Toàn bộ thời gian buổi sáng còn lại đều dành hết cho nhiệm vụ hao kiệt sức lực mà Lăng Hàm bố trí, vừa phải ứng phó với đề mục Không gian chiến lược, vừa phải tiến hành huấn luyện thể năng, cơ hồ làm cho tất cả nghị lực của Lăng Vệ bị bao bọc trong thống khổ.
Gập bụng thuần túy biến thành hình thức huấn luyện đáng sợ, phía sau cắm dương cụ nhân tạo, mỗi động tác đơn giản là một lần trừng phạt da^ʍ tà.
Tuyến tiền liệt liên tục bị đè ép, mỗi một giờ hạn định huấn luyện, Lăng Vệ đều không thể cưỡng lại phản ứng sinh lý mà đạt cao trào, bị động tác của chính mình tra tấn đến kiệt quệ.
Nhưng đồng thời, đại não trong cơn vẩn đυ.c trống rỗng được lệnh dần dần nóng lên, cố gắng tìm kiếm tập trung, kiên trì đến cùng.
Tựa như một người lạc lối giữa sa mạc, mặc dù đói khát đến choáng váng nhưng vẫn phải tiếp tục nỗ lực duy trì minh mẫn để phân biệt phương hướng, tìm được lối ra.
Đến giữa trưa, sau vài lần thất bại, Lăng Vệ cuối cùng cũng đạt yêu cầu Lăng Hàm – cắm đạo cụ trừng phạt trong người, nội trong mười phút hoàn thành sáu trăm cái gập bụng.
Vừa vặn mười phút, không hơn không kém một giây.
Lăng Vệ sau khi thực hiện xong lập tức ấn nút đồng hồ đo thời gian, thấy rõ ràng con số trên đó, khuôn mặt chảy mồ hôi đầm đìa rốt cuộc dật ra một nụ cười vui mừng.
Bộ đồ thể thao hoàn toàn ướt đẫm, hơn nữa còn tỏa ra mùi hỗn hợp mồ hôi cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kẻ khác phải xấu hổ.
Khó chịu quá.
Lăng Vệ từ trên sàn nhà mệt mỏi đứng lên, vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, đến tủ đồ nhỏ xếp rất nhiều quần áo sạch sẽ cầm lấy một bộ mới thay cho bộ đồ bó.
Vừa cầm khăn lau mái tóc ướt vừa đi ra phòng tắm, tiềm thức liền nhìn về phía máy thông tín.
Hôm nay, Lăng Hàm không có động tĩnh gì, ngay cả một lần trò chuyện cũng không có.
Vẫn còn giận vụ hồi sáng sao?
Lăng Vệ lắc đầu.
Đối với Lăng Hàm chẳng rõ vì sao lại tức giận, cậu có thể lý giải, nhưng cũng không thể hoàn toàn lý giải. Thật giống cách một lớp kính mờ ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, màu sắc lòa nhòa, vi diệu vô cùng.
Tâm tư là thứ, nếu nói ra sẽ không còn là tâm tư nữa.
Nhớ lại những lời Lăng Hàm nói khi nãy, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật làm người ta thấy cảm động lắm.
Chỉ là sau khi Lăng Hàm nói những lời đó lại lập tức trở mặt, thay đổi một trăm tám mươi độ thành bộ dáng quan trên, bỏ lại mệnh lệnh tiếp tục huấn luyện rồi không chút do dự rời đi.
Chẳng sao hiểu được.
Xem ra hôm nay hắn sẽ không gọi về đâu, có thể do bận họp quá.
Lăng Vệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, vắt khăn lau tóc lên thành ghế, tranh thủ thời gian còn lại giải quyết yêu cầu môn Không gian chiến lược.
“Hai loại phản không gian bất thường trong chiến lược mai phục…”
Cầm lấy bút, khi đang suy nghĩ viết ra đáp án, máy thông tín “Tích tích, tích tích” vang lên.
Lăng Vệ cầm lòng không đặng lập tức đi qua nhấc máy.
“Alô, tôi là Lăng Vệ.”
“Tiến hành huấn luyện thể năng ra sao rồi?”
Nghe thấy giọng nói bình thản không mang theo sắc thái tình cảm gì của Lăng Hàm, Lăng Vệ cảm thấy giống như có một khối đá nhỏ rơi xuống đất, dùng ngữ điệu vững vàng trả lời “Trong mười phút, đã thực hiện sáu trăm cái gập bụng, vậy nên… trừng phạt cũng đã hoàn thành.” Ngưng một chút, lấy lại tinh thần, trầm thanh nói “Tiếp theo là bảy trăm hai mươi cái, anh nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Ai nói anh tiếp theo phải hoàn thành bảy trăm hai mươi cái?” Lăng Hàm đột nhiên hỏi lại.
“…”
“Không nhất thiết phải tiến hành huấn luyện thể năng đơn điệu đó lần nữa, từ giờ đến năm giờ chiều, anh được tự do hoạt động, muốn làm gì thì làm.” Quyết định của Lăng Hàm, luôn khiến người ta bất ngờ.
Tự do hoạt động, điều này có thể xem như một phần thưởng trong lúc huấn luyện, chuyện hồi sáng khiến Lăng Hàm tức giận vẫn còn đó, có vẻ như không xứng đáng nhận được đãi ngộ đặc biệt này cho lắm.
“Anh có thể hỏi vì sao không? Chuyện tự do hoạt động ấy.”
“Vì anh rất cố gắng, nên thưởng cho anh một chút.” Gương mặt Lăng Hàm trên màn ảnh thoạt trông thật lạnh lùng.
Trước đó, thông qua camera đã bí mật lắp đặt, hình ảnh anh hai bị kɧoáı ©ảʍ cọ xát trong cơ thể quật đánh, đùi cùng eo không ngừng run rẩy, thế nhưng lần nào lần nấy đều yên lặng cắn răng, lấy nghị lực tuyệt đối bức bách mình nhẫn xuống, khắc thật sâu vào đáy mắt Lăng Hàm.
Lúc đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn hết thảy, hắn nhịn không được chỉ muốn rút thứ đạo cụ trừng phạt anh ra, thay vào đó là thứ rắn đanh nóng bỏng của mình, mạnh mẽ xâm nhập mà chôn vào trong người anh, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mỗi một động tác mà anh mang đến.
Chủ động vặn vẹo thắt lưng, để cho mình xỏ xuyên qua, chỉ là tưởng tượng, đã khiến cho hạ thể muốn nổ mạnh.
“Người như anh, cư nhiên chấp nhận quy định trừng phạt của em, thậm chí còn cắn răng hoàn thành yêu cầu, tính phục tòng quá cao, vượt ngoài dự kiến của em đấy.”
Lăng Vệ cứng người.
Đề cập đến “Quy định trừng phạt”, cỗ nhục nhã lại nổi lên. Nơi không biết bao nhiêu lần bị buộc phải hàm chứa dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào rút ra, đến bây giờ vẫn còn cảm giác bị dị vật nhồi kín.
Khuôn mặt đoan chính của Lăng Vệ nháy mắt đỏ gay.
“Vậy thì, buổi chiều anh muốn đến lớp một xíu, sau đó đến thư viện, trước năm giờ anh sẽ về, được chứ?”
“Đã nói là tự do hoạt động, anh tự mình quyết định đi. Em vẫn còn phải họp, trước cứ đến đây vậy. Đúng rồi, hôm nay kết thúc huấn luyện thể năng, nhưng trước khi ra ngoài, anh phải hoàn thành toàn bộ đề mục Không gian chiến lược cho em.”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ làm tốt.”
Lăng Hàm ngắt thông tín.
Lăng Vệ thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Sau khi đối thoại với Lăng Hàm xong, tâm tình không hiểu sao thoải mái lên rất nhiều, không hẳn chỉ vì được tự do hoạt động, có lẽ còn vì trong một phút trước khi Lăng Hàm không vui rời đi, lòng vẫn có điểm lo sợ bất an chăng.
Tính cách của Lăng Hàm, thường xuyên khiến kẻ khác bỗng dưng cảm thấy lưng phát lạnh.
Bất quá, có thể tự do hoạt động, thật sự là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Lăng Vệ trở lại chỗ ngồi, làm đâu vào đó đề mục cuối cùng, đặt bút và giấy vào ngăn kéo, thay đồng phục trường quân đội màu làm thẳng thớm rồi ra ngoài.
Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, có điều khi bước đi, giữa hai chân không thể thiếu cảm giác khác thường.
Nhưng mà, so với chuyện chôn món đồ chơi trong cơ thể tiến hành gập bụng thì vẫn tốt hơn chán.
………
Vì để ôn tập trước cuộc thi được tiến hành chu đáo, trường quân đội Liên Bang từ trước đến nay đều có quy định, phàm là học viên đã chính thức xuất hiện trong bảng danh sách công bố thí sinh dự thi Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, có thể căn cứ theo tình hình của bản thân, quyết định có tiếp tục đến trường tiếp tục chương trình học hay không.
Thế nên Lăng Vệ hai ngày nay ở phòng đặc biệt tiến hành huấn luyện, là không hề trái với nội quy trường học.
Đến khi vào trong lớp, tiết học buổi chiều vừa mới chấm dứt, sau khi cúi chào và hỏi han giáo quan đôi câu, Lăng Vệ lập tức bị Diệp Tử Hào đang từ chỗ ngồi nhảy ra túm lấy, kéo vào một góc, đè thấp giọng ra chiều thần bí hề hề “Này, cậu đã hay tin gì chưa?”
“Tin gì?”
“Cậu không biết thật à?” Diệp Tử Hào không tin mà liếc mắt nhìn cậu một cái “Vương Kính lớp C đó, sáng hôm nay bỗng nhiên bị một kẻ nặc danh tố giác có quan hệ tìиɧ ɖu͙© bất chính với nữ sinh trong trường, ngay cả clip sεメ cũng nằm trong văn phòng hiệu trưởng rồi. Đây là chuyện trái với quân kỷ cực kỳ nghiêm trọng, nghe đâu nếu thẩm tra, có thể lập tức bị khai trừ đó, ngay cả làm một quân nhân bình thường còn không được phép chứ đừng nói tham gia Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế.”
Lăng Vệ sửng sốt.
Vương Kính lớp C là một trong ba người được tham gia Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, các phương diện thành tích cùng tuân thủ đều xuất sắc, thế nhưng ngay thời điểm mấu chốt này lại bị cáo buộc như vậy.
“Biết ai làm không?”
“Nặc danh tố giác, sao mà tra được ai với ai? Còn đưa cả clip ra làm chứng cứ, chỉ cần xem là biết thật hay giả rồi. Vậy nghĩa là đối thủ cạnh tranh với cậu đã bớt đi một người. Hừ, cũng có lợi cho tên Đàm Phong kia nữa, đối thủ của hắn cũng ít đi. Có điều, Lăng Vệ à.” Thần sắc Diệp Tử Hào thật sự lo lắng “Cậu cũng phải cẩn thận một chút, Vương Kính chính là vết xe đổ đó.”
Sống lưng Lăng Vệ căng ra, chẳng lẽ chuyện hai đứa em nói…
“Tôi không rõ ý của cậu.” Lăng Vệ vội ho một tiếng.
Diệp Tử Hào như e ngại có người nghe lén, đưa miệng đến sát bên tai Lăng Vệ “Cậu với Mạc Bùi Oánh á, nếu mà có quan hệ tìиɧ ɖu͙©, tôi nói là nếu có, thì nhất định phải làm sạch sẽ, trăm nghìn lần đừng để người ta quay được rồi lấy làm nhược điểm…”
Lúc này, có học viên từ bên ngoài chạy vào, đứng ở cửa kêu to “Thông báo xử lý vừa mới có rồi, ở trên bảng thông báo điện tử kìa!!!”
Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế là sự kiện lớn được rất nhiều học viên quan tâm, mọi người lập tức đứng dậy, sau đó người sau tiếp người trước ùa ra ngoài.
Lăng Vệ cũng không tự chủ được cùng Diệp Tử Hào nhấc chân chạy theo.
Bảng thông báo được đặt bên ngoài lớp học, bị người vây kín chen lấp chung quanh, đầu người tầng tầng lớp lớp.
Việc xử lý thí sinh tham gia Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế – Vương Kính lớp C, khơi ra rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi cùng cảm thán, khắp nơi đều ồn ào bàn tán.
“Clip là thật đó, đã được xác minh không phải làm giả.”
“Ai mà ngờ cậu ta phong lưu như vậy, bình thường ít nói ít cười, bộ dạng tuân thủ nội quy lắm mà.”
“Ầy, kỳ thực quan hệ này nọ với nữ sinh cũng là bản năng của đàn ông con trai cả thôi.”
“Tiếc thật, vất vả lắm mới giành được cơ hội tham gia Cuộc thi đặc thù mà. Nguyên cả trường mà cũng chỉ có ba người được chọn thôi nha.”
“Tôi cũng có đưa đơn nè, sớm biết vậy đã xin hiệu trưởng Merck cho tôi danh sách người. Không biết sau khi hủy bỏ tư cách dự thi của cậu ta có thế một người khác trong danh sách vào chỗ trống đó không nhỉ?”
“Trên thông báo không viết…”
Diệp Tử Hào không kìm lòng được máu hóng hớt cố gắng chen vào đám người, Lăng Vệ tuy rằng cũng muốn tận mắt xem nội dung thông báo, nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ.
Chính cậu cũng là học viên đạt tư cách tham gia Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, lúc này mà cùng những người khác chen nhau đọc thông báo xử lý đối thủ cạnh tranh, xem chừng không hay ho cho lắm.
Nghĩ đến đây, ngược lại còn cảm thấy lãng phí thời gian, không bằng dồn hết tâm trí chuẩn bị ôn tập bài vở cho thật tốt, bất luận là cuộc thi gì đi chăng nữa, chiến thắng bằng đúng thực lực của mình mới là vinh quang.
Đang tính tách ra khỏi đám đông, quay người lại, không cẩn thận đυ.ng trúng một người mặc đồng phục quân giáo sinh.
“Aw…”
“Xin lỗi.” Lăng Vệ ngẩng đầu, phát hiện người mình đυ.ng trúng cư nhiên là Đàm Phong “Cậu cũng đến nghe tin tức à?”
“Cả trường Trấn Đế có ai không nghe tin này đâu? Tiếc thật, Vương Kính là một đối thủ đáng nể đó chứ. Tôi đã từng đọc luận văn về mạng lưới theo dõi bố trí trên địa hình rừng cao của cậu ta, tầm nhìn khá sâu sắc. Thế mà bởi chuyện đời sống riêng tư mà bị khai trừ khỏi trường học, Quân bộ Liên Bang thật lãng phí nhân tài.”
Bởi trong lòng còn giấu bí mật không chính đáng, Lăng Vệ không muốn tiếp tục đề tài này nữa “Tôi không quen ở nơi ồn ào đông người, đến giai đoạn này rồi chi bằng đến thư viện thì hơn.”
“Cậu định đến thư viện à? Thật tốt quá, tôi cũng tính đến đó tìm vài thứ.”
Rời khỏi đám người đang bàn luận huyên náo, từ con đường lớn của tầng học quẹo sang con đường nhỏ với những bóng cây râm mát đi đến thư viện, không gian mới tĩnh lặng xuống.
Lăng Vệ nhớ tới chuyện tình cờ gặp nhau lần trước, thuận miệng đề cập “Đúng rồi, không phải cậu nói muốn làm luận văn tốt nghiệp cho thật tốt trước sao? Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Hai ngày này tôi đều ngâm mình trong thư viện đó.” Đàm Phong cười cười lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh “Liệt ra được mười đàn anh của trường Trấn Đế làm luận chứng, nhưng chủ yếu tập chỉ trung vào hai người có chiến tích cùng từng trải oanh liệt nhất, đó là học trưởng Pike Pula và Vệ Đình. Tư liệu về học trưởng Pike so ra thì nhiều, chỉ có thông tin về Vệ Đình mới gọi là đau đầu.”
Lăng Vệ nhíu máy “Vệ Đình? Tên này không mấy ấn tượng lắm.”
Đàm Phong sóng vai cùng cậu bỗng nhiên dừng chân, trên mặt xuất hiện biểu tình phức tạp.
“Sao thế?” Lăng Vệ khó hiểu quay đầu lại.
“Không có gì, chỉ là nghe cậu nói vậy, chợt cảm thấy tiếc cho vị học trưởng này thôi.” Đàm Phong thở dài một hơi, ổn định cảm xúc, nhanh chóng điều chỉnh cước bộ bắt kịp cậu, vừa đi vừa nói “Sự thật vốn rất tàn nhẫn, tôi vừa thu thập tài liệu về lớp đàn anh vừa cảm khái như vậy đấy. Tìm hiểu mới biết hơn hai mươi năm trước, tên tuổi của Vệ Đình ở trường quân đội Trấn Đế so với học trưởng Pike còn vang dội hơn gấp nhiều lần, là học viên vĩ đại đứng đầu trường Trấn Đế, hơn nữa thành tích tốt nghiệp còn là người chiến thắng cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, chẳng mấy chốc đã được Quân bộ đề bạt. Đáng tiếc, người quá mức hoàn mỹ sẽ bị trời ghen ghét, vị học trưởng này chết khi còn quá trẻ.”
Trong đầu Lăng Vệ liên tưởng đến cái chết của học trưởng Pike mà cậu sùng bái.
Toàn thể học viên trường Trấn Đế, e chỉ có cậu mới biết được nguyên nhân tử vong đích thực của học trưởng.
Cái gọi là ở trên chiến trường hy sinh cho Tổ quốc, không đi theo đấu tranh quân quyền tàn khốc chỉ là màn che mắt người đời mà thôi.
Bước chân đi trên con đường nhỏ râm mát, bất giác trở nên nặng nề.
“Vậy… học trưởng Vệ Đình cũng là chết trận sao?” Lăng Vệ hỏi.
“Mặt ngoài thì nói là chết trận.”
“Mặt ngoài?”
“Ừ.” Đàm Phong gật đầu, trầm giọng nói “Tôi nghĩ đó chỉ là tung hỏa mù thôi, bởi vì tư liệu bên phía chính phủ ghi lại thời gian và địa điểm cái chết của anh ta, cùng thời gian trước đây học trưởng Vệ Đình chấp hành nhiệm nhiệm vụ không tương quan chút nào. Năm đó anh ta là cấp dưới của Tướng quân Lăng Thừa Vân, hơn nữa mới được điều đến Quân bộ không bao lâu, nhưng bản ghi chép lại viết anh ta bị chiến cơ bắn trúng và hy sinh trong trận đại chiến Lea.”
“Lạ thật.”
“Lần theo những dấu vết còn sót lại, tôi cho rằng Vệ Đình thật ra có thể là bị xử quyết bí mật.”
Lăng Vệ sững sờ “Ý cậu là bị Quân bộ bí mật xử quyết sao?”
“Phải.”
“Nhưng vì sao? Nếu là trái với quân pháp, Quân bộ có quyền công khai xử tử kia mà?”
“Bí mật xử quyết”, nghe đã thấy không quang minh chính đại, tràn ngập mùi âm mưu đê tiện.
Đàm Phong đối với câu hỏi này cũng vô pháp giải thích, nhún vai nói “Tôi cũng chỉ thông qua những văn kiện còn sót lại mà suy đoán thôi, là một quân giáo sinh bình thường, lại không có khả năng xem hồ sơ tuyệt mật, đành phải dừng lại ở giai đoạn này.”
Lăng Vệ nghiêm túc nhìn hắn “Đàm Phong, nếu cậu vẫn kiên trì làm bài luận văn, hãy hết sức cẩn thận. Vạn nhất cậu lỡ nói điều gì không hay liên quan đến chuyện tranh đấu quyền lợi trong Quân bộ, nó sẽ cuốn cậu vào trong đó.”
Đàm Phong kinh ngạc một hồi, giống như không ngờ Lăng Vệ lại đưa ra lời khuyên thẳng thắn mà khẩn thiết như vậy.
Hắn có vẻ cảm động “Yên tâm đi, tôi đâu phải thằng ngốc, ai điên mà đi đối chọi với Quân bộ chứ. À còn nữa, tôi hiện tại ít nhiều cũng được coi như là người có chỗ dựa vững chắc rồi.”
“Ồ?”
“Có lẽ là vì lý do cá nhân muốn đối kháng với cậu không biết chừng. Tôi không hy vọng cậu – người của Lăng gia sẽ vững vàng chiếm hạng nhất trong cuộc thi đặc thù, cho nên hôm qua gia tộc Tu La phái người đến liên hệ với tôi, nói sẽ cung cấp mọi phương tiện cùng điều kiện tốt nhất để tôi tiến hành huấn luyện.” Đàm Phong nói trắng ra “Cậu biết đấy, tôi chẳng qua chỉ là một quân giáo sinh dựa vào thực lực của chính mình, không có quyền tự cao tự đại, nếu bây giờ đắc tội với người của Tướng quân linh tinh gì đó, ai biết được sẽ giống Vương Kính ngay cả làm quân nhân bình thường cũng không được.”
“Cậu đồng ý rồi?”
“Đương nhiên là rồi. Mặc dù hiểu điều này có nghĩa là tương lai cả đời đều là nô ɭệ cho nhà Tu La, vì bọn họ ở trên chiến trường liều mạng đổ máu, tranh giành công lao để cho bọn họ hưởng thụ, nhưng chỉ cần có thể được đề bạt vào Quân bộ, chẳng những tôi, mà ngay cả cuộc sống người nhà của tôi cũng sẽ tốt lên rất nhiều. Huống chi, bọn họ thậm chí còn đáp ứng cung cấp cho tôi thời cơ chiến đấu mini chuyên biệt làm đạo cụ huấn luyện.”
Hắn thẳng thắn tâm sự, Lăng Vệ ngược lại còn cảm thấy xấu hổ hơn, hắng giọng nói “Ngoài chúc mừng, tôi không biết nên nói điều gì hơn nữa. Có điều kiện tiến hành huấn luyện là tốt rồi, nhất là thao tác thực tế của chiến cơ mini, cậu sẽ có cơ hội thao tác mô phỏng, nhất định sẽ lái rất tốt.”
“Xin lỗi cậu, nói những lời này giống như khoe khoang với cậu vậy. Có điều mong cậu hiểu, tôi không hy vọng đem cuộc thi đặc thù vốn dựa vào thực lực để giành chiến thắng biến thành một công cụ đấu tranh quyền lực đâu. Cho dù có những điều kiện huấn luyện tốt, nhưng tới trường thi, tôi muốn thắng cậu bằng chính sức mình.”
Gặp được đối thủ như vậy, kỳ thật cũng làm cho con người ta phấn chấn lắm.
Lăng Vệ không thích đấu tranh phức tạp, có thể thấy mục tiêu, liều lĩnh giao tranh để đi tới mục tiêu này, mới là định nghĩa quân nhân trong cậu.
Lăng Vệ cười tươi như ánh mặt trời “Tôi cũng vậy.”
“Quyết định vậy nhé.”
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã tới cửa thư viện, đưa chứng minh vào máy tính đăng ký, sau khi nhận chỗ ngồi xong, hai người tách ra hai bên.
Đàm Phong cầm trên tay dãy số chỉ về hướng hơi hơi đối diện chỗ Lăng Vệ đứng một chút “Tôi sang bên kia đây, nói chuyện với cậu vui lắm.”
“Tôi cũng thế, chờ cuộc thi chấm dứt, chúng ta sẽ còn nói chuyện dài dài.”
“Nhất định sẽ đón tiếp cậu.”
Sau khi chào tạm biệt, Lăng Vệ tìm được vị trí của mình, ngồi xuống bắt đầu tìm tư liệu.
Đề mục Không gian chiến lược tuy rằng làm tốt, nhưng nếu phải trích dẫn ví dụ lịch sử chiến đấu, vẫn là nên chuẩn bị một ít tư liệu thực chiến thì hơn, hy vọng hôm nay có thể dựa trên Ngũ đại thường quy trong Không gian chiến lược tổng kết được vài điều gì đó.
Lăng Vệ nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa là đến năm giờ, nếu chỉ tra cứu đơn thuần thì hẳn là đủ, có điều dư ra xíu xiu thì tốt, cậu cũng muốn xem xét bài luận văn tốt nghiệp của mình.
Thế nhưng, cũng không muốn bỏ qua bài học thao tác huấn luyện chiến cơ mini của Lăng Khiêm. Dù sao đối thủ là Đàm Phong tinh thông thời cơ thao tác chiến đấu cũng đã được sử dụng một chiến cơ riêng cho mình, cũng có nghĩa là ưu thế trên phương diện chiến đấu chiến cơ đã ngang nhau rồi.
Chỉ là tên Lăng Khiêm kia, trong lúc dạy học thể nào cũng được một tấc lại tiến một thước cho coi…
Da thịt giống như bị trí nhớ đánh thức, hơi hơi nóng lên.
Buzz!
Màn hình bỗng nhiên xuất hiện một cửa sổ nhỏ, Lăng Vệ nhìn lướt qua, kinh ngạc phát hiện là Đàm Phong đang cùng trong thư viện ngồi ở máy tính khác gửi tin nhắn cho cậu.
“Đối với người tên Vệ Đình này cậu thật sự không có ấn tượng gì à?”
Lăng Vệ đơn giản hồi âm lại hai từ “Không có.”
“Lăng Vệ, tôi có thể hỏi cậu một chút vấn đề cá nhân được không?” Không đợi Lăng Vệ trả lời, cách một giây, Đàm Phong đã gửi đến một dòng nhắn khác “Đương nhiên, nếu cậu không muốn, có thể không trả lời. Tôi hỏi cái này, thật sự rất mạo muội.”
“Vấn đề gì?” Lăng Vệ gõ vài chữ.
“Cậu là con nuôi của Tướng quân Lăng Thừa Vân, có thể cho tôi biết tên cha ruột của cậu là gì không?”
“Lô Minh, hy sinh vì nhiệm vụ bảo vệ Thiếu tá, là cấp dưới của ba nuôi tôi.”
Sau khi gửi qua, Đàm Phong thật lâu cũng không đáp lại.
Lăng Vệ không nghĩ nhiều, tắt khung đối thoại, tiếp tục tra tư liệu mình cần.
Đến tầm hơn bốn giờ ba mươi, khung đối thoại lại nhảy ra.
“Tôi tra xét một vài điều, Thượng úy Lô Minh trước khi hy sinh vì nhiệm vụ không hề kết hôn.”
Lăng Vệ có điểm khó chịu, rất nhanh gõ bàn phím “Cậu ám chỉ tôi là con riêng sao?”
Đàm Phong lần này hồi âm lại rất nhanh “Xin lỗi, tôi chỉ là căn cứ theo tư liệu tìm được mà nói thôi, không có ác gì cả. Cậu chắc chắn đó là cha ruột của cậu chứ?”
Một câu này thậm chí càng thêm quái gở.
Không thể ngờ được cứ hở một chút lại truy vấn chuyện riêng tư, uổng công cậu vừa mới có ấn tượng khá tốt đẹp với Đàm Phong.
“Tôi không tất yếu phải trả lời vấn đề này. Thật xin lỗi, tôi phải tìm tư liệu, xin đừng quấy rầy tôi nữa.” Sau khi gửi câu này, Lăng Vệ dứt khoát tắt khung trò chuyện.
Thật lãng phí thời gian!
Dõi mắt vào màn hình đọc tư liệu về lịch sử chiến đấu trên không, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm của Đàm Phong “Xin lỗi cậu, tôi biết vừa rồi tôi thật khiếm nhã nên cố ý lại đây nhận lỗi.”
Lăng Vệ đang ngồi trên ghế, kinh ngạc quay đầu lại.
Vốn có điểm bất mãn, nhưng đối phương cư nhiên bỏ lại bài tập tự mình lại đây xin lỗi, ngược lại có vẻ mình tức giận hơi quá.
“Cũng không phải chuyện to tát gì.” Lăng Vệ nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói “Cậu có hứng thú, tôi cũng không có cách nào nói cho cậu biết được, Lô Minh xác thực là cha của tôi. Năm ba tuổi tôi được nhận nuôi, đối với cha đẻ của mình chỉ nhớ mang máng những điều căn bản, tuy rằng cũng có phần… mơ hồ.” Gương mặt anh khí hiện ra một tia buồn bực.
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, tốt hơn hết là nên tranh thủ thời gian tìm tư liệu đi. Chúng ta đều là người tham gia cuộc thi đặc thù.”
Đàm Phong thấy Lăng Vệ thật sự bỏ qua, mới cảm kích gật gật đầu, yên lòng xoay người rời đi.
Nhưng một hồi, tựa như bị cái gì chặn bước chân, rốt cuộc vẫn là xoay người lại, đi đến phía sau Lăng Vệ.
“Lăng Vệ.”
“Ừm?” Lăng Vệ đành phải lại quay đầu lại.
Bắt gặp biểu tình phức tạp trên gương mặt cương nghị của Đàm Phong, tựa thể bị cái gì làm khó.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tư liệu mà tôi tìm được, vì khi tìm thông tin về học trưởng Vệ Đình…” Đàm Phong nhíu mày, giống như không biết phải nói ra thành lời như thế nào cho hết, cuối cùng, đơn giản cúi xuống, tay gõ một dòng địa chỉ, thở ra một hơi “Tốt hơn hết là cậu tự mình xem vậy.”
Trên màn hình xuất hiện tư liệu hình ảnh, nói rõ hơn, nghĩa là ảnh chụp.
Quan quân trẻ tuổi trong bộ quân phục Liên Bang, toàn thân rạng ngời, tư thế hiên ngang oai hùng.
Lăng Vệ hít vào một ngụm khí lạnh.
Gương mặt người trong ảnh và cậu, giống nhau y như đúc, không chỉ có bộ dạng, mà mặt mày thậm chí ngay cả khí chất chính trực luôn luôn tin tưởng cái gì cũng có thể đạt được bằng thực lực của bản thân, cũng hoàn toàn là từ một khuôn mẫu đi ra.
Nhưng Lăng Vệ xác định người trên màn hình không phải là mình, cậu chưa tốt nghiệp, vẫn chỉ mặc quân phục màu lam của trường quân đội, người này lại mặc quân phục chính thức của Liên Bang, hơn nữa có thể nhìn ra đây là quân trang Thượng úy.
“Đây là ảnh của học trưởng Vệ Đình. Tất cả các nguồn đều bị xóa hết, giống như có thế lực nào đó muốn cả Liên Bang quên bẵng vị quân nhân kiệt xuất này đi, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi tìm được.” Đàm Phong thấp giọng nói “Là do nhìn thấy ảnh này quá bất ngờ, nên mới bạo gan hỏi cậu về chuyện cha ruột của mình.”
Lòng Lăng Vệ hãy còn chấn động, nhìn chằm chằm vào quân nhân tư thế oai hùng bừng bừng rạng rỡ, yên lặng nghe Đàm Phong nói chuyện.
“Sau khi nghe cậu nói cha mình tên Lô Minh, tôi cũng tra thêm một ít tư liệu, phát hiện Lô Minh và Vệ Đình đều là Thượng úy, sinh cùng năm, thậm chí, đều chết trong trận đại chiến Lea.”
“Tôi…” cổ họng Lăng Vệ khản đặc, thấp giọng nói “Không hiểu ý cậu.”
Đàm Phong trầm mặc một hồi, mới nói “Tôi cũng không rõ vì sao muốn nói cho cậu. Vốn chẳng biết nhiều, không nói thì tốt hơn. Nhưng vừa rồi trò chuyện với cậu như bạn bè, sau lại phát hiện có chuyện kỳ lạ như vậy, nếu giấu diếm, sau này bị cậu phát hiện, sợ cậu nghĩ tôi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi… Có điều, nói cho cậu nghe, cũng lo tôi sẽ biến thành kẻ ti tiện châm ngòi quan hệ của cậu với nhà họ Lăng.” Khóe môi dật ra vẻ cười khổ.
“Không đâu, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết.”
“Trước đừng vội kết luận gì cả, có lẽ về sau cậu sẽ hận tôi. Người vạch trần chân tướng lúc nào cũng bị ghét bỏ mà.” Đàm Phong đưa mắt nhìn chung quanh.
Học viên trong thư viện ai nấy đều ngồi ở vị trí của mình cặm cụi tra tìm, hắn đứng như thế, chẳng khác nào hạc trong bầy gà.
“Đến đây thôi nhé, cái gì nên nói cũng đã nói, tôi về tìm tài liệu tiếp đây.”
An ủi mà vỗ vỗ bả vai Lăng Vệ, Đàm Phong chào quay đi.
Lăng Vệ ngồi trước máy tính, trong một vài phút, đầu óc trống rỗng không biết suy nghĩ cái gì. Ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, mới phát hiện hai tay đã vô thức đặt trên bàn phím gõ địa chỉ, là lệnh truy vấn tư liệu khác về Vệ Đình.
Sau khi nhìn ảnh chụp của người giống hệt mình kia, cậu không cách nào yên lòng cho được, không thể làm bộ cái gì cũng không quan tâm chỉ tập trung thu thập tư liệu cho cuộc thi. Bao nhiêu năm qua vẫn luôn nghĩ cha ruột của mình là Hồ Minh, từ tận thâm tâm cũng lấy việc cha là quân nhân vĩ đại mà tự hào, lập chí muốn trở thành một người như cha.
Nháy mắt, hết thảy mọi thứ giống như bị vỡ tan tành.
Nhớ lại, từ nhỏ đến lớn căn bản không có cơ hội tiếp xúc với tư liệu về cha, tất cả những gì mà cậu biết đều là do người lớn y như công thức nói với cậu, là quân nhân vĩ đại, vì phản đối chế độ độc tài và chính sách tàn bạo của Đế Quốc mà hy sinh tính mạng vân vân và vân vân, thế nên trong đầu dần hình thành nên một bức tượng mẫu mực gắn đầy huy chương quân nhân.
Bởi không muốn làm cho ba mẹ nuôi, nhất là Lăng phu nhân vô cùng yêu thương mình khổ sở, Lăng Vệ vẫn hết sức cẩn thận không đề cập đến đề tài mình là con nuôi, sau này khi lớn lên lại càng không truy vấn chi tiết về cha mẹ đẻ của mình.
Nhưng bây giờ…
Điều khiển máy tính, liên tục tìm những địa chỉ khác nhau, nhưng tám chín trong mười địa chỉ đều bị xóa sạch, y như lời Đàm Phong nói, có người cố ý muốn Liên Bang quên đi người tên Vệ Đình này.
Chỉ là một Thượng úy chết khi còn rất trẻ, lý do vì sao có người lại sẵn sàng bỏ nhiều công sức tiêu diệt mọi dấu vết đến vậy?
Hành động giấu diếm, kẻ khác càng sinh nghi.
Bất quá, mạng internet tuyệt nhiên không phải là nơi dễ dàng dọn dẹp mọi dấu vết, ngẫu nhiên luôn luôn còn sót lại một ít tư liệu liên quan không dẫn người chú ý lắm.
Lăng Vệ lẳng lặng mở xem, đọc không sót một chữ nào những thông tin đứt đoạn của vị quan quân bí ẩn này khi còn sống.
Là quân giáo sinh xuất thân bình dân, đạt được hạng nhất trong cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế.
Từng tham gia chiến dịch Wei Tarot, chiến dịch Vendome, chiến dịch Cards Meter… Những trận đánh, chiến dịch lớn liên tục khi đó đều có mặt anh ta, viên lái chiến cơ mini nhiều lần thành công đột phá tuyến phòng ngự của kẻ địch, liên tiếp được Quân bộ khen ngợi.
Có một báo cáo quân sự nội bộ, mơ hồ nhắc đến hạm trưởng Vệ Đình, nói rằng anh ta bị Quân bộ phái đi tuần tra biên cảnh chiến khu, nhưng cũng không có thông tin cụ thể hơn. Hạm trưởng ư? Nếu chiến thắng cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, vậy chuyện trở thành hạm trưởng một quân hạm cũng là chuyện bình thường.
Kỳ quái là, câu chuyện về cuộc đời của vị quan quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn này lại kết thúc im lặng như vậy.
Trừ mẩu tư liệu nhỏ này, còn lại không thể tra gì thêm về những điều liên quan đến Vệ Đình. Lăng Vệ nhập thêm những dòng địa chỉ khác, dùng đủ loại phương pháp, điều duy nhất có thể tìm, chính là danh sách quân nhân tử vong trong trận đại chiến Lycra năm xưa, tên Vệ Đình rõ ràng nằm trong đó.
Bất quá, nếu trước đó bị phái đi đến biên cảnh chiến khu là thật, vậy thì làm sao Vệ Đình có thể xuất hiện trên chiến trường Lycra được? Đây vốn là hai việc trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hoàn toàn khác nhau.
Người này, rốt cuộc có quan hệ như thế nào với mình?
Lăng Vệ nhịn không được lại mở ảnh chụp lên, xem thật kỹ, bụng đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười, góc cạnh rõ ràng, tràn trề đầy sức sống trên màn hình.
Chẳng lẽ thật sự như Đàm Phong nói, bị Quân bộ bí mật xử quyết sao? Một sinh mệnh sáng lạn như thế, một quân nhân hăng hái nhiệt huyết, trẻ măng và đầy triển vọng trong tương lai ư? Lăng Vệ so sánh ngày tháng năm trong các dữ liệu và báo cáo, tính toán được Vệ Đình nhiều nhất cũng chỉ hai mươi bốn tuổi.
Tim như bị vật gì cào vào khó chịu vô cùng…
Tích tích, tích tích, tích tích…
Tiếng vang quanh quẩn bên tai thật lâu, thẳng đến khi một học viên bên cạnh ngẩng đầu lên dùng ánh mắt có hơi bất mãn nhìn cậu một cái, cậu mới từ giữa mớ tơ lòng hỗn độn phản ứng lại tiếng kêu của máy thông tín.
Lăng Vệ lấy máy thông tín chỉ dày hơn tờ giấy một tí mảy may, kiểu dáng tinh tế từ trong túi áo ra. Máy thông tín cũ của cậu đã sớm bị Lăng Khiêm không nói không rằng vứt đi, cái này là tự Lăng Khiêm yêu cầu xưởng làm riêng sau đó kiên quyết bắt cậu xài.
Vừa mới bắt máy, tiếng Lăng Khiêm oán giận liền truyền tới “Anh, sao lần nào cũng không về đúng giờ thế? Tội nghiệp em còn cố ý đến năm giờ gấp ga gấp gáp chạy về nấu cơm cho anh, vậy mà bây giờ còn chưa thấy anh đâu, anh rốt cuộc chạy đến nơi nào vậy hả? Không biết phải về ăn cơm, em trai đói bụng đang chờ hay sao?”
Lăng Vệ vội nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã ngay ngắn chỉ đến trung tâm ở phía dưới, không ngờ đã sáu giờ rồi.
“Anh xin lỗi, anh về ngay đây.”
“Nhanh lên, em đói chết mất.”
Ngắt thông tín, Lăng Vệ đứng lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đưa tay tắt màn hình, cậu dừng lại.
Nhìn hình ảnh người nọ thật sâu một hồi, mới tắt máy rời đi.