Vâng theo căn dặn của giáo quan, Lăng Vệ đem danh sách hoàn cảnh gia đình của các bạn trong lớp đến văn phòng của hiệu trưởng Merck. Kết quả, lớp trưởng Lăng Vệ sau khi hoàn thành tốt công việc được giao, bất ngờ nhận thêm nhiệm vụ mới.
“Đúng rồi, Lăng Vệ, chờ một chút.”
Bất luận là trường bình thường hay trường quân đội, chuyện sai này sai nọ học sinh dường như đã trở thành lẽ hiển nhiên.
Hiệu trưởng Merck khép danh sách Lăng Vệ mang tới, cầm chiếc hộp thoạt nhìn thật tinh xảo ở trên bàn lên “Đây là bản quy hoạch Quân y viện Tây Nhị vừa được gửi đến, ghi rõ phải giao cho trưởng quan Lăng Hàm, phiền trò đi một chuyến vậy.”
Tuy rằng rất muốn đến lớp sớm để tranh thủ thời gian tự học buổi chiều, nhưng hiệu trưởng đã trực tiếp giao như thế, Lăng Vệ chỉ còn nước phải thực hiện chuyện lặt vặt vô duyên vô cớ rơi xuống đầu mình thôi.
Đổi lại là những người khác, có lẽ sẽ cất cái hộp ấy ở một chỗ nào đó, chờ tan học sẽ đem đến phòng hạng nhất, đợi Lăng Hàm trở về rồi đưa cho hắn. Nhưng Lăng Vệ cẩn thận tỉ mỉ cho rằng, nếu đã nhận nhiệm vụ, bất kể là nhiệm vụ gì đi chăng nữa, phải lập tức thực hiện ngay mới tốt.
Chỉ là không biết bây giờ Lăng Hàm đang ở đâu?
Lăng Vệ cầm chiếc hộp rời khỏi phòng hiệu trưởng, lấy máy thông tín ra gọi Lăng Hàm, chuông đổ thật lâu mà không có người bắt máy.
Chẳng lẽ đang tiến hành hội nghị quan trọng nên không tiện nghe sao?
Bình thường, chỉ cần thấy người gọi là Lăng Vệ, Lăng Hàm sẽ nối máy liền.
Lăng Vệ suy nghĩ một hồi, quyết định đi tìm một chuyến.
Nếu đúng là Lăng Vệ đang họp, vậy rất có thể hắn đang xử lý công việc ở văn phòng điều hành phía tây, nơi đó có phòng hội nghị cực kỳ an toàn lưu giữ mọi thông tin bí mật của trường, rất thuận lợi cho trưởng quan Quân bộ tham dự hội nghị từ xa.
Lăng Vệ vừa đến lầu một văn phòng điều hành đã bị cảnh vệ ngăn lại.
“Tôi nhận lệnh của hiệu trưởng Merck, có món đồ phải chuyển tận tay cho trưởng quan Lăng Hàm.” Sau khi chào, Lăng Vệ bá cáo lý do.
“Tìm Lăng trưởng quan? Ngài ấy không ở đây.” Cảnh vệ xem xét bưu kiện xong, đưa lại cho Lăng Vệ.
“Không có ở đây sao?”
“Khoảng nửa tiếng trước đã rời đi rồi.”
Lăng Vệ không khỏi nhíu mày.
Một chuyến tay không.
“Thật xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, anh có biết Lăng Hàm đi đâu không?”
“Nhóm quan trên đi đâu tôi không rõ. Có điều, nếu muốn tìm Lăng trưởng quan, cậu thử đến khu trung tâm giải trí xem sao.”
“Trung tâm giải trí cấp cao chuyên dụng cho quan trên sao?”
“Đương nhiên rồi, trưởng quan Quân bộ không lẽ lại đến phòng quân giáo sinh nghỉ ngơi?”
“Cám ơn.”
Rời khỏi tòa điều hành được canh phòng nghiêm ngặt, Lăng Vệ đành phải cười khổ tiếp tục cầm chiếc hộp đến khu trung tâm giải trí.
Cái gọi là khu trung tâm giải trí cao cấp, quả thật đích xác không giống như những khu trung tâm giải trí dành cho quân giáo sinh bình thường khác, nơi này là khu vực cấp cao chuyên biệt dành cho quan trên, quân giáo sinh không được cho phép thì không thể đi vào.
Diệp Tử Hào luôn tò mò về nơi nghe đồn xa hoa đến phải ganh tỵ này, hôm nay mà biết cậu đến đây, thể nào cũng gào rú lên, ôm tim hối hận vì đã không chủ động xin đi gϊếŧ giặc, cầm danh sách đưa cho hiệu trưởng Merck cho coi.
“Đứng lại, xin xuất trình giấy tờ!”
Đang ngắm nghía kiến trúc thanh lịch tao nhã của bức tường, Lăng Vệ bị cảnh vệ ngăn lại.
Sau khi xem qua giấy tờ, cảnh vệ cung kính cúi đầu “Trưởng quan phân phó, nếu có quân giáo sinh tên Lăng Vệ đến thì để cho người đó cầm hộp đi vào. Tốt lắm, xác nhận danh tính đã xong, cậu có thể đi lên.”
“Cám ơn.” Lăng Vệ cúi chào cảnh vệ đứng tránh sang một bên nhường đường.
Chỉ cần giao chiếc hộp cho Lăng Hàm, nhiệm vụ hoàn thành xong sẽ đi luôn, Lăng Vệ một bên chờ thang máy nghĩ.
Đinh! Cửa thang máy mở ra.
Dựa theo hướng dẫn của cảnh vệ, ra khỏi thang máy quẹo phải, đi dọc theo hành lang, căn cứ theo các biểu tượng cấp bậc khác cuối cùng cũng tìm được phòng nghỉ ngơi cá nhân của Lăng Hàm.
Nhưng đập vào mắt là đại sảnh cực rộng chứ không hề thấy bóng dáng Lăng Hàm đâu hết.
Lăng Vệ đang nghi hoặc, bỗng nhiên, bức tường bóng loáng ở giữa phòng lẳng lặng mở ra.
“Em ở trong phòng tắm, anh mang cái hộp đó lại đây đi.” Giọng nói của Lăng Hàm cùng với sương mù bốc hơi dày đặc từ bên trong ùa ra, tầm nhìn có điểm mờ ảo.
Lăng Hàm nửa người trên trần trụi, ngay cả khăn tắm màu trắng quấn quanh hông cũng có thể tùy thời rơi xuống bất cứ lúc nào, vậy mà hắn chẳng màng để ý, tư thái ngồi đầy thung dung tự tại.
Lăng Vệ cầm chiếc hộp bước vào, bất ngờ không kịp phòng bị có điểm bối rối.
“Anh nghĩ mình chờ bên ngoài sẽ tốt hơn.” Cậu xoay người muốn trở ra phòng nghỉ.
“Đứng lại.” Lăng Hàm lãnh tĩnh gọi “Làm quân nhân mà ngay cả cơ thể cũng không dám nhìn? Em còn không xấu hổ, anh xấu hổ cái gì?”
“Nhưng mà…”
“Không phải có đồ giao cho em sao? Đem lại đây.”
Giọng điệu lạnh nhạt như xử lý công việc, nhắc nhở Lăng Vệ chú ý đây là mệnh lệnh của quan trên.
Đành phải bất đắc dĩ xoay người quay trở lại.
Mang giày da tiến vào phòng tắm bốc đầy hơi nước, đế giày cứng bước trên sàn đá ẩm ướt cứ như phá hủy nó, cảm giác không thoải mái xíu nào.
“Bay hết hơi rồi, đóng cửa lại đi.”
Sau khi lệnh Lăng Vệ đóng cửa xong, Lăng Hàm mới nhận cái hộp mà cậu đưa tới, chậm rì rì mở ra.
“Đã đưa đồ đến cho em, giờ anh phải trở về.”
“Đừng vội.” Lăng Hàm tùy tay lật tới lật lui vật trong hộp, bao gồm vài văn kiện quy hoạch phân bổ, còn cả mấy mô hình thu nhỏ cao ốc nghiên cứu đang chờ xin xây dựng, cũng không có gì quan trọng quá “Hiệu trưởng Merck bảo anh đem mấy thứ này tới đây à?”
“Ừ.”
“Ai đưa cho hiệu trưởng Merck?”
“Vừa rồi ở ngoài cửa, không phải đã nói với cảnh vệ rồi sao?”
“Hỏi rõ đầu đuôi, mới là có thái độ nghiêm túc và trách nhiệm.”
Lăng Vệ siết chặt nắm tay ở hai bên sườn đùi.
“Là bộ quy hoạch Quân y viện Tây Nhị.” Ngữ điệu trầm thấp, thể hiện bất mãn.
Mặc quân trang chỉnh tề, vậy mà phải đứng trong phòng tắm hơi nước mù mịt khiến kẻ khác khó chịu vô cùng, mới đứng một hồi, quân trang đã âm ẩm.
Mặt cùng cổ đều đọng nước, xuôi theo da thịt chảy xuống.
Câu hỏi của Lăng Hàm, rõ ràng là để kéo dài thời gian chọc ghẹo.
“Những điều cần phải giải thích đã nói hết, anh có thể đi chưa?”
“Chưa được.”
Lăng Vệ im lặng một hồi, nhẫn nại hỏi “Quan trên còn có gì phân phó?”
“Cởϊ qυầи áo ra.”
“Cái gì?”
“Quần áo, cả giày nữa, cởi hết ra.”
“Lăng Hàm, đừng bày trò nữa, hôm nay anh còn phải…”
“Kêu Lăng trưởng quan!” Giọng Lăng Hàm chợt trở nên lạnh lẽo.
“…”
“Nơi này là chỗ nghỉ ngơi đặc biệt thiết lập cho sĩ quan cấp cao, ở đây phải cực kỳ chú ý tới cấp bậc, anh không nên gọi thẳng tên em. Gọi Lăng trưởng quan, có nghe thấy không?”
Lực áp bách cường đại, cho dù hơi nóng bốc nghi ngút trong phòng nhưng vẫn khiến người có cảm giác hàn ý xẹt qua lưng.
Ở nơi này bị buộc gọi em trai là trưởng quan, chẳng khác nào lộ điểm yếu trước mặt địch nhân cả.
Lăng Vệ cắn răng.
Một lát sau, mới nghĩ mình có thể phản kích.
“Nếu là nơi phải cực kỳ chú ý đến cấp bậc…”
“Cái gì?” Lăng Hàm khẽ nhướng mày, chờ cậu nói tiếp.
“Em cũng không nên gọi anh là anh. Trưởng quan phải có tôn nghiêm của trưởng quan, đứng trước mặt quân giáo sinh mà ngông nghênh quấn khăn tắm xông hơi, rất không ra thể thống gì.”
“Anh đang phê bình em đấy à?”
“Chỉ là nói ra quan điểm cá nhân thôi.”
Lăng Hàm bỗng nhiên đứng lên làm tim Lăng Vệ hơi rút lại, nếu không phải đã từng trải qua huấn luyện, có lẽ còn yếu thế lùi từng bước về sau không biết chừng.
Chẳng qua mới là động tác đứng lên đơn giản, không biết vì lý do gì lại làm người ta run như cầy sấy, cứ như lo sợ sét đánh bất ngờ không bằng.
Kỳ thật, đại bộ phận thời gian, cử chỉ của Lăng Hàm đều rất mực ung dung tao nhã.
“Nói tiếp đi, sao anh không nói gì nữa?”
Nghe thấy tiếng cười như có như không của hắn, Lăng Vệ theo bản năng mím môi.
Lăng Hàm đã đến đứng ngay trước mặt, hơi nước bốc lên mịt mù vây lấy hắn, nhưng loáng thoáng vẫn thấy được đường vân da cùng bờ ngực cân xứng hung hăng đánh mạnh vào thị giác.
Giống như có gì đó cực kỳ hung mãnh, không chào hỏi tiếng nào đã phá ra công kích.
Tầm mắt di chuyển, ngắm xuống phía dưới eo quấn hờ hững khăn tắm màu trắng, Lăng Vệ lập tức dời mắt sang chỗ khác.
“Nóng lắm đúng không?”
“Đương nhiên.” Lăng Vệ ấp úng trả lời.
Trong không gian nhỏ hẹp ẩm ướt như thế này, mọi thanh âm dường như cũng không giống bình thường nữa, Lăng Vệ thấp thỏm lo lắng giọng điệu của mình để lộ điều không nên để lộ, hết sức cẩn thận từng câu từng chữ.
Nhịp tim đập cũng trở nên dồn dập, có lẽ Lăng Hàm mẫn tuệ sâu sắc đã phát hiện ra mất rồi.
“Đã bảo anh cởϊ qυầи áo ra mà.”
“Không được.”
“Vì sao? Đồ ướt hết cả rồi này?”
Cách lớp quân phục ẩm, bàn tay đứa em trai ôm lấy eo mình, xúc cảm đột ngột làm Lăng Vệ không biết nên làm thế nào.
Cậu bối rối lui về sau “Không được.”
“Vì sao không được?”
“Không cần như vậy.”
“Không cần… như vậy sao?”
Lưng đã ép vào sát cửa phòng tắm, chẳng còn đường nào để lui.
Giống như bị yêu pháp mê hoặc, chỉ có thể trơ mắt nhìn giây phút em trai hôn lên môi mình.
Nhiệt độ cao nhường vậy, còn cả hơi nóng bốc lên, làm đầu óc muốn quay cuồng mụ mị.
Rất không nên như thế.
“Người anh ướt, hệt như chiếc bánh ngọt nóng hổi vừa lấy từ trong lò ra ấy.” Khóe môi Lăng Hàm khẽ cong, ghé ở bên tai Lăng Vệ trầm thấp thủ thỉ.
Đối với Lăng Vệ, có thể nói nụ hôn cấm kỵ là một trong những kí©h thí©ɧ mãnh liệt, Lăng Hàm lại lấy bộ dáng thành thạo, chậm rãi vuốt ve chòng ghẹo.
“Cổ anh, cũng ướt đẫm rồi này.”
Chỉ đưa ngón tay lướt nhẹ một đường, giọt nước ấm áp liền theo da thịt, xuôi theo đầu ngón tay chảy xuống, đáng yêu như giọt sương mai.
Sự thật là thế, nhưng khi Lăng Hàm dùng ngữ điệu bình thản khiến kẻ khác không thể không căng thẳng thần kinh nói ra, chẳng hiểu sao Lăng Vệ lại cảm nhận được mùi tìиɧ ɖu͙© nồng đượm.
Người anh ướt, rồi cả, ướt đẫm, những từ này, giống như được định nghĩa là trong phạm trù da^ʍ mỹ vậy.
Nọc độc dâʍ ɭσạи cùng cảm giác bị tà ác chà đạp cứ như bốc lên theo hơi nước, không chút khách khí xâm nhập vào quân phục thần thánh, từ ngoài vào trong, từ áo khoác, đến đồ trong, vào da thịt… rồi ăn mòn đến tận tâm linh.
Thấm ướt hết cả chế phục khoác ngoài, nhiệt độ nóng bỏng len lỏi không chừa một nơi nào, loại nhấm nuốt này có chạy thế nào cũng không trốn được.
Lúc này đây, lại cầm lòng không đặng thèm muốn được quang lõa như Lăng Hàm.
Rất… nóng…
Trên mặt mồ hôi cùng hơi nước kết đọng như những giọt mưa, những giọt mưa ấy chảy xuống cổ, thấm vào áo, có thể cảm nhận được vị mằn mặn trên môi Lăng Hàm.
“Anh có muốn mát mẻ một chút không?” Giọng nói quyến rũ lọt vào màng tai, tràn ngập nhiệt khí nóng bỏng.
Đối mặt với Lăng Hàm một lần nữa, nhất định sẽ như con cừu non bị ác lang dụ dỗ rồi ăn thịt mất thôi.
Còn sót lại chút ý chí, Lăng Vệ cố gắng xoay người, quay sang bên vặn cửa.
Tuy nhiên, nó lại chẳng mảy may nhúc nhích một tí nào.
Đáng giận, vừa rồi rõ ràng mở được mà.
“Cửa điện tử đã được nhập lệnh khóa rồi.” Lăng Hàm đứng phía sau, ra chiều thú vị mà nhìn cậu nỗ lực vặn cửa “Cậy mạnh để mở là không có khả năng đâu, cho dù anh có là quân nhân đã trải qua huấn luyện đi nữa cũng không thể mở cửa được chế tác đặc thù được.”
Lăng Vệ quay lại nhìn hắn.
Bị nhốt, trong ánh mắt bất an là vẻ quật cường khiến người rung động không thôi.
“Rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Kỳ thật, là phải xem anh muốn thế nào.”
“Là sao?”
“Em nói thật mà.” Lăng Hàm thong dong trở về chỗ vừa ngồi, ngẩng đầu quan sát con mồi đang đứng cạnh cửa.
“Không có sự cho phép của em, không thể mở cửa ra được đâu. Phòng tắm lớn như vậy, anh chi bằng giống em cởi sạch quần áo ra đi.”
Cởi hết đồ, quả thực chính là đưa dê vào miệng cọp.
Chỉ có hai người trần trụi trong phòng tắm hơi, dùng đầu gối cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Đừng nói tâm cơ khó lường, chỉ bàn về thể lực cùng sức bền trong phương diện nào đó của Lăng Hàm, cũng đã đủ khiến Lăng Vệ một trận mệt mỏi rã rời.
“Anh nghĩ đứng ở đó, chịu đựng hơi nóng hầm hập đối kháng với em sẽ có cơ hội thắng sao? Thật là một sách lược ngu ngốc.”
“Sách lược của anh có ngu ngốc, so với đề nghị cởϊ qυầи áo của em vẫn tốt hơn nhiều.”
Lăng Hàm trêu chọc nhìn cậu “Mặc quân phục dày cộp nhàm chán, tầng trong tầng ngoài khoác lên người, nói không chừng anh sẽ ngất mất.”
“…”
“Thân là con cháu nhà họ Lăng, vậy mà cư nhiên mất mặt té xỉu trong phòng tắm, anh nghĩ nên trừng phạt như thế nào đây?”
“…”
“Sau khi tỉnh lại, sẽ phát hiện mình đã bị đặt ở trên giường, hơn nữa tay chân còn bị trói chặt, không những vậy còn có thể thấy rất nhiều dụng cụ dạy dỗ thú vị. Cho dù có gào thét kêu cứu cũng vô dụng, cảnh vệ ở bên ngoài không có mệnh lệnh của quan trên thì tuyệt đối không dám xông loạn vào…”
“Đừng nói nữa!” Lăng Vệ chịu hết nổi lớn tiếng nói.
Thở dốc hổn hển, trong không gian vừa nhỏ vừa nóng thế này vang lên rõ mồn một.
“Anh…”
“Không!” Lăng Vệ mạnh mẽ lên tiếng, dường như biết mình không trấn định, cậu dừng một chút “Đừng mơ anh té xỉu dễ dàng như vậy.”
“À.” Con ngươi thâm thúy của Lăng Hàm mang theo ý cười.
Vốn nghĩ muốn ngồi đây, chầm chậm thưởng thức anh hai phí công giãy giụa, nhưng hiện tại, lại dao động lạ thường.
Muốn dạy dỗ anh đến mức trong mắt anh chỉ có duy nhất một mình mình, thế nhưng, lại bị tiếng thở dốc của anh, da thịt ửng hồng vì ở lâu căn trong phòng mịt mù hơi của anh, còn cả ánh mắt gắng gượng kháng cự, nhìn đâu cũng cám dỗ hết sức.
Khả năng tự chủ mạnh mẽ, đã hỏng mất chẳng biết tự khi nào.
“Anh, lại đây đi.”
“…”
“Chỉ cần anh chịu đến đây, em sẽ nói mật khẩu mở cửa cho anh.”
Ánh mắt Lăng Vệ, toát ra nghi ngờ mười phần.
Bất quá, tính cách Lăng Hàm không giống Lăng Khiêm, từ trước đến nay luôn nói một không hai, trong ấn tượng của Lăng Vệ, dường như không có chuyện Lăng Hàm sẽ đặt điều bịa chuyện.
“Thật sẽ nói mật khẩu cho anh biết sao?” Ở trong phòng tắm vừa nóng vừa bốc hơi nghi ngút có hơn mười phút, Lăng Vệ quả thật cảm thấy mình sắp ngất đến nơi, dùng giọng điệu cảnh giác hỏi lại.
“Đương nhiên.”
“Không gạt anh chứ?”
“Anh, anh không tin lời hứa của quan trên sao?” Cho dù là bật cười đặt vấn đề, vẫn khiến kẻ khác vừa phát lạnh vừa tim đập nhanh.
Sau đoạn thời gian giằng co ngắn ngủi, Lăng Vệ không còn cách nào khác, đành phải di chuyển bước chân.
Nhiệt khí ngưng kết thành giọt nước đọng đầy trên sàn phòng tắm hơi ion, giày da đạp lên, phát ra tiếng ướŧ áŧ kỳ quái.
Chính mình cứ như con mồi ngu xuẩn tự chui vào bẫy, từ tận đáy lòng cảm giác được sự nguy hiểm, theo bước chân tiếp cận càng lúc càng mãnh liệt.
Rốt cuộc, Lăng Vệ đứng trước mặt Lăng Hàm, nhìn xuống mặt hắn “Nói mật khẩu cho anh nghe.”
Lăng Hàm đứng lên, bờ ngực dày rộng trần trụi tràn ngập sức quyến rũ nam tính đến bức người.
Môi kề sát bên tai nhẹ nhàng phả nhiệt khí “Em yêu anh.”
“Gì cơ?”
Đầu óc bị hơi nóng hấp đến muốn ngất, chợt tỉnh lên đôi phần.
“Đây là mật khẩu.” Lăng Hàm không nhanh không chậm nói “Chỉ cần anh nói, trung tâm kiểm soát giọng nói sẽ mở cửa ra.”
“Làm sao mà… có kiểu mật mã như vậy được?”
“Chỉ có người thân thiết mới cùng nhau ở trong phòng tắm thôi đúng không? Cho nên mật khẩu ra vào, đương nhiên phải ám muội một xíu chứ.” Thời điểm này rồi mà còn có thế dùng giọng điệu nhàn nhã trêu chọc, thật không hổ danh là Lăng Hàm “Anh không phải muốn ra ngoài lắm sao? Chỉ cần nói ba chữ này là có thể ra rồi.”
“Anh sẽ không nói.”
“Không cần nghĩ đó là thật, cứ mở miệng nói một câu là xong thôi, giống như diễn viên học lời thoại ấy.”
“Anh không phải diễn viên.”
Trầm mặc bất thình lình kéo đến.
Lăng Hàm nhìn thẳng vào mắt Lăng Vệ, ở giữa bầu không khí nóng thế này, chẳng khác nào hàn kiếm khiến người khác phải run sợ.
“Được rồi, em hiểu rồi.” Thu ánh mắt, Lăng Hàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lăng Vệ như bị tiếng thở dài đó nện thẳng vào tim, đoạn đối thoại vừa rồi dường như đã trở thành bằng chứng phạm tội đâm Lăng Hàm tổn thương sâu sắc.
Cậu không rõ vì sao mình lại để ý đến cảm nhận của Lăng Hàm như thế.
Cảm xúc tiêu cực của Lăng Hàm chỉ luôn nhẹ thoáng qua, thở dài một tiếng, đã khôi phục lại bộ dáng điềm tĩnh thường ngày.
“Nói gì thì nói, quân phục ướt đẫm quả thực rất hấp dẫn người.”
Bị Lăng Hàm ôm lấy, Lăng Vệ kìm lòng không đậu vùng vẫy.
Mặc quân trang ướt sũng giãy nhẹ trong vòng tay cường tráng của Lăng Hàm, ngược lại càng giống không biết nhục nhã mà vặn vẹo.
“Không… không được…” Môi cũng bị đoạt mất.
Cảnh vật xung quanh như có mưa phùn lất phất, hệt như lọt vào cảnh mơ nóng rực.
“Muốn phản kháng, thể năng hiện tại của anh không phải là đối thủ của em. Lúc vào phòng tắm một chút đề phòng cũng không có, còn mặc quân trang dày cộm, tay chân anh có dần cảm thấy rã rời vô lực không? Quên nói với anh, đây chính là phòng tắm hơi ion tính năng đầy đủ, bên trong thiết kế không ít thứ thú vị để hưởng thụ, hơi nước phun ra cũng được hòa dược theo mệnh lệnh.”
“Ưm… Buông… buông ra…… Ưmm…”
Có lẽ vì trên người Lăng Hàm toát ra khí thế cường quyền quá mạnh mẽ, Lăng Vệ từ nhỏ đã được nhồi vào đầu tư tưởng tuân theo quan trên, mặc dù không cam lòng bị chiếm giữ, nhưng tiềm thức lại vô tình phục tùng mệnh lệnh da^ʍ mỹ thơm ngọt.
Cả người dán sát rạt với Lăng Hàm, da thịt thấm nước trở nên hồng hào đến lạ khiến lòng người xốn xang, du͙© vọиɠ nóng rẫy bắt đầu phình trướng.
Giống như bị một con bạch tuộc lớn xác quấn siết.
Ôn nhu, đồng thời cường đại chẳng thể nào đào thoát.
“Anh thật sự muốn em buông ra sao?” Không gian mịt mù hơi sương, thanh âm trầm thấp của Lăng Hàm quanh quẩn rung động màng tai.
“Thật…”
“Nói dối.”
Như chứng minh lời mình, Lăng Hàm luồn tay xuống phía dưới.
Khí quan nơi đũng quần run rẩy, bỗng nhiên bị người đồng giới cách lớp vải dệt cà cọ, Lăng Vệ hổn hển thở dốc.
Chiếc qυầи ɭóŧ bó sát bao lấy da thịt mỏng manh vừa nóng vừa ẩm ướt, khí quan chồng chéo dây thần kinh mẫn cảm căn bản vẫn không chống lại được xoa nắn kí©h thí©ɧ.
Lăng Hàm dễ dàng thay đổi độ mạnh yếu, đủ để Lăng Vệ không thể điều khiển bản thân mà bật tiếng nức nở.
“Còn muốn buông ra không?”
“A… Không…… không… Buông ra…… buông ra… Xin em……”
Có lẽ trong nước có hòa thuốc gì đó thật, đầu gối hệt như kem tan nhũn ra, phải dựa vào cánh tay Lăng Hàm mới có thể đứng vững.
“Cho anh cơ hội cuối cùng, rốt cuộc muốn buông hay không buông?”
“Buông… buông ra……”
Nếu đáp ngược lại, lòng tự trọng sẽ bị quét sạch không còn chút gì mất.
Tiếng Lăng Hàm khe khẽ thở dài, sau khi Lăng Vệ đứt quãng trả lời, lại xuất hiện bên tai.
Không còn bị gông cùm xiềng xích nữa, Lăng Vệ loạng choạng lui về sau, đến lúc lưng kề sát vào tường mới dừng lại.
Cảm giác mất mát, chẳng khác nào sóng biển xô vào bờ đá, thấm thật sâu vào trong, xâm nhập đến tận trái tim.
“Em yêu anh.”
Biết là Lăng Hàm nói, lại cảm thấy có phần không thực tế như đang ở trong mộng, như có một ai đó trêu đùa cực kỳ ác liệt.
Cửa phòng tắm hơi chợt “Đinh” một tiếng, rồi tự động mở ra.
Nháy mắt, sương mù tràn cả ra ngoài, Lăng Vệ thấy rõ ràng ánh mắt bất cần của Lăng Hàm.
“Đã nói không lừa anh, mật khẩu quả thật là như thế, căn bản không nhằm ý nghĩa gì cả, chỉ là thiết kế thú vị một chút thôi. Giờ cửa mở rồi, anh đi được rồi đấy.”
Không định nghe Lăng Vệ đáp lại, nói xong câu đó, Lăng Hàm rời khỏi phòng tắm hơi.
Sương mù dập dềnh giữa dòng trầm mặc.
Lăng Vệ bị bỏ lại, lòng cảm thấy quặn thắt.
Quân trang ướt đẫm, cả người nóng nực, nơi đũng quần rục rịch, vừa giận vừa xấu hổ đến muốn khóc rống.
Đứng trân trân tại chỗ cả nửa ngày như vẫn còn bị nhốt, trong đầu nóng bừng bừng như hun.
………
Buổi tối lúc trở về phòng hạng nhất, Lăng Khiêm chạy ra mở cửa, sau khi thân thiết hôn một cái, bám nhằng nhẵng theo hỏi han “Hôm nay anh đi học có vui không?”
“…”
“Sao anh không trả lời em?”
“Vì sao lại hỏi hôm nay học có vui không?”
“Ngày nào cũng phải hỏi hết. Ừm, có phải có chuyện đặc biệt gì không?”
“Không có.” Lăng Vệ bối rối phủ nhận “Chỉ là hôm nay nóng hơn mọi hôm xíu thôi.”
“Có sao? Em thấy bình thường mà, hay là máy điều hòa nhiệt độ của lớp A trục trặc gì?”
“… Chắc là vậy.”
“Đáng giận, cái trường Trấn Đế keo kiệt này, dám cả gan đối xử hà khắc với anh, chờ xíu nữa em sẽ nói chuyện với hiệu trưởng Merck, nếu mai anh còn mệt mỏi thế này, em nhất định phải báo đến Quân bộ! Em quen không ít người bên Sở khiếu nại quân sự đâu…”
Lăng Vệ không có tâm trí đâu để nghe Lăng Khiêm một bên phẫn nộ thay mình.
Không biết nói như thế nào.
Cái loại nóng bức cứ hầm hập trong người, xâm nhập vào tận sâu linh hồn này, căn bản chẳng cần quan tâm gì, chỉ như nọc độc ngấm vào thân thể.
Biết là thế, mà chẳng thể dứt ra được.
Thật giống ánh mắt lặng lẽ điềm tĩnh của Lăng Hàm, hệt như dao nhỏ khắc vào lòng, làm cho người ta đau đớn không thể quên.