Quân hạm phi hành vào vũ trụ bao la mịt mờ, thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Lăng Vệ bị khối lượng công việc nặng nề gần như chiếm trọn quỹ thời gian, toàn bộ tinh lực đều tập trung vào xử lý công vụ.
Đối với một quân giáo sinh vừa tốt nghiệp mà nói, để chỉ huy toàn diện một quân hạm tối tân là một điều thật sự rất khó khăn, chẳng những phải tương thông phối hợp với tất cả các nhóm bộ phận, mà còn phải liên tục xem xét, tìm hiểu những thông số kinh người của quân hạm kiểu mới này trong bản hướng dẫn.
Lăng Hàm đương nhiên trở thành trưởng quan chỉ đạo của Lăng Vệ. Hắn quen thuộc ứng dụng cùng sử dụng thành thạo mọi kỹ thuật về toàn bộ vũ khí kiểu mới khiến Lăng Vệ không khỏi nể phục. Ngay cả anh cũng phải thừa nhận rằng, trên chiến hạm mà có một người giống Lăng Hàm, vô luận là gặp phải tình huống nào đi chăng nữa cũng có thể nhanh chóng và chuẩn xác đưa ra phương án giải quyết tối hữu ích, là một điều vô cùng may mắn.
Nhưng, quan hệ giữa anh và Lăng Hàm, dường như cũng chỉ dừng tại đây.
Lấy lý do tiết kiệm năng lượng cho quân hạm, Lăng Hàm vẫn thường đến phòng hạm trưởng nghỉ đêm, nhưng cũng y như lần đầu tiên, chỉ là đơn thuần tắm rửa rồi đi ngủ.
Đi kèm với đó, là không khí trầm mặc đến nghẹt thở.
“Anh.”
“Ừ?” Trong phòng nghỉ, Lăng Hàm mấy nay lạnh nhạt bỗng nhiên gọi anh, làm Lăng Vệ không khỏi vui mừng “Có chuyện gì sao?”
“Em chỉ muốn nhắc nhở, lần đầu tiên thực hiện nhảy đường dài trong Không Gian Nhảy, tốt hơn hết là nên ghi lại số năng lượng ion dương còn thừa.”
“À… anh biết rồi.”
Chẳng hiểu sao, trong lòng thấy thật hụt hẫng.
Hiện tại, cho dù hai anh em có nói chuyện với nhau, cũng chỉ là nghiêm túc bàn về công việc, Lăng Vệ thậm chí còn cảm thấy giọng điệu của Lăng Hàm đã cải biến thành xa lạ quá đỗi.
Lăng Hàm giống như thay đổi hoàn toàn, tựa thể một chiếc máy tính được thiết lập một trình tự trái ngược cực đoan khác.
Những lời thì thầm nhỏ nhẹ ái muội bên tai, những cái vuốt ve mang tính xâm lược, ánh mắt đong đầy nóng bỏng nhiệt tình đến mức làm cho da đầu phải run lên, làm sao có thể nói biến mất là liền biến mất, hệt như bụi trên màn hình chỉ cần lau một cái là chẳng còn tăm hơi đâu nữa như vậy?
Nhìn Lăng Hàm so với mình còn nghiêm trang hơn, Lăng Vệ tâm tình phức tạp không biết phải hình dung thế nào.
Đây vốn là kết quả mà mình hy vọng.
Thế nhưng…
Kết quả còn lạnh lẽo hơn băng tuyết này, tự mình chỉ có thể chịu đựng thống khổ, nắm chặt trong lòng bàn tay.
………
Sau khi nhập vào quỹ đạo đã tính toán, Lăng Vệ hạm thuận lợi tiến vào Không Gian Nhảy đường dài đầu tiên.
Tìm hiểu và lợi dụng Không gian thứ năm để thực hiện nhảy đường dài trong Không Gian Nhảy là một bước tiến vượt bậc của ngành khoa học không gian vũ trụ. Lượng hạt nhân cân bằng khiến tất cả các loại vũ khí đều bị mất hiệu quả bên trong không gian này, ngay cả thiết bị thông tin cũng tạm ngưng hoạt động.
Nói cách khác, cho dù quân hạm của Liên Bang và quân hạm của kẻ địch ở sát cạnh nhau, cũng chỉ có thể kinh ngạc mà thoáng thấy nhau một cái, sau đó tiếp tục thoát ra theo lộ tuyến mà mỗi bên đã cài đặt. Vì nguyên nhân đó, Không gian thứ năm còn được gọi là Không gian ngưng chiến, vừa không lo bị địch nhân tấn công, vừa không cần lãng phí tâm lực đi công kích người khác.
Chính vì thế, trong khoảng thời gian di chuyển trong Không gian thứ năm, ai nấy cũng đều thả lỏng tinh thần hơn.
Nhưng, tương phản với tâm trạng của mọi người, lòng dạ hạm trưởng Lăng Vệ lại rối như tơ vò.
Khiến anh phiền não không phải chỉ có mình Lăng Hàm.
Sau ngày đầu tiên Lăng Khiêm bị bác bỏ đề nghị, Lăng Vệ không còn gặp Lăng Khiêm nữa.
Sau đó, khi Lăng Vệ ở khoang trước hỏi vì sao không thấy Lăng Khiêm đâu, phó tham mưu Hull vẻ mặt đến là ngạc nhiên mà thưa “Trưởng quan, đây là điều đương nhiên.” Hull trả lời “Vị trí công tác của quan thông tin hậu bị là ở khoang phụ tầng một, nếu không có vấn đề gì đặc biệt thì người báo cáo lên hạm trưởng sẽ là trưởng quan thông tin. Thế nên mặc dù cùng chung trên một chiến hạm, nhưng do phân tầng vị trí công tác, quan viên nhị cấp sẽ không thường xuyên chạm mặt hạm trưởng.”
Hull nói làm cho Lăng Vệ đột nhiên nhớ lại, nơi nghỉ ngơi của quan quân nhị cấp, chỉ đơn giản là một buồng đơn như chiếc hộp độc lập.
Loại giường bé tẹo như chuồng bồ câu này, không gian chắc chắn chật hẹp lắm…
Cảm giác áy náy… như lưu đày Lăng Khiêm đến một nơi đất cằn sỏi đá dấy lên trong lòng Lăng Vệ.
Bị điều đến chỗ của quan quân nhị cấp, Lăng Khiêm được nuông chiều từ bé nhất định hận chết mình.
Nhưng, cái tên ương ngạnh kia, sao không giống Lăng Hàm mà đến phòng hạm trưởng chứ?
Cho dù chen chúc ba người, nhưng so ra vẫn tốt hơn buồng đơn lẻ loi như vậy mà. Lăng Vệ sau khi nhận được danh sách nhân viên hết sức lo lắng ba anh em sẽ được chia vào cùng một phòng, thế nhưng giờ phút này lại sinh ra oán trách Lăng Khiêm.
Chỉ biết hờn dỗi lung tung.
Nghĩ mình vẫn là đứa con nít sao?
Muốn lập tức tìm Lăng Khiêm trở về, nhưng Lăng Vệ rất nhanh lại nhớ đến những lần giáo huấn trước kia. Hiện tại, khả năng hắn sẽ lợi dụng cảm giác tội lỗi của mình rồi từ đó ngang ngược làm mưa làm gió là rất cao.
Không thể như vậy được.
Nếu mới qua ngày sau đã lo lo lắng lắng đi tìm Lăng Khiêm, hậu quả tuyệt đối sẽ bị Lăng Khiêm như ra sức vơ vét tài sản mà áp chế.
Lăng Vệ chán ghét cảm giác bất lực khi bị hai đứa em chòng ghẹo đùa bỡn.
Nhờ phúc của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, Lăng Vệ ở chung với bọn họ đã lâu, dần dần cũng học được kỹ xảo đấu tranh.
Anh rất rõ, bản thân trở thành hạm trưởng của Lăng Vệ hạm, chẳng những thân phận thay đổi, mà đồng thời, còn là cơ hội cho anh xác lập lại lập trường một lần nữa.
Không muốn bị hai anh em sinh đôi ăn thịt, thì phải tranh thủ lúc này.
Tình hình trước mắt, cứ xem như anh em đang giằng co, mở màn cho một cuộc chiến mới tranh giành địa vị ngày sau đi.
Lăng Vệ còn chưa quên, có một dạo, chính mình thảm hại đến mức, bị bọn họ khi dễ mà muốn khóc cũng không khóc được.
Bằng ý chí chiến đấu kiên cường, Lăng Vệ cắn chặt răng, quyết tâm không đi tìm Lăng Khiêm nữa, thậm chí còn bừng bừng dũng khí đối kháng tới cùng với Lăng Hàm càng ngày càng im lặng.
Anh không biết mất bao lâu Lăng Hàm mới mềm lòng.
Nhưng Lăng Khiêm thì…
“Đại khái vài ngày nữa sẽ nhịn không được mà chạy đến phòng hạm trưởng thôi.”
Tự động viên như vậy, Lăng Vệ yên lặng chờ đợi.
Ngoài ý muốn là, thời gian đi đường dài trong Không Gian Nhảy đã sắp kết thúc, thế nhưng Lăng Khiêm vẫn biến mất tựa không khí, không hề lộ diện ở phòng nghỉ của hạm trưởng, thậm chí ngay cả khi Lăng Vệ làm bộ tiện đường ghé qua hành lang cùng nhà ăn công cộng, cũng vô pháp thấy bóng dáng của đứa em khiến người ta phải điên đầu kia đâu.
Đang giai đoạn toàn bộ thiết bị thông tin đều mất hiệu lực, Lăng Khiêm giờ phút này không có nhiệm vụ, đáng lý ra hắn thực nhàm chán rảnh rỗi mới đúng.
Vậy mà, vì sao không thấy tăm hơi đâu hết?
Thời gian trôi trong Không gian thứ năm, tựa hồ mỗi giây mỗi phút đều trở nên dài đằng đẵng.
Cái loại thong thả dày vò này, dễ dàng làm cho người ta sinh ra ảo giác, mỗi một giây đi qua là khoảng cách xa thêm cả năm ánh sáng.
Thần kinh căng như dây đàn của Lăng Vệ cơ hồ bị hai đứa em bất hòa chẳng chút thấu tình đạt lý vắt cho khô luôn rồi
Hai đứa nó… rốt cuộc là muốn thế nào đây?!
Không hổ là nhân tài hệ chỉ huy, tính nhẫn nại không thể so sánh với người thường.
Lăng Vệ lĩnh ngộ, chiến lược mà mình áp dụng với hai đứa em, đã thua tan tác không thể nghi ngờ.
Lấy phương thức trường Trấn Đế từng dạy, tốc chiến tốc thắng so ra có vẻ tốt hơn.
Việc đầu tiên, đó là sẽ gọi Lăng Hàm đến phòng nghỉ của hạm trưởng, mặt đối mặt mà nói chuyện.
“Chúng ta, có thể đừng tỏ ra xa cách lạnh nhạt như vậy nữa không?” Lăng Vệ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lăng Hàm.
“Xa cách lạnh nhạt?” Lăng Hàm tách ra mấy chữ này, khóe môi khẽ bật cười “Không cần nghiêm trọng như thế, không phải mỗi ngày đều gặp nhau sao? Còn ngủ chung một phòng.”
“Nhưng, không phải là ý đó.”
“Anh nói cụ thể ra đi.”
“Nói cụ thể thế nào?” Lăng Vệ nửa căm tức nửa khốn quẫn trợn mắt nhìn Lăng Hàm.
Đáng giận!
Rõ ràng biết xảy ra chuyện gì, còn làm ra vẻ không liên quan đến mình, muốn làm anh xấu mặt sao?
Có lẽ thấy Lăng Vệ đè nén cảm xúc sắp bùng nổ tới nơi, Lăng Hàm mới nhượng bộ xuống, trầm thanh nói “Em hiểu ý anh, nhưng, bảo trì khoảng cách nhất định không phải là ý của anh sao?”
“Đúng là ý của anh, nhưng hành vi dạo này của em cũng hơi quá đáng.”
“Phải không? Vậy em xin lỗi anh là được.”
Hời hợt chẳng có gì to tát, làm người ta tức đến hộc máu.
Đôi co với một chuyên gia am hiểu đàm phán như Lăng Hàm, thật sự là bất hạnh của Lăng Vệ.
Bất kể tập trung hỏa lực bao nhiêu, địch nhân cũng chỉ hờ hững mà kiểm soát tâm lý của đối phương, tựa như đấm vào bông mềm, so với lao vào quyết chiến còn khó chịu hơn nhiều.
“Còn chuyện gì khác không?” Lăng Hàm liếc mắt nhìn anh trai một cái, ngữ điệu nhất quán lãnh tĩnh “Nếu không, em ra ngoài trước.”
“Chờ đã!”
Lăng Vệ gọi Lăng Hàm.
Hai tay siết chặt.
Đồ đáng ghét! Lăng Hàm thật sự giảo hoạt quá thể! Đây là đang ép buộc anh nói ra những lời hắn không muốn nói đúng không?
Lần nào như lần nấy, căn bản chẳng phải đưa ra yêu cầu chi hết, chỉ cần giở chút thủ đoạn quay vòng vòng đùa bỡn mình, rồi tự mình sẽ không thể không khuất phục mà dâng thân thể cho bọn họ tùy ý làm bậy.
Tuy nhiên, chính mình mỗi lần đều chẳng rõ tại sao cứ vẫy cờ trắng đầu hàng, thật ra cũng không xứng đáng được cảm thông cho lắm.
Lăng Vệ không tài nào lý giải được, cảm giác bị hai đứa em lạnh nhạt, sao lại khó chịu bức bối đến thế.
Đây là, cảm giác mà trước khi phát sinh quan hệ với hai đứa em chưa từng có!
“Anh còn muốn nói gì nữa?”
“Có thể thật lòng nói thẳng với em không?”
“Đương nhiên.”
“Hai đứa… thật quá đáng.”
“Cái gì?”
“Hai đứa thật quá đáng!” Con ngươi hắc bạch phân minh của Lăng Vệ hừng hực lửa giận, bước lên đi đến trước mặt Lăng Hàm “Rốt cuộc là muốn gì đây? Em, và cả Lăng Khiêm nữa, muốn biến anh thành đồ chơi đúng không?”
“Vui thì đùa một chút, chán rồi thì vứt qua một bên, có phải hay không?”
“Anh căm thù cái hai đứa gọi là trừng phạt! Chỉ cần anh làm gì trái ý hai đứa, hai đứa sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào làm cho anh đầu hàng, nghe theo lời hai đứa, bỉ ổi hết sức!”
“Sau khi biến anh thành người như vậy, rõ ràng biết điều gì sẽ khiến anh thống khổ, vậy mà lại giả vờ trưng bộ mặt vô tội đó ra, có đáng bực không hả?”
“Lăng Hàm! Em và Lăng Khiêm, hai đứa đều là đồ khốn!”
“Cứ việc làm mặt lạnh đi, anh căn bản… không cần hai đứa quân tâm anh!”
Vốn tính nói những lời trong lòng ra mà thôi, nhưng đến khi mở miệng, lại biến thành lửa giận bừng bừng mạnh mẽ lên án.
Lăng Vệ sau khi mắng như tát nước, thở hổn hển như thiếu dưỡng khí.
Ý chí chiến đấu kiên định nhìn chằm chằm Lăng Hàm.
Khıêυ khí©h không chút khách khí như thế, nói không chừng Lăng Hàm vốn khống chế cuồng sẽ điên lên mất.
Bất quá, cho dù bị hắn hung hăng phản kích thế nào cũng được, kết quả ác liệt ra sao cũng không vấn đề gì, so với sự lạnh nhạt đến thắt lòng này còn tốt hơn chán.
Thế nhưng, anh hiển nhiên lại một lần nữa xem nhẹ khả năng nhẫn nại của Lăng Hàm.
Nghe Lăng Vệ thuần túy trút lửa giận một phen xong, Lăng Hàm ngay cả một cọng lông mi cũng không động.
“Biến anh thành người như vậy… ừm.” Lăng Hàm chậm rì rì hỏi “Những lời này của anh là ý gì?”
“Trong lòng em hiểu rõ.”
“Ý chỉ tụi em thường xuyên ôm anh, nên tạo thành thói quen cho anh sao?”
Lăng Hàm thong thả nói, làm cho Lăng Vệ thoắt cái trở nên bối rối.
Ngặt nỗi, trước mặt Lăng Hàm mà tìm đường trốn tránh thì sẽ không nhận được kết quả tốt, căn cứ theo kinh nghiệm của Lăng Vệ, cứ nên thẳng thắn sẽ hay hơn.
“Chuyện này, không phải do hai đứa khơi mào sao?” So với Lăng Vệ trước kia, có thể nói những câu từ này, đã được xem là tiến bộ quá lớn.
Lăng Hàm thú vị mà mỉm cười.
“Hóa ra cơn tức của anh lớn như vậy, là vì thân thể thấy thiếu thốn.”
“Đừng nói bậy, anh chỉ…”
“Không sao cả, trong đó có một phần trách nhiệm của em, em sẽ giải quyết vấn đề này cho anh.”
Ngữ khí ôn nhu đã lâu không nghe, làm cho tim Lăng Vệ đập nhanh hẳn.
Không chịu thua kém, vì những lời này, cả người dường như trở nên phiêu bồng, tựa thể có dòng nước ấm từ dưới lòng bàn chân, chậm rãi dọc theo mạch máu lủi lên trên.
Chẳng lẽ, mình thật sự có thói quen được đàn ông ôm ấp sao?
Hơn nữa, não bộ cũng không hề yếu thế, thấy bàn tay Lăng Hàm vươn tới gần, ngay cả suy nghĩ tránh né cũng không có.
“Vậy thì.” Lăng Hàm dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên “Anh ở đây chờ em một chút, được không?”
Trước khi Lăng Vệ kịp mở miệng, hắn đã lui về sau, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Xúc cảm được đầu ngón tay chạm vào tiêu thất khiến Lăng Vệ có phần mất mát.
Nhưng chẳng mấy chốc, Lăng Hàm đã trở lại.
“Tạm thời dùng cái này để giải quyết cũng được.”
“Ừm?” Lăng Vệ theo bản năng đưa tay ra nhận lấy vật hắn đưa, nhưng vừa liếc nhìn một cái đã mặt mày đỏ gay, đồng thời tức giận ném mạnh xuống đất.
Là dươиɠ ѵậŧ giả tự an ủi tạo hình sung mãnh giống hệt vật thật.
“Ở trong khoang trữ đồ dự bị, chắc là để dành cho nữ binh tịch mịch trên hạm, Quân bộ thật chu đáo. Tuy nhỏ hơn của tụi em, nhưng nơi này là quân hạm, không có nhiều lựa chọn, anh chịu khó một chút vậy.”
“Lăng Hàm!”
“Bằng không, đợi khi Lăng Vệ hạm neo lại thành phố nào đó, em sẽ mua cho anh thêm vài cái, để anh có thể tùy ý lựa.” Ngữ điệu dửng dưng, phá lệ tàn nhẫn.
Lăng Vệ nhục nhã đến run người.
“Em… cút cho anh!” Lăng Vệ phẫn nộ chỉ vào cửa phòng.
“Anh rốt cuộc giận dữ vì điều gì? Không phải em đều ấn theo ý tứ của anh mà làm sao? Anh ở trong tình trạng như vậy, không liên quan một chút gì với tâm linh của anh, chỉ là vì thân thể bị cưỡng ép và vấy bẩn không thể phục hồi như cũ, không phải sao?”
Lăng Hàm đá văng dương cụ nhân tạo, ngẩng đầu, mỉm cười khinh miệt “Là do tụi em hết, là tụi em khiến thân thể anh trở nên như thế, anh đối xử với tụi em như vậy, hoàn toàn là do tụi em gieo gió gặt bão mà thành. Thế nhưng, biến người khác trở thành đồ chơi rốt cuộc là ai mới đúng?”
“…”
“Là ai đυ.ng một xíu liền đẩy tụi em ra, nói lời lạnh nhạt bảo tụi em cách xa, chờ đến khi tụi em nản lòng buông tay thì lại bước đến mê hoặc dụ dỗ tụi em?”
“…”
“Không thể tin được, đến lúc này mà anh còn trưng bộ mặt vô tội đó ra. Đóng vai người bị hại thật sự rất hữu dụng, đúng không? Khi anh muốn, anh chỉ cần ngầm ra hiệu một chút bé xíu xiu cho tụi em, em và Lăng Khiêm sẽ không tiếc tất thảy mà lấy lòng anh. Vậy mà, khi không cần, anh lại bày ra vẻ đứng đắn, chính trực bảo tụi em buông tay, giữ gìn khoảng cách.”
Lăng Hàm giễu cợt “Đúng vậy, tụi em chính là hai tên khốn muốn chiếm đoạt thân thể anh, thế nên anh cứ tha hồ mà đùa bỡn tình cảm của tụi em dành cho anh đi.”
Ánh mắt bình tĩnh sắc bén biến thành tràn ngập áp bách.
Lời lẽ đanh thép gay gắt, cộng thêm ánh mắt thụ thương bị phẫn, vô cùng tinh chuẩn đánh trúng vào điểm yếu của Lăng Vệ.
“Anh không có ý đó.” Lăng Vệ cổ họng nghẹn đặc mà mở miệng.
“Không quan trọng nữa.” Lăng Hàm dùng thanh âm làm cho trái tim người ta băng giá cắt ngang lời anh nói “Hôm nay nói chuyện đến đây thôi.”
“Lăng Hàm, chờ đã!” Lăng Vệ tiến lên, tay giữ lấy thắt lưng em trai, ý định ngăn hắn lại.
“Xin lỗi, anh có thể buông thắt lưng em ra không?” Ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, giọng điệu nhàn nhạt mà lạnh nhạt, giống như mũi tên băng bắn trúng ngực Lăng Vệ.
Môi trắng bệch.
“Lăng Hàm, hôm đó anh chỉ…”
“Chỉ là lời vô tâm thôi, đúng không?” Lăng Hàm tuyệt tình mà cười lạnh “Cũng phải, xuất phát từ miệng anh, đương nhiên chỉ là vô tâm lỡ miệng. Nhưng xuất phát từ Lăng Hàm em, khẩu khí hoàn toàn bất đồng, bởi vì, mỗi một từ em nói với anh, đều là nghiêm túc thực sự.”
Không chút do dự rời khỏi phòng nghỉ của hạm trưởng.
Cửa đóng lại, cắt đứt bóng dáng em trai trong tầm mắt Lăng Vệ.
Nháy mắt, trái tim cảm thấy đau đớn kịch liệt.