Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 15: Đặc điển: Ác mộng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trống ngực đập thình thịch, Lăng Vệ từ trong giấc mơ hốt hoảng choàng tỉnh, dồn dập thở dốc.

Đáng lý ra không nên uống nhiều rượu như vậy.

Sau khi giành chiến thắng, ở tiệc chúc mừng do hiệu trưởng tổ chức đã uống không ít, đã vậy lúc về nhà, vì mẹ tự mình mời rượu nên càng không thể từ chối mà uống thêm mấy ly.

Anh biết mỗi lần uống vào, sẽ mơ thấy ác mộng đáng sợ.

Thế nhưng, sau khi tỉnh dậy thì hoàn toàn quên sạch mình đã mơ thấy gì, thứ sót lại, chỉ còn là cảm giác thống khổ nghẹn ngào.

“Ai~…” Lăng Vệ cũng thấy xấu hổ với tửu lượng của mình lắm. Đàn ông con trai, chỉ một vài ly rượu thì bõ bèn gì. Vậy mà mình thì dễ dàng say ra đó, còn gặp ác mộng nữa mới mất mặt.

Anh ngồi dậy, đang tính vào phòng tắm rửa mặt thì bị bóng người đứng ở đầu giường dọa đến giật bắn.

Nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.

Thân ảnh trước mặt, cho dù chỉ nhìn được hình dáng, nhưng cảm giác quen thuộc vô cùng.

“Lăng Khiêm à?”

“Anh.”

Nghe thấy người đó gọi một tiếng, Lăng Vệ hết cách thở dài một hơi.

Đúng là đứa nhỏ bướng bỉnh không biết nghe lời. Ba mẹ thì ở ngay đây, tuyệt đối không thể cứ khăng khăng làm điều mình muốn được. Vậy mà… đêm hôm khuya khoắt vẫn đi vào phòng mình.

Lăng Vệ thay đổi ý định muốn xuống xường, ngồi thẳng lưng lại.

“Sao em lại qua đây?”

“Anh gặp ác mộng sao?”

“Không có, tại uống ít rượu nên đầu hơi choáng xíu thôi…” Lăng Vệ bỗng nhiên ngưng bặt.

Bàn tay của em trai lặng lẽ vươn qua, sờ lên trán anh.

“Trán anh toàn là mồ hôi lạnh.” Trong bóng đêm, thanh âm của Lăng Khiêm nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Hửm, vậy à?” Được quan tâm như đứa bé nửa đêm giật mình quấy khóc, cũng có hơi hơi mất tự nhiên.

“Lưng anh cũng toát mồ hôi lạnh sao?”

“Nè, em đừng sờ lung tung.” Lăng Vệ bắt lấy cánh tay của Lăng Khiêm đang đặt trên lưng mình lại “Không phải đã nói rồi sao, ở nhà có mẹ không được làm bậy bạ.”

“Anh có thương em không?”

Lăng Vệ ngây ngẩn.

Nửa đêm nửa hôm chui vào phòng mình, còn hỏi vấn đề ngượng ngạo này.

Nếu mẹ mà nghe thấy… thì toi mạng là cái chắc!

Lăng Khiêm kêu anh hai tiếng, anh mới nhíu hàng mi anh tuấn “Sao bỗng dưng em lại hỏi vậy?”

“Chuyện này rất quan trọng mà.”

“Em say à?” Không biết tại sao, giống như cảm thấy có điều không bình thường, Lăng Vệ tìm kiếm nguyên nhân “Đúng rồi, tối nay em uống không ít.”

“Sau này anh sẽ hận em chăng?”

“Sao anh phải hận em?”

“Anh ăn gian vừa thôi, đây là hỏi lại, không phải trả lời.”

“Ai bắt em hỏi cái chuyện chẳng hiểu mô tê gì thế này.”

“Như vậy đi, nếu anh hận em, anh cứ dùng súng bắn chết em là được. Nhắm ngay trán, bóp cò một cái, hết sức đơn giản.”

“Em rốt cuộc đang nói gì vậy hả?” Lăng Vệ bị thái độ mập mờ của Lăng Khiêm làm cho đau đầu.

Anh lật chăn ra, kéo Lăng Khiêm đứng ở đầu giường ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc “Lăng Khiêm, em say lắm rồi. Thế này đi, em ngủ trong phòng anh cũng được, nhưng mà không được phép làm những thứ khác, nghe chưa? Anh vào phòng tắm rửa mặt một chút.”

Toan xuống giường, lại bị Lăng Khiêm kéo cánh tay lại.

Lăng Vệ đành phải ngoảnh đầu “Thật hết cách mà, hóa ra em say đến mức này.”

“Anh.”

“Gì hả?”

“Anh có thể hứa với em một điều không?”

“Ừ, em nói đi.”

Cạch.

Trước khi Lăng Khiêm mở miệng, cửa phòng bất ngờ bị người từ bên ngoài mở ra.

Xem ra tất cả mọi người đều biết mật mã khóa phòng của anh.

Lăng Vệ từ tận đáy lòng buông một tiếng thở dài bất lực, hai cái đứa này, hoàn toàn không xem riêng tư cá nhân của mình là gì hết.

“Lăng Khiêm, không phải đã nói hôm nay không được gây rối anh hai sao rồi? Vậy mà nửa đêm còn chuồn êm tiến vào.” Lăng Hàm mặc đồ ngủ, hệt như một con hắc báo nằm im lìm bất động trong bụi cỏ quan sát con mồi, tao nhã bước đến.

Đứng ở bên giường.

Ánh trăng chiếu vào hắt lên khuôn mặt hắn, khóe miệng tựa tiếu phi tiêu.

“Tôi chỉ…”

“Đừng hòng ngụy biện, chúng ta là anh em sinh đôi, tâm ý tương thông biết không?” Ngữ khí Lăng Hàm mang theo một tia cảnh cáo, nhưng ngay sau đó, hắn thay đổi thành giọng điệu ung dung khác.

“Có điều, kỳ thật tôi cũng nghĩ giống anh. Một ngày quan trọng như thế này mà không cùng anh hai thân thiết, quả thật phí phạm.”

Lăng Vệ bị thái độ vòng vo đùa bỡn của hắn làm cho sửng sốt, ngay khi lòng thầm kêu to một tiếng không ổn muốn chạy trốn, đã bị Lăng Hàm ôm cổ giữ lại.

Hai người cùng nhau áp anh lên giường.

“Hai đứa thật quá đáng!” Sợ ba mẹ đang ngủ nghe thấy, Lăng Vệ tức tối đành phải hạ giọng quở trách.

Tình thế đối phương không cách nào chống cự, quả thật làm cho người ta cảm thấy hưng phấn vô cùng.

“Anh uống rượu trông thật đáng yêu.” Tiếng cười dễ nghe của Lăng Hàm trong bóng đêm nhẹ nhàng truyền tới.

Vành tai nóng ẩm, hẳn là bị Lăng Khiêm gặm cắn, giống như một con chó con dùng răng lưỡi nhiệt tình chòng ghẹo.

“Đừng…”

“Xin lỗi, anh. Đêm nay vô luận như thế nào, tụi em nhất định phải cùng anh làm. Bằng không, e rằng Lăng Khiêm sẽ điên mất.” Lăng Vệ kinh ngạc nghe Lăng Hàm nói.

Đây chắc chắn chỉ là viện cớ để thỏa mãn thú tính của bọn họ mà thôi… nhưng, Lăng Hàm chưa bao giờ là người đặt điều bịa chuyện, ăn nói linh tinh cả.

Hơn nữa, biểu hiện vừa rồi của Lăng Khiêm cũng rất bất thường.

Có tâm sự gì khó giải quyết lắm sao?

Mặc dù rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng môi đã bị Lăng Hàm chặn lại, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng.

Mỗi một dây thần kinh trong khoang miệng đều được đầu lưỡi giảo hoạt của Lăng Hàm khuấy đảo, cả môi và lưỡi cũng bị mυ"ŧ mát đến phát đau, cảm giác tê dại.

Hôn đến mức anh hai phải thở lấy thở để, Lăng Hàm mới chịu buông ra.

“Lăng Khiêm đã nghẹn rất nhiều ngày rồi, cuộc thi đã xong, anh cũng đã giành được chiến thắng. Nếu tên đại sắc lang này không ăn thịt anh, thì sẽ đói điên lên mất.” Lăng Hàm nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Lăng Vệ.

Nhẹ nhàng đương nhiên mà giải thích.

Bất kể lời giải thích này có hợp lý hay không, tóm lại, Lăng Vệ cũng không có tài cán đâu mà truy cứu nữa, anh còn đang phải lo ứng phó với Lăng Khiêm động tay động chân ở phía sau.

Áo ngủ rộng thùng thình căn bản chẳng hề có tác dụng bảo hộ, dễ dàng bị tuột thẳng xuống dưới đầu gối.

Lăng Vệ xoay người muốn rời khỏi vòng vây của hai người, nhưng sau một hồi vật lộn loạn xì ngầu đến nỗi nhàu nhĩ hết chăn nệm, anh rốt cuộc cũng bị đè xuống.

Trước tiên âu yếm làm giãn nếp uốn, chờ một hồi, là có thể từ từ xâm nhập.

“Không… mẹ… mẹ sẽ nghe thấy mất…”

“Sợ mẹ nghe thì anh không được phản đối lung tung nha. Ngoan ngoãn nghe lời, thả lỏng người mà hưởng thụ không phải tốt hơn sao?”

Một khi đối mặt với thân thể mê người quen thuộc, trạng thái của Lăng Khiêm dường như trở nên ổn định hơn.

Nguyên nhân lúc nào hắn cũng muốn ân ái đến mức thái quá là vì sao chứ?

Hắn không lúc nào không lo lắng anh sẽ biến mất, thế nên chỉ có chạm vào anh, không kiêng nể gì mà chiếm lấy cơ thể của anh, mới an tâm được phần nào.

“Anh cũng có cảm giác đúng không?”

“Không có… Ưmm… Aaa…” Một bên phủ nhận, một bên lại lộ ra hơi thở thơm ngọt gợi cảm.

“Không có ư? Vậy để em vận hết khả năng một phen xem sao.”

Lăng Khiêm chậm rãi thọc ngón tay vào, ma xát với nội vách tường, phát ra tiếng ướŧ áŧ xấu hổ thôi rồi.

“Aa… Đừng như vậy… ưm…” Lăng Vệ vuột ra tiếng thở dốc bất đắc dĩ.

“Ấy, khẽ thôi nào, anh sẽ đánh thức mẹ mất.”

Lăng Vệ quả nhiên ẩn nhẫn nhịn cơn khó chịu xuống, cố gắng nuốt tiếng rền rĩ vào cổ họng.

Chính vì thế, thanh âm khàn khàn dật ra khỏi kẽ răng càng mê người hơn lúc nào hết.

Nhưng khiến anh càng nan kham hơn, đó là…

“Anh cương rồi nha.”

“Tại anh xoa nắn đυ.ng trúng điểm mẫn cảm của anh hai chứ gì.” Lăng Hàm điềm tĩnh mở miệng, so với khıêυ khí©h của Lăng Khiêm càng làm con người ta quẫn bách hơn nữa.

“Hai đứa… quá đáng vừa chừng…” Thở hào hển, một chút uy lực cũng không có.

Mật động phía sau bị em trai liên tục vuốt ve, tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, phòng vốn đã tối thui, lúc này ngay cả khuôn mặt của hai đứa em cũng không thấy, cảm giác rõ rệt nhất đó chính là bị vây chặt trong vòng tay cường tráng.

Da thịt nơi đó cũng nóng dần.

Mông bị nhẹ nhàng nâng lên, trong nháy mắt đầu ngón tay vừa rút ra ngoài, mãnh vật so với nó còn cứng rắn hơn gấp bội bức thiết xông vào.

“A!”

Lăng Vệ bật kêu một tiếng không kịp phòng bị, lập tức nhớ mọi người đang ngủ say dưới lầu, ra sức cắn môi.

“Anh thật tự giác, biết ngoan ngoãn phối hợp với tụi em.” Lăng Khiêm trầm thấp khẽ cười, dùng đầu lưỡi liếʍ láp núʍ ѵú hệt như quả anh đào thơm ngọt trước ngực.

Lăng Hàm ở phía sau ôm anh, dán lên vành tai mà thủ thỉ “Ban nãy anh mơ thấy gì, có thể nói em nghe không?”

Lăng Vệ gian nan lắc đầu.

Thời điểm này rồi mà muốn anh nghe rõ ràng câu hỏi của em trai, hơn nữa còn phải suy nghĩ hàm nghĩa ẩn chứa trong đó, vượt xa phạm vi năng lực của anh.

Côn ŧᏂịŧ liên tục ma xát trong hậu huyệt, cố ý kéo ra khoảng cách, sau đó mạnh mẽ kiên quyết xâm nhập vào tận cùng bên trong, làm cho người ta cảm thấy như bị xuyên thủng.

Không biết vì áp lực đáng sợ hay sung sướиɠ khó nhịn, thân thể càng ngày càng nóng cháy.

Lăng Vệ bởi cảm giác không thể ức chế nổi đang râm ran ở khố hạ mà vùi đầu chôn hai má vào vai Lăng Khiêm ở phía trước.

“Anh thành thật hơn trước rồi nha, cảm giác được ôm thích lắm đúng không?” Lăng Khiêm khẽ cười.

Hắn là dạng người, mặc kệ có tâm sự ngổn ngang cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần được ôm ấp vuốt ve thân thể người hắn thương, được làm chuyện mà hắn luôn ham muốn, là có thể dứt bỏ hết mọi phiền não, toàn tâm toàn ý mà ăn sạch sẽ không chừa chút nào.

Cứ coi như là tận tình hưởng thụ món ngon đi.

Lăng Hàm cắm sâu vào bên trong, dừng lại, sau đó chậm rãi nhấn xuống, xâm phạm tới cùng.

“Aaah… thô… thô lắm! Lăng Hàm……” Lăng Vệ nghẹn ngào.

“Anh nói gì? Chẳng lẽ chỉ có mình Lăng Hàm thô thôi sao? Anh bất công hết sức mà.” Hoàn toàn bẻ cong lời Lăng Vệ, Lăng Khiêm còn chưa được thỏa mãn ấm ức.

Một bên nói, một bên cưỡng ép Lăng Vệ cầm lấy côn ŧᏂịŧ của mình.

Nóng rẫy tới mức làm người ta hoảng sợ.

“Hay chúng ta làm lại một lần song long nhập động đi.” Lăng Khiêm bất chợt đề nghị.

Lăng Vệ khϊếp sợ mà hoảng hốt co rúm người.

Mông thít chặt, làm Lăng Hàm ở phía sau bật rên thích ý.

“Được không, Lăng Hàm?” Lăng Khiêm hỏi Lăng Hàm ở đằng lưng anh hai.

“Anh hai có chịu nổi không?”

“Lần trước thử rồi đó chi? Với lại, nơi đó của anh được ngón tay tôi làm cho phân bố dịch ruột luôn rồi, đảm bảo trơn.”

“Khônggg… Ưmm… Anh phản đối! Em đang nói gì vậy? Anh nhất định… nhất định không đồng ý!” Lăng Vệ còn đang bị Lăng Hàm xỏ xuyên cố gắng thể hiện biểu tình kiên quyết.

“Lần trước rõ ràng anh rất thích.”

“Nói bậy, làm sao… Aaaa……”

Cảm giác thịt động bị mở rộng cực hạn bên trong, làm cho Lăng Vệ không thể cất nổi thành câu hoàn chỉnh.

“Hơn nữa, lỗ nhỏ của anh đã được khuếch trương một trận.” Những lời này là Lăng Khiêm nói với Lăng Hàm.

“Được rồi.”

Lăng Vệ trợn trừng mắt.

Không dám tin từng chữ trong cuộc đối thoại của bọn họ truyền tới tai mình.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Lăng Hàm thật ra mới là đại ác ma đáng sợ hơn Lăng Khiêm.

“Anh phản đối! Không… anh sẽ giận… sẽ giận thật đó!” Một bên vì bị xâm phạm mà đong đưa theo người thi hành, một bên đứt quãng kháng nghị, chẳng hề có một chút hiệu quả nào.

“Anh muôn thuở đều như vậy, lúc bắt đầu thì ra vẻ tức giận đẩy người ta ra, đến sau thì lại sung sướиɠ đến khóc cả lên.”

Lăng Khiêm cấp bách không kịp chờ đợi chuyển qua mặt sau “Để tụi em làm chuyện thể hiện rõ nhất tình cảm anh em khăng khít đi.”

“Chờ chút không được sao?” Giọng Lăng Hàm bất mãn.

Côn ŧᏂịŧ đang chặt chẽ kết hợp với thân thể anh hai, đàn ông bình thường chưa thấy thỏa mãn tuyệt đối không đời nào rút ra.

“Eh, cho cậu vào trước là để khuếch trương, cậu sao có thể ích kỷ hẹp hòi mà để tôi chờ muốn chết vậy hả?” Lăng Khiêm vô liêm sỉ mà vỗ bành bạch lên lưng Lăng Hàm.

Lăng Hàm giận đến đen mặt.

Lăng Khiêm vô lại, căn bản không hề có trách nhiệm và tự giác của một người anh.

Không, đừng nói tới tự giác của một người anh, thậm chí ngay cả đạo đức làm người cũng không có.

Bất quá, lo lắng đêm nay Lăng Khiêm bị chân tướng sự thật kí©h thí©ɧ, Lăng Hàm thở dài một hơi, cau mày rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi thịt động ấm áp.

“Ư…” Ma sát kịch liệt khiến Lăng Vệ thở dốc da^ʍ mỹ.

Lối vào chưa thể khép lại, hệt như một cúc hoa nở rộ yêu mị, phập phồng như có sinh mệnh.

Dâʍ ɖị©ɧ men theo nếp uốn chảy xuống, nhỏ thành sợi chỉ bạc đọng lại trên nệm giường sang quý.

Biết hai anh em này đang quan sát điều gì, Lăng Vệ bày ra bộ dáng kháng cự.

“Không cần.”

“Ngoan nào, nhu cầu của anh bọn em đã ân cần chiếu cố.”

Cơ thể bị đùa bỡn, kỳ thực nɧu͙© ɖu͙© đã sớm trỗi dậy, nhưng khi Lăng Khiêm dùng vật giữa hai chân cà cọ khıêυ khí©h địa phương kia, cả người vẫn không tự chủ được mà run rên se sẽ.

“A… aah… không… anh sẽ giận thật đấy, Lăng Khiêm…… Agh…”

“Anh rên như vậy mà còn đủ sức giận dỗi sao? Anh nghĩ em là thằng khờ hửm? Em biết rồi, tại Lăng Khiêm em hầu hạ không tốt đúng không? Anh có muốn lỗ tiểu của mình được săn sóc không?” Vươn móng ra.

Gẩy vào lỗ nhỏ đỏ hồng trên đầu linh khẩu.

Lưng Lăng Vệ cong gồng lên.

“Quả nhiên là thích nha.”

Lăng Khiêm đổi tư thế, nhích người, banh đùi Lăng Vệ ra.

“A!”

Sáp nhập từ phía sau, cảm giác hoàn toàn bất đồng với cắm vào từ phía trước.

Mãnh liệt đến nói không nên lời.

Tiếp đến, đổi thành tư thế Quan Âm Tọa Liên, nhờ trọng lực, côn ŧᏂịŧ như cắm ngập vào bên trong.

Không nghĩ sẽ cho Lăng Vệ đào thoát, Lăng Hàm mỉm cười trấn an, bắt lấy vật nhỏ đang bãi công ở giữa hai chân anh.

“Ngoan ngoãn từ từ ngồi xuống là tốt rồi, anh.”

“Tôi vào đây nha?”

“Không! Không được!!!!” Lăng Vệ gần như hét lên.

Tiếng Lăng Khiêm cười xẹt qua màng tai.

Thắt lưng sợ run cố gắng giữ nguyên không nhúc nhích, mông bị một bàn tay nâng lên cao.

Chẳng mấy chốc, địa phương đã cắm sẵn một côn ŧᏂịŧ thô to của Lăng Hàm bị ngang ngược bành trướng, từng chút từng chút một, Lăng Khiêm cường ngạnh chen vào.

“Ô! Không… không được! Đừng mà!”

“Anh, anh kêu to như vậy sẽ đánh thức ba mẹ đó.” Biết rõ phòng có tường cách âm ưu việt, Lăng Khiêm vẫn cố ý sử dụng chiêu này hù dọa Lăng Vệ.

“Đau quá…”

Chắc chắn sẽ rách mất!

Lăng Vệ sống chết phe phẩy mái tóc ngắn ướt đẫm, mồ hôi xuôi theo hai má nhỏ xuống.

Dù đây không phải là lần đầu, nhưng bị hai đứa em đồng thời xâm phạm vẫn là chuyện không thể dễ dàng đón nhận. Làm sao có thể tưởng tượng địa phương mà mình chưa bao giờ từng vuốt ve đυ.ng vào, lại có thể nuốt trọn hai côn ŧᏂịŧ thật lớn như vậy kia chứ?

Cảm giác đáng sợ xiết bao, bên dưới giống như chuẩn bị xé toạc không thể chống đỡ được nữa.

Lăng Vệ cả người run bần bật, hoa mày chóng mặt mà lào thào một câu mơ hồ.

“Sao mà gϊếŧ chết anh được, nếu vậy tụi em phải làm sao đây?” Lăng Khiêm từ phía sau rướn người về trước, hôn lên má anh, cười khẽ “Thả lỏng một chút sẽ dễ chịu ngay, em sẽ vô từ từ thôi, không làm cho anh chảy máu đâu.”

“Anh xem.” Đầu ngón tay quét lấy một ít dịch nhầy ở địa phương giao hợp, tình sắc mà đưa tới trước mặt Lăng Vệ “Không chảy máu, đúng không?”

Chất nhầy trong suốt, trong bóng tối chẳng thể nhìn rõ, chỉ có thể dựa vào ánh trăng rọi vào trong phòng mà lờ mờ nhận đoán.

Nhưng Lăng Vệ tường tỏ, đây chính là bằng chứng dâʍ ɭσạи của mình.

“Aaaa —— Lăng Hàm!”

Tràng bích chứa hai cự vật thật lớn, đột nhiên bị đè ép đau không thể tả, Lăng Vệ ứa nước mắt.

Cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ trào dâng sung huyết của mình, đυ.ng vào cơ bụng Lăng Hàm.

Giống như dẫn theo dòng điện, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng đủ khiến con người ta tê dại.

“Anh thả lỏng hưởng thụ, được không?” Lăng Hàm vuốt ve hai túi nang nặng trịch, mỉm cười hệt như một vị thiên sứ.

“A! Ah haa… không… không được… Ô! Đừng đùa bỡn anh như vậy…”

“Đùa bỡn đâu nào?”

“Aaaa… cứu! Aa!! Ư…”

Chẳng thèm đoái hoài xem Lăng Vệ có bằng lòng hay không, hai cự xà chôn trong cơ thể giống như sống dậy mà điên cuồng càn quấy.

Nội vách tường bị ma sát kịch liệt, nọc độc tê dại từ thắt lưng lủi đến tận đầu ngón tay.

“Tiểu huyệt của anh có vẻ thật thích chiêu đãi của chúng ta, ngậm chặt như thế.”

“Ahhh… Ô! Trướng… nóng quá……”

Lăng Vệ hỏng mất.

Mỗi một lần thúc vào là một lần thiêu cháy cơ thể.

“Hay chúng ta đánh cược đi, Lăng Hàm. Anh lần này nhất định sẽ bắn nhanh hơn chúng ta. Tuy rằng cứ luôn miệng không muốn, nhưng kỳ thực còn hưng phấn hơn chúng ta nữa.” Lăng Khiêm trán chảy đầy mồ hôi thỏa mãn mà trừu sáp.

Một bên ra sức đưa đẩy thắt lưng, một bên nói với Lăng Hàm ở hướng đối diện.

“Tôi không cần đánh cược chuyện này với anh.”

“Xùy, cậu chẳng thú vị gì cả.” Lăng Khiêm oán giận một câu, nhưng côn ŧᏂịŧ hãm sâu trong tiểu huyệt chặt chẽ, cùng em trai cùng nhau yêu thương anh đến dục tiên dục tử vẫn làm cho hắn thỏa nguyện lắm. Rất nhanh, hắn lại chuyển sang một chuyện hạ lưu khác “Đúng rồi, không được để anh bắn trước. Cậu kiềm chế một chút, đợi ba chúng ta cùng bắn, ai xuất trước sẽ bị phạt.”

Câu này nói có phần trễ rồi.

Lăng Vệ bị hai người hung hăng khi dễ đã đến cực hạn, eo đột nhiên ưỡn cong hết cỡ, thổn thức dâng trào “A!”

Bụng Lăng Hàm, đón nhận tinh hoa nóng rẫy từ Lăng Vệ.

“Anh, anh phạm quy rồi nha.” Lăng Khiêm cười, từ phía sau ôm siết lấy thân thể như nhũn ra của anh hai “Xem ra bọn em phải cố gắng nhiều nhiều hơn nữa.”

Chỉ rớt ra một chút, tài tình mà thay đổi góc độ, cắm một hơi vào tận cùng.

Nội bích mỏng manh đồng thời co thít, khiến cho cặp sinh đôi như cùng một lúc phát ra tiếng thở dốc như đang ở trên thiên đường.

“Aaaa!!! Đừng nữa…”

“Anh, chịu khó thêm một chút nữa là ổn rồi.” Lăng Hàm cúi người, hôn lên môi anh.

Động tác của hai người dần trở nên gấp gáp.

Trong tình huống không thể đào thoát, thịt huyệt lại càng bị đào móc thật sâu.

“Ư… không cần… anh không cần…” Lăng Vệ nghẹn ngào khóc nấc, du͙© vọиɠ vừa được phát tiết, thế nhưng lại bắt đầu cương trở lại.

“Anh, em yêu anh nhất trên đời.”

Đầu óc váng vất, thậm chí chẳng thể nhận ra là ai nói những lời này, rốt cuộc là Lăng Khiêm, hay vẫn là Lăng Hàm đây? Hay là cả hai người bọn họ?

Có lẽ, nhờ khoảng cách quá gần mà sinh ra thần giao cách cảm chăng?

Khi hai đứa em bùng nổ trong cơ thể, Lăng Vệ mơ hồ cảm thấy, mỗi một tế bào của mình, đều thấm đẫm nhiệt lượng nóng ấm của hai tiểu ác ma trước mặt.

Hệt như, một dấu ấn không thể xóa nhòa.
« Chương TrướcChương Tiếp »