Quyển 3 - Chương 4

Lăng Hàm đi vào phòng tắm, vặn vòi rửa tay.

“Vệ sinh một chút đi.” Hắn cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ ấn áp đến bên giường, lật Lăng Vệ đang cuộn người lại, cẩn thận lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dấp dính ở hạ thể cho cậu.

Quân giáo sinh được tôi luyện sắc da màu lúa mạch, nhưng bên trong hai đùi thon dài vì ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mà có phần trắng hơn.

Được khăn ấm lau bộ vị láng mịn, cũng là một loại hưởng thụ kỳ lạ.

Nhưng, giống như bao lần trước, thời điểm giữ lấy người này, càm giác mình có tất thảy, nhưng khi tình cảm mãnh liệt chấm dứt, thì hệt như mất đi thứ gì đó.

Hương vị dư âm, cảm thấy vẫn chưa đủ.

“Anh thực cố gắng, em nghĩ hiện tại Lăng Khiêm đã tốt hơn nhiều.”

“Sao em cứ so mình với Lăng Khiêm vậy?”

Lăng Vệ trước giờ vốn không giỏi ăn nói, đột nhiên hỏi lại một câu, thế nhưng làm cho Lăng Hàm trầm mặc hồi lâu.

“Nếu, không có nguyên nhân đặc biệt, em sẽ không ghen tỵ với hắn.” Cách nửa ngày, Lăng Hàm mới mở miệng trả lời.

Không hề khẩu thị tâm phi mà phủ nhận mình không hề đố kỵ với Lăng Khiêm.

Tầm mắt của hắn vẫn dừng trên người Lăng Vệ, nói cho Lăng Vệ biết, cậu chính là nguyên nhân đặc biệt kia.

Sắc bén, thâm trầm, trào dâng, còn… mang theo một chút đau đớn chôn giấu tận sâu bên trong, ánh mắt phức tạp như vậy theo con ngươi Lăng Hàm lộ ra, khiến người ta khó mà chống đỡ nổi.

“Em… anh cảm thấy em không tất yếu phải đố kỵ với hắn.”

Vẫn tiếp nhận Lăng Hàm vệ sinh thân thể khiến Lăng Vệ hơi xấu hổ, cậu vừa nói, một bên cố gắng làm thái độ tự nhiên nhất, lấy khăn lau mặt khỏi tay Lăng Hàm.

Qua loa lau vài cái, cậu xuống giường tìm qυầи ɭóŧ cùng đồ ngủ của mình bị vứt trên mặt đất, cúi người nhặt lên.

Lăng Hàm mặt lạnh te nhìn cậu dùng tốc độ nhanh nhất có thể mặc quần vào.

“Cái gì gọi là, em không tất yếu phải đố kỵ với anh ta?”

Lăng Vệ quay đầu lại “Ở nhiều phương diện, em xuất sắc hơn hắn rất nhiều. Tuy rằng anh nói như vậy Lăng Khiêm sẽ không vui, nhưng anh thật sự nghĩ như thế. Em chiến thắng cuộc thi mô phỏng phong bế đặc thù, tuổi còn trẻ mà đã trở thành sĩ quan cấp cao, khiến người của Quân bộ phải nhìn với cặp mắt khác xưa…”

“Đây định nghĩa của anh về em sao?”

“Cái gì?”

“Chiến thắng cuộc thi, trở thành trưởng quan, chỉ là chiếc áo khoác hoa lệ của em thôi. Còn con người em thì sao?” Lăng Hàm trầm giọng hỏi “Anh có ý kiến gì không?”

“Anh… không có cái nhìn nào cả.”

“Lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, làm người ta sợ hãi, vô nhân tính, đại khái đây là những lời bình của anh dành cho em đi. Ừm, anh thường dùng trầm mặc vội vàng cho qua, kỳ thật trầm mặc chính là cam chịu, đúng không? Mặc kệ em vì anh trả giá bao nhiêu, kết quả cũng chỉ là ngoại nhân vô tình lạnh như băng mà thôi.”

“Em đừng cực đoan như vậy.”

Tình hình quỷ dị.

Đây nhất định là một trận khiêu chiến tự chủ vào ban đêm đây mà, cảm xúc sau khi Lăng Khiêm bị bắt đi dồn nén ứ đọng lại, áp lực mấy ngày nay một mình ở chung với Lăng Hàm, hình như đều lựa chọn thời điểm đặc biệt mà bùng nổ.

Một khi mở miệng nói chuyện, sẽ không tự chủ được mà tiếp tục dũng cảm tiến lên.

“Quả thật, em có chút…” Lăng Vệ chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn ăn ngay nói thật “Lạnh như băng.”

Lăng Hàm vốn âm ỉ lửa giận, bởi nghe một câu thật tâm từ tận đáy lòng mà tắt ngúm trong chốc lát.

“Lúc nào thì lạnh như băng?” Hắn thay đổi thành một thái độ tâm tình ôn hòa.

“Cũng không phải mọi lúc…”

Lúc ở trong phòng tắm tắm rửa cho mình, lúc dịu dàng mát xa cho mình, khi ở trong phòng bếp bận bận rộn rộn nấu cơm cho mình, còn có… khi làʍ t̠ìиɦ, nếu Lăng Hàm nguyện ý, cũng rất mực thương yêu săn sóc…

Vẻ mặt Lăng Vệ vi diệu biến hóa.

Lăng Hàm rõ ràng thấy, nhưng không truy vấn.

Hắn và Lăng Khiêm bất đồng, nếu nói Lăng Khiêm coi trọng câu trả lời chắc chắn, thì hắn càng trọng thị tính tinh thần hơn, không cần bức bách anh, chỉ cần anh không quên dù là những điều nhỏ bé nhất về bọn họ, hắn đã cảm thấy đủ rồi.

Không nói ra, có thể giữ bí mật lâu hơn một chút, ngược lại, càng tỏa ra hương thơm diệu kỳ.

“Em hiểu rồi.” Lăng Hàm gật đầu.

Lăng Vệ ngốc lăng.

Cậu không biết Lăng Hàm ám chỉ cái gì, nhưng ánh mắt Lăng Hàm hướng về phía cậu, tựa hồ đã trở thành ký ước ngầm về sự dịu dàng của hắn, đây tuyệt nhiên là một loại minh ước không thể dùng ngôn ngữ diễn đạt được.

“Đêm nay anh cũng mệt rồi, nhanh đi ngủ đi.” Lăng Hàm chủ động ngưng cuộc trò chuyện.

“Vậy em…”

“Em còn công việc phải xử lý. Ngủ đi, ngày mai có bài huấn luyện, không ngủ ngon, cơ thể anh sẽ ăn không tiêu.”

Lăng Hàm vừa là huấn luyện viên vừa là em trai mở miệng, chính mình tựa hồ cũng không có lý do phản đối.

“Ừ, vậy anh đi ngủ trước đây.” Lúc xoay người, khóe mắt lại liếc nhìn động tác của Lăng Hàm, Lăng Vệ đã gần ra tới cửa chợt lắp bắp kinh hãi, chạy vội trở về “Em còn muốn tiêm nữa sao?”

“Ừm, chỉ tiêm một mũi Flynn W311 thôi, thuốc được phát triển có khả năng tăng cường kiểm soát mức độ hiệu quả với thân thể.”

“Không phải anh nói rồi sao? Thuốc này sẽ gây thương tổn rất lớn cho cơ thể, hơn nữa em vừa tiêm nó cách đây không bao lâu kia mà? Sao lại còn muốn…” Lăng Vệ bỗng nhiên im bặt.

Tầm mắt chầm chậm di chuyển xuống, dừng ở phía dưới áo ngủ Lăng Hàm.

Hình dạng đó… hình như… lại cương?!

Vừa mới phát tiết một lần, thế nhưng…

Lăng Vệ trợn mắt nhìn vật thể không biết mệt mỏi kia, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

“Đừng lo, em sẽ không bắt anh giải tỏa đâu. Vừa rồi anh đã giúp Lăng Khiêm giải quyết một lần, còn vấn đề của em, cứ để tự em giải quyết.”Lăng Hàm tỉnh bơ chẳng có gì to tát bỏ ống thuốc vào bình áp khí.

Lăng Vệ không cần nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay hắn “Không được, Lăng Hàm!”

“Yên tâm, thể chất của em rất tốt, chịu đựng mấy mũi thuốc này có là gì.”

“Anh có thể giúp em giải quyết.”

“Em không nhận.”

Rõ ràng là điều hắn chờ mong, đáng lẽ phải vui mừng đón nhận, đằng này Lăng Hàm lại ngoài suy tính cự tuyệt.

Lăng Vệ quan sát hắn, nhìn không ra một chút dấu vết lạt mềm buộc chặt nào cả.

“Nếu em vẫn muốn, anh có thể…” Lăng Vệ gian nan mở miệng “Hay là em không hài lòng với cách anh… làm cho em?”

“Không phải, chỉ là em không muốn.”

“Tại sao?”

Lăng Hàm nhìn chăm chăm Lăng Vệ thật lâu.

“Bởi vì em không phải người như vậy, bởi vì em… so với trong tưởng tượng của anh còn kiêu ngạo hơn rất nhiều.” Lăng Hàm cười khổ “Nếu chỉ vì tiêm thuốc mà không thể kiểm soát được bản thân, em sẽ tự thấy nhục nhã với chính mình.”

“Lăng Hàm…”

“Ôm anh là chuyện thần thánh nhất thế gian, nếu hành vi của em không thể trăm phần trăm xuất phát từ ý nguyện chúa tể của bản thân, như vậy chẳng khác nào vấy bẩn chuyện làʍ t̠ìиɦ với anh. Em không cho phép mình đạt được kɧoáı ©ảʍ khi đã tiêm thuốc vào người, đó là điều giả dối, em nhất định sẽ không nhận.”

Lăng Vệ giống như bị đóng đinh lặng người sững sờ.

Vẫn nghĩ mình bị biến thành món đồ chơi thú vị để người chòng ghẹo, thế nhưng, Lăng Hàm thoạt nhìn lạnh như băng, lại dùng thái độ nghiêm túc như thế giãi bày với mình.

Kinh ngạc quá đỗi.

“Nhưng, em như vậy sẽ rất khó chịu.”

“Rồi sẽ qua thôi. Đã trải qua huấn luyện gian khổ, thông qua cuộc thi, lại thêm Quân bộ tầng tầng sàng chọn, em chẳng lẽ không chịu đựng nổi?”

“Anh thấy…”

“Không cần nói nữa, anh cũng biết, em đã hạ quyết định thì sẽ không thay đổi.” Lăng Hàm quyết đoán chấm dứt cuộc nói chuyện “Như vậy đi, em đáp ứng anh, đêm nay sẽ không tiêm thêm thuốc nữa, anh cũng phải đồng ý với em, bây giờ ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.”

Trước mặt Lăng Vệ, đặt ống thuốc lại vào hộp y tế.

Khóa hộp y tế lại, rút chìa, đưa cho Lăng Vệ “Thế này anh đã yên tâm chưa?”

Lăng Vệ nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa kia, đển nửa ngày mới chậm rì rì gật đầu “Được rồi.”

Cậu thở dài một hơi, nhưng không đi về phía cửa, ngược lại đi thẳng đến giường của Lăng Hàm, bắt đầu cởi từng cúc áo một.

“Anh làm gì?”

“Bảo vệ em trai là trách nhiệm của anh cả.”

“Em không cần.”

“Tình anh em, có đôi khi cũng như tình thương của mẹ vậy, không có mục đích, không có thủ đoạn.” Lăng Vệ nhìn về phía hắn cởϊ áσ ngủ.

Xương quai xanh mê người cùng cơ ngực rắn chắc, dưới ánh đèn ấm áp rạng ngời hào quang.

Không nhìn ánh mắt lấp lóe quỷ dị của Lăng Hàm, Lăng Vệ tiếp tục cởϊ qυầи dài, thẳng đến khi trần như nhộng mới thôi.

Có lẽ tường tỏ tình trạng bi thảm của Lăng Khiêm, cậu kiên định không tiếc tất thảy quyết tâm bảo hộ liên minh. Đêm nay, cậu thật sự to gan lớn mật.

“Hôm nay anh ngủ ở đây, hơn nữa là lõa ngủ. Em muốn làm một quân nhân tuyệt đối có khả năng khống chế mình, nhẫn nhịn bản năng sinh lý của con người, anh thật sự bội phục. Bất quá, nếu em thay đổi chủ ý…”

Cậu nâng mi mắt, kiên quyết nhìn Lăng Hàm “Anh ở trong này tùy thời phụng bồi.”

Không đợi Lăng Hàm phản ứng lại, kéo tấm chăn mỏng ở trên giường ra, phủ lên người rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Lăng Hàm đầu óc trống rỗng vài giây, mới ý thức được, hắn được vừa được mời chào một cách nồng nhiệt.

Hoặc là nói, đây chính là tà ác, căn bản đang khiêu chiến với năng lực kiềm chế kiểm soát bản thân.

“Ngủ ngon, anh.” Lăng Hàm hô hấp nặng nề đứng chôn chân tại chỗ vài phút, cuối cùng, bước từng bước trở lại bàn, một lần nữa ngồi xuống.

………

Không khí lạnh buổi sớm xuyên qua cửa sổ ùa vào phòng, phía chân trời bắt đầu tờ mờ sáng.

Lăng Vệ nằm nghiêng người, tai nghe thấy tiếng lẩm nhẩm đọc văn kiện rất khẽ vang lên sau lưng.

Mặc dù nằm trên giường đã vài giờ, nhưng từ đêm khuya đến tận bình minh, cậu căn bản chẳng thể đi vào giấc ngủ một giây nào.

Làm sao mà ngủ được đây?

Thoát tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên giường Lăng Hàm, sẵn lòng không ngủ, cộng thêm chăn đệm mềm mại che đi da thịt trần trụi, cọ xát quá mức thoải mái, cũng quá mẫn cảm, đâm ra con người ta chẳng thể nào nhập miên.

Huống chi, nguyên bản vốn nghĩ Lăng Hàm rất nhanh sẽ buông bỏ kiêu ngạo trái nghịch với nhu cầu sinh lý, thuận theo tự nhiên mà ngã xuống giường. Nếu đổi lại là Lăng Khiêm, chỉ sợ ngay cả mười giây cũng không kiên trì được.

Có đôi khi, Lăng Khiêm cứ như một con khỉ nhỏ cứng đầu bị giam cầm nhiều năm, thái độ nôn nóng, làm người ta chẳng thể cự tuyệt.

Nhưng Lăng Hàm, tuy rằng là em sinh đôi, đã có khả năng tự kiềm chế thiên phú.

Vậy mà làm việc tròn nguyên một đêm, bản lãnh nhẫn nại để cho người xem thế là đủ rồi.

Cũng khiến người khác kinh ngạc tột độ.

Không thể tưởng tượng được lại cao ngạo đến thế.

Thà rằng nhẫn nhịn đau khổ chứ quyết không thay đổi quyết định của mình, chấp nhất này… là cái gọi là tư thái của một tướng quân sao?

Phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, giống như có người hết sức nhẹ nhàng xoay ghế, Lăng Vệ rốt cuộc không bảo trì tư thế ngủ cứng ngắc suốt một đêm nữa, trở mình ngồi dậy, nhìn Lăng Hàm đứng lên vươn vai người.

“Chào buổi sáng, anh. Tối qua anh ngủ ngon không?” Lăng Hàm một bên hỏi, một bên bắt đầu thu thập tài liệu trên bàn.

“Em làm việc nguyên một đêm.”

“Ừm, vì kiểm tra lại hai lần. Hội nghị hôm nay, em không mong phạm phải chút sai lầm nào cả.” Dược hiệu của thuốc vẫn còn tác dụng, Lăng Hàm cả đêm không nghỉ ngơi thần thái vẫn tỉnh táo vô cùng.

Bất quá hai con ngươi vẫn không thể tránh được phiếm tơ máu.

Chỉ cần điều này, cũng đủ thấy hắn đã phải vất vả như thế nào để vượt qua đêm rồi.

“Người em…” Không nghĩ mới sáng sớm đã hỏi chuyện này, hình như người anh như mình đã bị chuyện đáng xấu hổ này lấp đầy óc rồi hay sao ấy.

Lăng Hàm đứng thẳng, áo ngủ phủ xuống che hết đũng quần, căn bản chẳng nhìn ra được manh mối nào.

Lăng Hàm… đã giải quyết rồi, hay vẫn tiếp tục bị vây trong trạng thái thống khổ?

“Tốt hơn nhiều.”

“Thật không?”

“Thật.” Lăng Hàm không chút do dự tự nhiên trả lời.

Lăng Vệ không biết có nên tin tưởng đáp án này không.

Không hiểu vì sao, trong lòng cậu tràn ngập áy náy, có cảm giác như đau khổ mà Lăng Hàm phải chịu đựng là do chính mình thua thiệt tạo thành.

Rõ ràng mình đã bằng lòng bằng bất cứ giá nào tùy thời phụng bồi, nếu Lăng Hàm không vì cao ngạo chịu đến bên giường, vậy thì đã chẳng có gì đáng nói.

Cho dù bị ôm một cách thô bạo, thân thể phải thừa nhận du͙© vọиɠ đàn ông, nhưng so với cảm giác nóng gan nóng ruột này còn tốt hơn chán.

Phải, chính là nóng ruột nóng gan.

“Để anh xem một chút, được không?” Lăng Vệ lật chăn đắp trên người ra.

Nếu phát hiện Lăng Hàm còn cậy mạnh, cậu sẽ không đáp ứng, mặc kệ là cắm vào người hay dùng lời lẽ… Dù sao cũng không thể để Lăng Hàm tự ngược vậy được.

Thật sự không thể đứng yên nhìn!

Lăng Hàm ngăn tay cậu đang vươn về phía mình lại, thú vị mỉm cười “Khi nào thì anh bắt đầu có quyền kiểm tra cơ thể của em thế?”

“Nếu em nói dối để anh…”

“Do anh ở với Lăng Khiêm quá lâu sao? Sáng sớm liền làm chuyện vớ vẩn.” Lăng Hàm gạt tay Lăng Vệ, xoay người đi vào phòng tắm “Em phải đi họp. Tuy rằng đêm qua họa hoằn lắm anh mới chủ động trên giường, nhưng đừng tưởng lấy lòng em là được nhàn hạ, hôm nay trước khi em trở về, anh phải hoàn thành tất cả huấn luyện cùng bài tập, biết không?”

Cạch.

Trước mặt Lăng Vệ, cửa phòng tắm lạnh lẽo đóng lại.