Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 1: Mở đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khoang điều khiển nhỏ hẹp, huấn luyện hà khắc vẫn tiến hành mỗi ngày.

“A…” Áp lực cực độ, tiếng rêи ɾỉ dật ra khỏi kẽ răng, khiến nhiệt độ trong khoang điều khiển càng thêm nóng bỏng.

“KV48, KI80, IN25, ừm, anh đã tiến bộ hơn rồi đấy, càng ngày càng thuộc vị trí các phím.” Một thiếu niên một bên dùng giọng điệu nội liễm không hề tương xứng với tuổi của mình khích lệ, một bên mạnh mẽ đẩy dươиɠ ѵậŧ nhân tạo vào người anh trai.

“Ưm… Aaaa…… A! Lăng Hàm…aaaa……” Hạ thể trần trụi, Lăng Vệ ở trong khoang điều khiển chịu sự dạy dỗ của thiếu niên trẻ tuổi nức nở cầu xin, thế nhưng một giây cũng không dám dừng lại tiếp tục tìm phím.

“Anh, cố gắng thêm xíu nữa, nếu hôm nay liên tục ấn đúng năm trăm phím em sẽ cho anh nghỉ.” Ngữ khí an ủi bình thản, nhưng tay lại hung hăng chọc ngoáy món đồ chơi vào trong cơ thể, khiến cả người co rúm không thể chịu được.

“Ô… Aaa…”

Từ sau khi Lăng Khiêm bị mang đi, Lăng Hàm đảm đương trách nhiệm huấn luyện chiến cơ thay hắn.

Mỗi ngày, Lăng Vệ đều phải thực hiện theo hướng dẫn của Lăng Hàm, ngoài việc làm tốt bài tập lý thuyết còn phải hoàn thành yêu cầu huấn luyện thể năng mà hắn đặt ra.

Chờ đến khi Lăng Hàm trở về, sẽ tiến hành huấn luyện chiến cơ địa ngục.

Đèn trong khoang điều khiển đều bị tắt sạch, Lăng Vệ đưa tay mò mẫm trong không gian tối đen như mực, dựa theo chỉ lệnh nhanh chóng và chuẩn xác tìm được phím yêu cầu.

Cùng lúc đó, cúc huyệt còn phài chịu một dương cụ giả hình dạng đáng sợ gián đoạn trừu sáp.

Liên tục tìm đúng số lượng phím Lăng Hàm đã chỉ định, mới được phép nghỉ ngơi.

Ban đầu là hai trăm cái liên tiếp, dần dần lên ba trăm, hôm nay, tiêu chuẩn nâng đến tận năm trăm. Trong quá trình chỉ cần phạm một lỗi thôi, sẽ bị Lăng Hàm không chút nhân nhượng cưỡng chế bắt đầu lại từ đầu.

“Ưmm…” Thở dốc hỗn loạn hòa với cảm giác hổ thẹn, ấy vậy mà gợi cảm vạn phần.

Tuyến tiền liệt liên tục bị dươиɠ ѵậŧ giả đùa bỡn, kɧoáı ©ảʍ nhục nhã khó có thể diễn tả thành lời cứ ùn ùn kéo đến.

Mỗi một động tác đâm rút, đều làm cho đáy chậu co rúm lại.

Thiếu niên phía sau lại căn bản chẳng đoái hoài gì tới tình cảnh của Lăng Vệ, chỉ một mực cẩn thận thi hành.

“LI35, LT39, EO35… Ừm, sai rồi!” Giọng nói trầm thấp như một thầy giáo sửa sai cho học trò, dương cụ nhân tạo có tán mũi nhọn đột ngột đâm thẳng vào điểm mẫn cảm.

“A!” Quân giáo sinh được huấn luyện nức nở kêu thảm thiết.

Nội vách tường bị tra tấn đến sưng đỏ.

“Tiếc thật, đã bốn trăm tám mươi sáu cái, chỉ cần anh kiên trì thêm một chút nữa là qua rồi, vì sao không thể cố gắng hơn?”

Rút dương cụ nhân tạo ướt đẫm chất bôi trơn ra.

Tiếng hô hấp dồn dập vang lên trong khoang điều khiển kín mít, dị thường rõ ràng.

“Khi huấn luyện phải thật sự nghiêm túc, anh nghĩ đến chuyện gì không nên nghĩ hả? Lại bắn nữa sao?” Vươn tay về đằng trước, dễ dàng bắt được dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn.

“Lăng… Lăng Hàm…” Lăng Vệ mặt đỏ tới tận mang tai khàn giọng van xin.

Nếu là Lăng Khiêm, có lẽ đã bày ra dáng anh cả mà quở trách hắn quá phận.

Nhưng Lăng Hàm đồng dạng là đứa em trai không cùng huyết thống, hơn nữa còn là anh em sinh đôi cùng ngày cùng tháng cùng năm với Lăng Khiêm, cả người luôn tỏa ra khí thế lãnh khốc của một tướng soái, Lăng Vệ căn bản không dám phản kháng.

Lăng Hàm tính tình đáng sợ đã đành, đằng này còn trời sinh khí thế khủng bố, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Những khi ở chung, Lăng Vệ luôn nơm nớp sợ chỉ một câu vô tình cũng sẽ bị Lăng Hàm bắt bẻ, chẳng những dùng lời nói sắc bén khiến Lăng Vệ á khẩu không phản bác được, mà thậm chí còn gia tăng trừng phạt da^ʍ mỹ tà ác.

“Nhắc nhở anh một lần cuối cùng, không được bắn tinh trong khoang điều khiển, còn như vậy em sẽ trừng phạt anh!”

Quang lõa nửa dưới đứng trong khoang điều khiển, bị em trai nhỏ hơn mình ba tuổi vừa vuốt ve nam căn mới bắn tinh mà nhuyễn xuống vừa lạnh nhạt đe dọa, cảm giác thẹn tột độ khiến Lăng Vệ run bần bật.

Thân thể dâʍ đãиɠ như vậy, thật xấu hổ làm sao.

“Xin lỗi…”

“Viên lái một khi đã ngồi vào chiến cơ thì mọi suy nghĩ đều phải đặt ở nó, bất kể gặp chuyện gì đi nữa cũng không được phân tâm. Nếu thật sự ra tiền tuyến, sung sướиɠ đến mức chỉ lo bắn tinh, vạn nhất gặp phải tình huống nghiêm trọng thì sao? Ở thời khắc nghênh chiến mấu chốt, có được phép chỉ lo đến vết thương đau đớn mà ấn phím sai không?! Nếu như thế, chiến cơ chỉ còn nước bị bắn rơi!” Trưởng quan trẻ tuổi hoàn toàn là khẩu khí giáo huấn lãnh liệt “Lần nào như lần nấy đều làm bẩn cả sàn, mông có cảm giác tốt như vậy sao?!”

Tuy rằng trong buồng lái tối bít bùng, nhưng có thể dễ dàng tưởng tượng cảnh sàn kim loại đã bị vài lần cao trào vừa rồi làm ướt.

Giữa lúc huấn luyện mà vô sỉ bắn tinh, cậu vốn là anh cả phải làm gương cho hai đứa em, thế mà giờ phút này lại bị em trai lạnh lung răn dạy, tình cảnh cứ như chủ nhân chỉ vào bãi nướ© ŧıểυ giáo huấn con chó nhỏ không nghe lời vậy.

Lòng tự trọng hoàn toàn bị quét sạch.

Nhưng thân là một quân nhân phải làm tròn phận sự, thời điểm này rồi, điều tốt nhất nên làm chính là tiếp tục cắn răng kiên trì.

Lăng Vệ nhẫn nhịn “Xin lỗi, xin hãy làm lại một lần nữa, lần này, anh hứa sẽ dồn toàn lực chú ý vào chiến cơ.” Bày ra tư thế sẵn sàng.

Biết rất nhanh sẽ bị cắm dị vật vào đùa bỡn thịt động, Lăng Vệ đứng trong bóng tối có điểm bất an.

Nhưng, người phía sau lại lặng thinh một hồi.

“Tìm năm trăm phím một lần nữa, anh có thực hiện nổi không?”

“Sao kia?”

“Hôm nay mệt muốn chết rồi đúng không? Dù sao cũng tăng một hơi từ ba trăm lên tận năm trăm. Lần đầu tiên khóc nấc làm được liên tiếp bốn trăm linh ba cái chuẩn xác, lần thứ hai làm được bốn trăm bảy mươi cái, lần này bốn trăm tám mươi sáu cái, cũng coi như có cố gắng rồi. Nhìn anh nỗ lực như vậy, em cũng không thể vô tình quá được.”

Lăng Hàm đã nói là làm thế nhưng lại chủ động nói ra những lời đó, làm Lăng Vệ kinh ngạc quá đỗi.

Cậu ngoảnh đầu lại, nhưng không có ánh sáng nên chẳng thể thấy biểu tình của Lăng Hàm.

“Em là nói…”

“Lần cuối cùng của ngày hôm nay, không bắt buộc anh phải ấn đúng liên tiếp năm trăm phím, chỉ cần trước khi em bắn tinh anh vẫn có thể bảo trì độ chuẩn xác thì anh qua.” Rồi không cho Lăng Vệ dù chỉ một giây chuẩn bị, Lăng Hàm ôm lấy vòng eo thon chắc, từ phía sau một đường tiến vào.

Bởi trước đó đã bị dương cụ nhân tạo đùa bỡn, cúc huyệt còn chưa kịp khép lại, cái miệng nhỏ nhắn khẩn trương phập phồng như đang thở, đột nhiên bị dươиɠ ѵậŧ hàng thật giá thật khuếch trương đến mức lớn nhất.

Hung hăng áp bách trực tràng.

Cảm giác hoàn toàn bất đồng với dương cụ giả, độ cứng cùng độ thô đều kinh người, đã vậy còn ác độc lựa chọn góc độ xâm chiếm dũng đạo sưng đỏ.

“Aaaa ——”

Từ mông truyền đến lưng, sinh ra cảm giác kỳ quái khó mà diễn tả nổi.

Thanh âm thống khổ dật ra từ mũi cũng mang theo hương vị ướŧ áŧ.

“Thịt động của anh bị đồ chơi nhân tạo ngoáy đến nóng, mềm mại vô cùng, mới vừa vô đã nuốt trọn em vào.” Kɧoáı ©ảʍ được hút chặt khiến tần suất hô hấp của Lăng Hàm thay đổi.

Thật thoải mái.

Chỉ có cơ thể xinh đẹp lại dâʍ đãиɠ của anh mới cho hắn cảm giác sảng khoái như vậy, cái mông vặn vẹo thật sự rất là đáng yêu.

Tàn nhẫn dùng dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương đến phát đau chà đạp cái mông săn chắc của anh hai, Lăng Hàm phải tốn rất nhiều nghị lực để bảo trì giọng điệu của một huấn luyện viên.

“Được rồi, giờ bắt đầu tiến hành lại, lần này chưa có sự đồng ý của huấn luyện viên thì không được tự tiện bắn tinh!” Một bên nghiêm khắc cảnh cáo, một bên đẩy thắt lưng, góc độ đâm về trước hung hãn như muốn dùng côn ŧᏂịŧ thúc cả người Lăng Vệ lên.

“Aaaa!!”

“Đã hiểu chưa?”

“A haa… hiểu… hiểu rồi…”

“Tốt, chúng ta bắt đầu. Trước khi em bắn tinh, phải bảo trì độ chính xác là trăm phần trăm, chuẩn bị ấn phím —— LI35, KV48, KI80, IN25, LT39, EO35…”

Huấn luyện vừa nghiêm khắc vừa da^ʍ mỹ kí©ɧ ŧìиɧ tiếp tục tiến hành.

Hơi thở nóng bỏng ngập khắp buồng điều khiển, ngay cả khoang thuyền kim loại được chế tạo bằng công nghệ tiên tiến hàng đầu cũng không ngăn được, mơ hồ lan ra cả phòng khách…
« Chương TrướcChương Tiếp »