chút nữa bị ánh mắt của anh trai dao động tâm trí.
Phải thực hiện yêu cầu vô nhân đạo của Lăng Hàm, nhưng… rốt cuộc vẫn nhịn không được mà cúi lại đây, hôn lên đôi môi đáng yêu của anh.
“Đừng sợ, anh.”
Nạy khớp hàm.
Đầu lưỡi giao triền thật sâu, nước bọt ngọt lành dung hợp vào nhau.
Lăng Vệ đầu óc trống rỗng mà đè nén hô hấp.
Bày ra tư thế da^ʍ mỹ, bị em trai cao cao tại thượng mặc ý hôn môi, cảm giác khuất nhục dường như đã được sự tha thứ quẳng đi đâu mất, ở trong thân thể hóa thành vui sướиɠ lạ thường.
“Đừng căng thẳng, món đồ nhỏ này sẽ không làm anh tổn thương. Ngồi xuống từ từ, khi đυ.ng đến tuyến tiền liệt cảm giác sẽ thích lắm nha.” Lăng Khiêm vẫn duy trì động tác hôn môi, bàn tay vuốt ve khắp ngang dọc từ tấm lưng xuống cái mông căng thẳng màu mạch.
Xúc cảm nhộn nhạo, tràn trề hương thơm tình sắc.
“Có thể đừng…”
“Không thể!” Nghe ra ý niệm cầu may của Lăng Vệ, giọng điệu của Lăng Khiêm trở nên nghiêm khắc.
Đáng chết!
Quả nhiên, y như Lăng Hàm nói, chỉ cần lộ ra một chút ôn nhu, anh liền nhanh chóng tìm cơ hội mà đào thoát khỏi dây dưa của bọn họ.
Anh hai thoạt nhìn không hiểu tâm kế, vì sao luôn có thể dễ dàng chi phối tâm tình của hắn?
Lăng Khiêm chán ghét chính mình thương tiếc mềm lòng.
Đồng thời, đối với Lăng Hàm liệu sự như thần, so với mình dường như còn thấu hiểu anh hai hơn, càng có thể tìm được phương thức để đối phó với anh, cũng tràn ngập cảm xúc căm giận.
“Đừng chậm chạp nữa!”
Bàn tay đặt trên bờ vai nhẵn nhụi, mạnh mẽ ấn xuống.
Lăng Vệ không thể phản kháng chỉ có thể thuận theo lực ép này, giao thân xác ngồi xuống.
Đầu hình trứng cứ thế mở rộng cơ vòng chặt chẽ, từng chút từng chút một đi vào trong cơ thể.
“Aaa… không được…” Mật động phải nuốt vào một vật thô cứng như thế, Lăng Vệ không thể kiềm chế vuột ra tiếng kêu đau đớn.
“Sao hả? Cái này đâu có thô bằng của em, anh chắc chắn sẽ ăn được hết.”
Dưới yêu cầu không chừa đường sống của Lăng Khiêm, chỉ có thể run rẩy chôn toàn bộ đầu cán hình trứng vào cơ thể, sau khi nuốt hết chuôi cán bằng nhựa, cơ vòng khẩn trương co thít lại, hàm chứa phần thân kim loại dài nhỏ bên dưới.
Ngay trước mắt là hình ảnh hạm trưởng trẻ tuổi bị đùa bỡn đến hai mắt đẫm lệ, Lăng Khiêm đương nhiên không ngưng chặn được du͙© vọиɠ chà đạp mãnh liệt.
“Anh ngoan lắm, tiếp tục ăn đi nào.”
“…”
“Hương vị tuyệt chứ?”
“…”
Bởi đối phương gắt gao cắn môi dưới, bày ra tư thái yên lặng nhẫn nại, nên ngược lại càng làm cho Lăng Khiêm muốn ngắm thêm nhiều phản ứng kịch liệt.
“Vì sao không trả lời câu hỏi của em?” Vươn tay, giữ lấy thắt lưng toát mồ hôi lạnh nâng lên nâng xuống.
“Aaaaa! Lăng Khiêm! Không cần……”
Đầu nhựa cắm sâu vào trực tràng đã khiến người ta cảm nhận rành mạch lắm rồi, cho dù chỉ nhúc nhích một xíu, cũng đủ đẩy Lăng Vệ lên nấc thích ý tê dại.
Huống chi, Lăng Khiêm còn cố ý dùng sức.
Lăng Vệ liều mạng phe phẩy đầu, khàn giọng cầu xin Lăng Khiêm dừng tay.
Kɧoáı ©ảʍ nơi tuyến tiền liệt ồ ồ kéo đến như một cơn lốc.
“Không cần! Khó chịu lắm, Lăng Khiêm! Aaaaa ——-”
Dươиɠ ѵậŧ cứ không nghe theo sai bảo mà cương lên.
Vì không thể theo kịp kɧoáı ©ảʍ khủng bố, Lăng Vệ một bên khóc nức nở, một bên không biết phải làm sao mà đong đưa eo theo chuyển động của cán điều khiển, ngay cả như vậy, dươиɠ ѵậŧ vẫn run lên, vừa đau vừa ngọt ngào sung sướиɠ.
“Anh có vẻ thật thích món đồ chơi này.” Lăng Khiêm săn sóc mà nhẹ tay lại, như có như không mà đẩy cần tay, lộ ra một nụ cười quyến rũ hệt như Lăng phu nhân “Có cơ hội, phải nếm thử tư vị song long nhập động với mấy món đồ chơi này mới được.”
Dường như cảm giác em trai sẽ thực sự thực hiện quyết định này, Lăng Vệ kìm lòng không đậu mà khẩn trương lên, cái mông cũng co thít lại.
Cảm giác vật thể hình trứng tồn tại trong người, cũng vì thế mà rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Nghe thấy ý tưởng của em, anh cũng hưng phấn lắm, phải không?”
“Tuyệt đối không!”
“Ô hô, khẩu khí vẫn trung liệt dữ thần, không hổ là hạm trưởng đại nhân.” Lăng Khiêm như trừng phạt mà mạnh tay hơn.
“Aaa!!!”
Lăng Vệ bị đùa nghịch đến nghiêng ngả đổ trái đổ phải trên bàn.
Hai đầu gối bị bắt banh ra rộng hơn, chật vật đỡ lấy thân hình, tay chống lên mặt bàn cố gắng giữ cho người không té ụp xuống.
“Lợi dụng thân phận hạm trưởng, giở quyền mưu tư hòng điều em đi giữ cương vị không thể tiếp xúc với anh, rốt cuộc có biết mình sai hay không hả?”
“Anh… không có… giở quyền mưu tư…” Lăng Vệ đứt quãng thở dốc, trên mặt ướt nước mắt.
“Hừ! Đồ anh trai đáng ghét!”
Cần điều khiển bị lắc còn dữ dội hơn trước, tuyến tiền liệt bị đả kích liên tục, trên lưng cùng mông Lăng Vệ, các cơ bắp không ngừng rung rung.
“Rõ ràng là thích chết đi.” Lăng Khiêm có điểm phẫn nộ, nhìn chằm chằm tính khí xinh đẹp co rúm hằn gân xanh, trên đỉnh đầy không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ kia.
Điên mất thôi!
Vì cái gì mà anh hai yêu quý đang ở ngay trước mắt, mà ôm cũng không thể ôm là sao???
Lăng Hàm cao ngạo tâm tính cực đoan cổ quái, thật sự chẳng sao mà lý giải được!!!
Âm thầm mắng tan nát Lăng Hàm không biết lo lắng đến nhu cầu sinh lý của anh hai, Lăng Khiêm tiếp tục màn “thao túng” da^ʍ tà, tay kia thì tháo thắt lưng quân dụng của mình ra, không thể nhẫn nại hơn mà bắt đầu tự an ủi.
“Anh nhanh lên, nhân viên có thể trở về bất cứ lúc nào đó.”
“Đừng… dừng lại… Ô! Anh không chịu được…”
“Cái gì? Chưa bắn tinh thì chưa được tính là xong.”
Nghĩ đến cảnh phải dựa vào thiết bị phát tín hiệu trên bàn bắn tinh, sau huyệt lại hàm chứa cần điều khiến, tình cảnh dâʍ ɭσạи thiếu đạo đức cứ thế hung hăng tập kích Lăng Vệ.
“Không… không thể…” Sắc mặt Lăng Vệ tái mét, dật ra tiếng trêи ɾỉ như không thở nổi.
“Không bắn tinh thì không được chấp nhận. Em hiểu rồi, anh muốn để những người trên quân hạm thấy được thân thể của người chiến thắng trường Trấn Đế có bao nhiêu ngon lành đúng không? Mông thì nuốt chửng lấy cần tay quân dụng, nức nở mà vặn vẹo thân thể, nguyên lai chân diện mục của hạm trưởng thoạt nhìn nghiêm trang của Lăng Vệ hạm là vậy.”
Lăng Khiêm sau khi thưởng thức mị thái dâʍ ɭσạи của anh mà hoàn thành tự an ủi xong, duỗi tay ra bắt lấy tính khí của Lăng Vệ, thái độ không chút khách khí mà trêu đùa du͙© vọиɠ sung huyết.
“Em giúp anh một tay vậy.”
“A! Không… không cần… Aaaaa! Lăng Khiêm……” Vật thao túng thân thể mạnh mẽ rung động, phía trước lại bị em trai chà đạp kí©h thí©ɧ làm cho Lăng Vệ lớn tiếng khóc thét, không thể khống chế được mà vặn vẹo thắt lưng.
Hết thảy biến thành hỗn hợp đau đớn cùng khoái hoạt không sao tả nổi.
“Ở đây sao?” Lăng Khiêm giống như tìm được kho báu mà mỉm cười.
Dị vật hình trứng thô to vô tình áp bức lên tuyến tiền liệt, dẫn kɧoáı ©ảʍ điên cuồng nổ mạnh trong bí huyệt.
Cảm giác sung sướиɠ cùng nhục nhã vì bị em trai ức hϊếp bị đẩy tới cực điểm.
Lăng Vệ một bên liều mạng lắc đầu, một bên khóc nấc bắn tinh hoa nam tính vào lòng bàn tay em trai.
Mùi xạ hương giống đực, nhất thời phiêu dật lan khắp khoang thuyền nhân tạo.