Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ này, là chuyện Lăng Vệ trước khi bước vào cửa nhà tuyệt đối không tưởng tượng nổi, sự tình phát triển, càng ngày càng làm cho cậu không kịp ứng phó.

Bị bắt trở đối tượng tiết dục của em trai, giam lỏng trong câu lạc bộ, sau tình ái tiêu hao phần lớn thể lực, rốt cuộc là cái quái gì, đã thúc đẩy cậu mang theo không nỡ thật sâu ôm lấy hóa thân của ác ma như thế.

Toàn bộ buổi chiều và ban đêm, mãi đến trước khi đi vào giấc ngủ, cậu cũng không buông Lăng Khiêm ra. Ôm trong hai cánh tay, kiên cường lại yếu ớt, giống như một trân bảo hiếm có không biết lúc nào sẽ biến mất, có mũi nhọn sắc bén, sẽ cắt bị thương chính mình, lại không đành lòng buông tay.

Thời gian trôi qua trong thời khắc tràn đầy ý nghĩa nặng nề ấy.

Cậu ôm Lăng Khiêm nằm trên giường, trên khuôn mặt để lộ ra vẻ thống khổ. Đôi môi Lăng Khiêm chạm bên tai cậu, không hề làm cậu có cảm giác muốn kháng cự nữa.

Vừa cảm thán ý chí của mình không kiên cường chút nào, cậu một người anh cả đây, vừa nhận thấy được, sợi dây lòng cứng rắn của mình cũng biết sinh ra mềm mại khi được gảy lên.

“Nếu như biến thành một người yếu ớt từ bé thân thể đã không tốt, cần anh đến bảo vệ, anh có lẽ sẽ thường xuyên ôm em như thế.” Ánh tà dương ngoài cửa sổ chiếu vào nội tâm, khuôn mặt dễ nhìn của Lăng Khiêm bị in đến có chút dịu dàng. Ác độc âm hiểm thô bạo bất định, dường như hết thảy không cánh mà bay, hắn lẳng lặng nói, “Nghe nói có người sinh ra đã có bệnh tim bẩm sinh, vì thế anh chị sẽ đặc biệt thương yêu hắn, nhường nhịn hắn.”

Dường như là kìm lòng không đậu, Lăng Vệ cúi người xuống, nghe tiếng tim đập từ tốn nhưng vẫn tràn trề sức sống của Lăng Khiêm.

“Đừng đứng lên, cứ như vậy, anh.” Lăng Khiêm thấp giọng nói, “Áp mặt vào l*иg ngực em, cảm giác thật thoải mái.”

Lời hắn nói, giống như thành một loại chỉ lệnh tối cao có hình thức khác.

Lăng Vệ nghe theo.

Ôm hắn. Mờ ám áp mặt vào trong ngực em trai trên danh nghĩa.

Cả vận động kịch liệt trên giường, và chuyện đột nhiên phát sinh trên người Lăng Khiêm, đều dùng hết đại bộ phận tinh lực của cậu.

Tiếng tim đập của Lăng Khiêm, mang theo hiệu quả khóa nhân tâm kỳ dị.

Nó sẽ sống yên.

Không biết vì sao, Lăng Khiêm lặp đi lặp lại những câu này trong lòng.

Cậu nhắm con ngươi đen sáng ngời lại.

Mọi người đều sẽ sống yên…

Cảnh trong mơ hỗn độn ám muội không rõ, Lăng Vệ giống như đã trải qua một trận chiến tranh giữa các vì sao không biết kết cục tỉnh lại.

Mở to mắt, lúc chớp mắt, bỗng từ trên giường ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Cậu còn nhớ trước khi nhắm mắt lại, đang ôm và an ủi Lăng Khiêm đầy mặt là đau đớn.

Nhưng bây giờ người trên giường trong phòng, chỉ có mình cậu.

“Anh tỉnh rồi?” Lăng Khiêm từ cửa phòng đi tới, không mặc áo khoác quân phục, quần quân đội màu trắng hợp với áo sơ mi gọn gàng, có vẻ tinh thần sáng láng.

“Lăng Khiêm?”

“Muốn hỏi thân thể em ra sao ư?” Dáng vẻ tinh thần phấn chấn, hoàn toàn khác với trạng thái đáng thương nằm trên giường trước đây không lâu, Lăng Vệ thậm chí hoài nghi mình lại bị lừa. Lăng Khiêm biểu diễn bày ra hai cánh tay quay một vòng trước giường, “Cơ thể tốt lắm, đau nửa buổi tối, sau đó từ từ giảm bớt, đến lúc rạng sáng cơ bản đã khôi phục. Ừ. Có lẽ là được anh ôm khêu gợi như vậy, có công hiệu trị liệu.” Khóe môi xinh đẹp giương lên một đường cong kí©h thí©ɧ.

Nhất thời làm cho Lăng Vệ nhớ tới đủ loại oán giận.

“Tình huống của Lăng Hàm thế nào?”

“Không biết.” Lăng Khiêm đáp một câu vô tâm phế.

“Cậu lại không nghĩ cách hỏi thử? Là cậu nói cái loại phản ứng bất thình lình ấy, có lẽ là Lăng Hàm xảy ra chuyện còn gì!”

“Nghĩ cách gì? Nếu Lăng Hàm đã chết, như vậy hỏi cũng vô dụng.” Lăng Khiêm không quan tâm nhún vai, thoải mái đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Lăng Vệ, “Anh, anh chẳng lẽ không biết cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín là cuộc thi nghiêm khắc nhất liên bang sao? Cuộc thi hai mươi ngày diễn ra tuyệt đối khép kín. Dù cho người dự thi ngày thứ hai đã chết, cũng phải chờ tới thời gian quy định mới thông báo cho người nhà.”

“Nhưng dẫu sao….”

“Chúng ta chỉ cần vừa trải qua những ngày vui sướиɠ của mình, vừa chờ tin tức là được rồi.” Khi nói ra hai chữ “vui sướиɠ”, trên mặt Lăng Khiêm lộ ra nụ cười khẽ làm người ta không rét mà run.

Lăng Vệ run rẩy trong lòng.

“Cậu căn bản không biết cái gì là tình thân!” Lăng Vệ đen mặt từ trên giường xuống.

Lúc đi qua Lăng Khiêm đã liên tục đề cao cảnh giác, nhưng Lăng Khiêm từ nhỏ đã chịu đặc huấn, mỉm cười đứng thẳng bỗng nhiên vươn tay đến trước Lăng Vệ, chỉ dùng thời gian trong nháy mắt.

Lăng Vệ nhạy bén tách tay em trai ra. Theo bản năng bóp cổ tay cậu ta. Dùng kỹ xảo gần thân kéo tay hắn về phía ngược lại.

Bụng dưới lại đột nhiên lọt vào một kích thật mạnh.

“Hự…”

Bụng mềm mại bị đầu gối hung hăng chọi, từ trung tâm tê dại, đau đớn như phóng xạ hình tròn đến khắp mọi nơi trong cơ thể.

Lăng Vệ phát ra tiêng rên đau đớn, ôm bụng vô lực ngã xuống thảm.

Trước khi chạm đến thảm, lại bị túm cổ áo, dùng sức xách đến độ cao tầm mắt.

“Anh trở nên không ngoan, thế nhưng động thủ với em nhé.” Lăng Khiêm duy trì nụ cười khẽ, ánh mắt đáng sợ lạnh như băng.

Cổ áo bị đối phương tóm lấy, Lăng Vệ chỗ đau còn chưa dịu đi, quật cường nhìn hầm hầm hắn.

“Tối hôm qua dịu dàng ôm em như thế, tỉnh lại liền trở mặt vô tình, anh thật là một tiểu nhân phản phúc vô thường.”

Sau khi tìm được một chút hơi sức, Lăng Vệ đột nhiên đẩy tay hắn nắm mình ra, “Ai là tiểu nhân phản phúc? Là cậu, tôi thực sự hối hận vì để cậu lừa, lại có thể ôm một con lang sói cả đêm! Lăng Khiêm, cậu làm cái gì? Buông tay!”

“Làm gì? Đương nhiên là làm anh rồi.” Lăng Khiêm lười biếng khinh thường cười. Dưới tay lại dùng sức mạnh mãnh liệt khác với giọng điệu tuyệt nhiên, ném Lăng Vệ trên thảm.

Luồn thẳng vào trong áo ngủ nắm nụ hoa, giống như đùa bỡn búp bê cao su lật xuống kéo lên.

“A… Dừng tay!” Trong tiếng kêu đau, cũng có tiếng nức nở gợi cảm không nén được.

Khí lực chống cự, cũng dường như bị rút đi.

“Anh không phải vừa rồi rất hung mắng em là lang sói sao? Không tồi nhé! Em cũng đang muốn hóa thân làm lang sói đây. Lúc anh bị dã thú cường bạo, biểu cảm càng thêm mê người.”

Lật anh trai cố gắng co lại của mình qua, cưỡng ép cậu mở cơ thể, Lăng Khiêm vừa nói vừa kéo áo ngủ từ giữa ra.

Nụ hoa xinh xắn ở l*иg ngực bên phải, đã bởi vì đùa bỡn của đầu ngón tay Lăng Khiêm mà sung huyết dựng đứng, đáng thương lộ ra màu sắc như tường vi nở rộ.

“Mới dùng ngón tay chạm vào, đã lập tức giương lên sao?”

Lăng Vệ bối rối nhận ra, thân thể của mình đã bị giáo dục đến trình độ dâʍ đãиɠ làm người ta khinh thường.

“Bên kia, cũng đang cầu xin em dùng ngón tay đùa bỡn, rất đáng thương.”

Lăng Khiêm giống như đùa bỡn đồ đạc của mình, nghênh ngang nhéo nụ hoa bên trái, kẹp hai ngón tay vân vê hai bên.

“Ưm… A…”

Không khí bị thở dốc hôn loạn quấy nhiễu. Nhiệt độ nhẹ nhàng vọt lên cao.

“Tư vị bị lang sói dạy dỗ nụ hoa không tệ chứ?” Lăng Khiêm tà ác cười, “Hình như không đúng nha, nếu là lang sói, hẳn là dùng đầu lưỡi và răng nanh mới phải.

Ngậm nụ hoa bắt đầu sung huyết mà mẫn cảm, dùng tưa lưỡi thô ráp quét hạt châu non nớt và da thịt mịn màng xung quanh.

“Ô… Câm mồm!”

Thế nào cũng không có biện pháp thích ứng với cảm giác bị em trai cường bạo, thân là đàn ông, hơn nữa là sĩ quan dự bị, Lăng Vệ đồng thời với luân hãm vào kɧoáı ©ảʍ run rẩy, cũng bản năng dùng chân đạp người công kích điên cuồng trên người.

“A! Đau quá!”

Không dễ đạp được đến chỗ ấy. Giây tiếp theo, đau đớn bén nhọn nụ hoa bỗng nhiên truyền đến lại làm cho cậu hít một hơi.

Sau tối hôm qua lộ ra yếu ớt hiếm thấy, Lăng Khiêm lại cường hãn trở nên càng thêm bạo lực. Nhận ra phản kháng của anh trai, cắn lên điểm nổi lên nhạy cảm cứng rắn.

“Đã biết không nên nhắc tới Lăng Hàm tên khốn kia với anh mà.” Sau khi lưu lại dấu răng trước ngực Lăng Vệ, Lăng Khiêm dùng đầu lưỡi liếʍ đến mức Lăng Vệ toàn thân run rẩy, bất mãn nói, “Quả nhiên, sau khi tỉnh lại, liền la hét tình anh em cái gì, một chút cũng không phối hợp.”

Răng trắng, kẹp viên hạt nhỏ nổi lên giữa nó, nghiền giống như tra tấn.

“Không… Không nên…”

“Cắn rụng nụ hoa dâʍ đãиɠ này, anh sẽ không hoàn mỹ nữa.” Lăng Khiêm tàn nhẫn uy hϊếp, “Thân thể mang theo khiếm khuyết, cho dù Lăng Hàm thành công thông qua cuộc thi, chứa đầy vinh quang trở về, cũng chưa chắc sẽ coi anh như trân bảo, thứ dâʍ đãиɠ như thế, cắn rụng nó nuốt vào bụng là được! Dù gì em vừa lúc chưa ăn điểm tâm.”

“Anh thật nhẫn tâm, đến loại thời điểm này cũng không chịu nói dễ nghe một chút, bảo em thân là em trai, sao có thể không dạy dỗ anh cho tốt?”

Tần suất đâm vào, theo oán giận tàn nhẫn mà gia tốc.

Thân thể thon dài của Lăng Vệ, bị áp chế giống như món đồ chơi. Thảm trên mặt đất bị nắm lấy. Rêи ɾỉ nghẹn ngào, bởi vì chất chứa đau đớn bị chà đạp mà gợi cảm tới cực điểm.

Chỗ riêng tư bị xỏ xuyên, nóng rực đến có thể trực tiếp bốc cháy

“A a… Ưm… Ha ha… Nóng quá…” Nửa khép nửa mở cương nghị, bị kí©ɧ ŧìиɧ khi giao cấu nhiễm một tầng sáng bóng da^ʍ mỹ.

Lăng Vệ phát ra tiếng rêи ɾỉ, đã hoàn toàn vô ý thức.

Thời khắc mấu chốt sắp đạt đến cao trào, máy truyền tin lại đột nhiên kêu lên.

“Hừ, quả nhiên đã tìm tới cửa.” Lăng Khiêm đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ xuyên cắm, thậm chí có dư lực cầm máy truyền tin bên người lên.

Mồ hôi nóng bỏng nhỏ giọt trên khuôn mặt trẻ tuổi, lộ ra vẻ căm ghét phức tạp.

Đối với quấy rầy trên nửa đường quan hệ, hắn dường như cảm giác được nó đến từ người nào.

“Có chuyện nói mau, tôi đang bận.” Giọng điệu đối thoại của Lăng Khiêm rất không kiên nhẫn.

Lăng Vệ căn bản không ngờ em trai sẽ mở máy truyền tin, bị cậu ta không chút nào lo lắng người khác phát hiện anh em giao cấu dọa sợ, thân thể không ngừng đong đưa nhất thời cứng ngắc giống như ngã vào vết nứt.

Mông còn ngậm chặt dương cụ của em trai, không khí vốn dâʍ ɭσạи nóng rực lại hạ xuống điểm đóng băng làm người ta nghẹt thở.

Lăng Vệ sợ hãi ngừng thở.

So sánh với những sợ hãi của Lăng Vệ, Lăng Khiêm lại không có chút dáng vẻ chột dạ nào, điềm nhiên như không cầm lấy máy truyền tin nói chuyện.

“Đây là số máy truyền tin của Lăng Vệ.”

Trong máy truyền tin, giọng nói quen thuộc của em trai song sinh truyền vào tai Lăng Khiêm.

“Đúng vậy, thế thì sao?”

“Anh ấy đâu?”

“Đương nhiên là ở cùng với tôi rồi.” Lăng Khiêm đắc ý cười, “Nếu không cậu cho rằng tôi làm thế nào có được máy truyền tin của anh ấy chứ? Đúng rồi, chúc mừng cậu đã thông qua cuộc thi nhé, em trai.”

Là Lăng Hàm! Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lăng Vệ cứng lại giống như hóa đá.

Sợ hãi chuyện xấu sắp bị vạch trần, khiến cho cậu nảy ra xúc động muốn chạy trốn. Ngay cả tiếng hít thở cũng không dám phát ra liều mạng giãy giụa thoát khỏi dưới háng Lăng Khiêm.

“Lăng Hàm, nghe nói cậu thiếu chút nữa lãng phí mạng nhỏ trong cuộc thi, bị thương đến mức phải nằm trong bệnh viện chuyên dụng của ủy hội quân liên bang, cậu cũng thật có tiền đồ. Này, anh! Đừng lộn xộn.” Lăng Khiêm đột nhiên cao giọng, càng dùng sức nắm lấy thắt lưng anh trai, dương cụ cũng đâm đến chỗ sâu trong khe mông, tiếp tục co rút anh trai đang đầy mặt sợ hãi xem như tuấn mã dưới háng.

“Ô… Lăng Khiêm. Dập… Dập máy…” Lăng Vệ vặn vẹo khuôn mặt anh tuấn, mở to miệng thở dốc, cũng không dám phát ra tiếng quá lớn, đứt quãng cầu xin, “Mau, dập máy…”

Máy truyền tin nối lại, đầu kia là cậu em trai trên người xoay quanh quầng sáng cao quý khác.

Dưới áp bức tâm lý nghiêm trọng, cảm giác da^ʍ mỹ trong cơ thể bị dị vật không thương tiếc gì xâm phạm, rõ ràng đến mức làm da đầu người ta tê dại. Côn ŧᏂịŧ thô to vừa cứng vừa nóng, không chỉ tiến vào, mà mỗi lần đều ép căng niêm mạc bên trong dũng đạo tới tối đa.

“Đừng… A… Dập… Dập máy…!” Bị em trai cưỡi lên xỏ xuyên qua, Lăng Vệ hoảng sợ lắc lắc đầu không yên, không dám cao giọng mà cầu xin.

“Thế nhưng anh à, em đang trò chuyện với Lăng Hàm mà, ít nhất phải nói cho xong chuyện đã.” Lăng Khiêm cố ý phớt tỉnh tiếp tục lắc thắt lưng.

Khi Lăng Vệ còn đang ngủ say, Lăng Khiêm đã biết cuộc thi của Lăng Hàm kết thúc.

Cuộc thi hai mươi ngày, cũng vừa mới kết thúc.

Thế nhưng, Lăng Khiêm vẫn cực kỳ kiêng dè chuyện em trai trở về, thì đánh chết cũng không chịu chủ động nhắc tới thành công của Lăng Hàm với anh trai.

“Lăng Khiêm, làm như vậy, không cảm thấy rất hèn hạ sao?” Lăng Hàm hẳn là nên nổi giận, ngược lại nói chuyện dị thường trầm tĩnh. Dường như sau khi biết sự việc không cách nào xoay chuyển, đang ở nơi nào đó trù tính kế hoạch phản kích kinh khủng.

Loại thong dong ngoài dự liệu này, ngay cả Lăng Khiêm anh trai sinh đôi đây cũng cảm thấy trên đỉnh đầu dường như bất cứ lúc nào cũng bị che bởi bóng mờ.

“Có gì hèn hạ chứ? Em trai à, là cậu rất tự đại, cho rằng nắm chắc phần thắng. Kết quả đem thân xử tử của anh ấy cho tôi. A, chờ một chút.”

Lực chú ý tạm thời chuyển tới anh trai dưới háng, ra sức đâm vào, đã tới đỉnh dịch nóng phun ở chỗ sâu trong cơ thể anh trai.

“Lăng Khiêm đừng…! Ô a a…” Nam dịch nóng bỏng, nóng đến toàn thân Lăng Vệ run run.

Theo sự bắn tinh trong cơ thể của em trai, Lăng Vệ dưới tình huống cực kỳ nhục nhã, không nén được cao trào theo bản năng.

“Mông anh thật lợi hại, càng làm em nhịn không được bắn ra. Lăng Khiêm thở dốc không che giấu cảm giác mỹ mãn của mình sau khi cao trào, một lần nữa cầm máy truyền tin lên, “A, xin lỗi, bây giờ có thể tiếp tục nói chuyện rồi.”

Trầm mặc trong máy truyền tin, làm cho trong lòng hắn thoải mái.

Cần gì quan tâm tới tương lai thế nào, dù sao bây giờ, tên đáng ghét này chỉ có thể nằm trong bệnh viện chịu trị liệu.

Sứ giả trường quân đội Chinh Thế có thể thông qua cuộc thi tử vong, bây giờ đã là đối tượng mà các tất cả mọi người trong quân bộ để ý.

Tướng lĩnh tốt, vĩnh viễn đều có thể nắm cơ hội đối thủ bất lực nhất mà đả kích.

“A. Không phải là tức đến hôn mê chứ? Em trai à, cậu trầm mặc như thế. Tôi rất sợ hãi nha.”

Sau khi phát tiết, Lăng Khiêm không rút tính khí ra, vẫn đang cắm vào trong cơ thể anh trai, đưa máy truyền tin đến bên môi anh trai, “Anh, thừa lúc vẫn còn có thể, tùy ý chào hỏi Lăng Hàm đi. Nếu không, lát nữa ngay cả nói cũng không ra đâu.”

Sau khi cao trào, Lăng Vệ xụi lơ giống như đã chết một lần.

Con ngươi đen mất đi tiêu điểm, mãi mới bình tĩnh nhìn máy truyền tin.

Sau khi nhận rõ, biểu tình thất thần nhất thời bị khϊếp sợ thay thế, vẻ mặt khựng lại giống như nhìn kẻ địch đột nhiên xuất hiện.

“Vì sao vẻ mặt lại kinh ngạc như thế? Lăng Hàm thông qua cuộc thi đặc thù, người đầu tiên còn sống trở về sau mười năm đấy, đây chính là niềm tự hào của nhà họ Lăng, anh mặc dù không quan tâm đến nó, ít nhất mặt mũi cũng nên khen nó chứ.”

Nhìn khuôn mặt với vẻ cô độc thờ ơ, từng câu nói của Lăng Khiêm, thật ra đều trải qua cân nhắc, vừa kí©h thí©ɧ Lăng Hàm, đồng thời cũng có ý định chia rẽ quan hệ của Lăng Hàm với Lăng Vệ.

Biết đầu kia máy truyền tin là Lăng Hàm, Lăng Vệ sợ hãi chật vật không chịu nổi.

Tựa như trốn tránh dời đầu cách xa máy truyền tin.

“Lăng Hàm, anh ấy không muốn nói chuyện với cậu, làm sao bây giờ đây?” Cầm lại máy truyền tin bên tai. Lăng Khiêm nhẹ nhàng lay động thắt lưng.

Nam vật đã nhỏ lại bị dũng đạo co rút bao lấy, lần thứ hai phình ra dữ tợn như ăn no.

“Lăng Khiêm, đừng…” Lăng Vệ nhận cảm giác được động tĩnh của dị vật trong cơ thể, yếu ớt kháng nghị, ý đồ xoay người né ra.

“Anh cũng rất không kiên nhẫn, em chẳng qua nói hai câu với Lăng Hàm mà thôi, anh đã sốt ruột đến như vậy?”

Lăng Khiêm để máy truyền tin vẫn chưa tắt trên thảm. Hai tay nắm thắt lưng mảnh khảnh kéo về phía sau. Tính khí vốn đang cắm vào một nửa, lập tức không báo mà vào.

“Ô…” Trong nháy mắt bị xuyên đến chỗ sâu, tiếng nức nở Lăng Vệ phát ra, tràn ngập gợi cảm xấu hổ nửa đau đớn.

Sung sướиɠ vừa mới bị lắng lại, dưới cắm xuyên không lưu tình của dương cụ, lại lần nữa cuồn cuộn như điên cuồng gào thét ở chỗ sâu trong cơ thể.

“Vừa cho ăn một trận, lập tức đã cắn chặt như thế, anh, Lăng Hàm nhưng đang nghe lén ở bên kia nha. Dù sao cũng là anh em, anh giao cơ thể cho em. Ít nhất cũng để cho nó nghe thấy tiếng chứ.”

Lăng Vệ bất mãn cắn chặt răng, Lăng Khiêm dùng sức muốn đâm thân thể rách ra hung hăng chơi.

“Đừng… Đừng a… Ô… Ưm…! Ha… Ư…” Dưới sự xâm phạm dũng mãnh của côn ŧᏂịŧ, Lăng Vẹ bị nhấp đến mồ hôi nóng nhễ nhại cả người run rẩy, cuối cùng nở rộ mị thái rên lên.

Máy truyền tin trên thảm mạnh mẽ kí©h thí©ɧ lòng nhục nhã, rõ ràng biết tiếng thở dốc và rêи ɾỉ da^ʍ mỹ của mình đều sẽ thông qua máy truyền tin truyền đến tai em trai, niêm mạc bên trong bị côn ŧᏂịŧ đâm thủng giày vò nóng rát đau đớn, tiếng túi thịt vui sướиɠ va chạm vào huyệt khẩu cũng có thể nghe rõ ràng.

Vẫn duy trì máy truyền tin ở trạng thái mở, Lăng Khiêm xỏ xuyên qua anh trai vô số lần, chơi đến độ Lăng Vệ khàn khàn giọng nỉ non, sau khi ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng nói không nên lời, mới rút côn ŧᏂịŧ đã nhỏ lại từ trong khe mông hẹp chứa đầy dịch trắng ra.

Buông tha cho anh trai đã xụi lơ trên mặt đất, xấu hổ không thôi, Lăng Khiêm trần trụi nửa thân dưới, nhặt máy truyền tin từ dưới thảm lên.

Không nghe thấy tín hiệu bận đã dập máy, Lăng Khiêm hơi kinh ngạc nhíu mày, “Tính nhẫn nại của cậu thật là tốt, tôi cứ nghĩ rằng cậu đã sớm dập máy rồi cơ đấy. Thế nào? Tiếng rêи ɾỉ của anh ấy rất thú vị chứ?”

“Vì sao không nói lời nào? Cũng đúng, đổi tôi là cậu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cho dù cậu thông qua cuộc thi gì đó, giành được quyền lợi đặc thù bao nhiêu, nhưng thân thể anh ấy đã ghi nhớ tôi, không chỉ có như thế, trong lòng anh ấy, bây giờ cũng chỉ có một em trai Lăng Khiêm tôi đây mà thôi.” Lăng Khiêm thong dong tự nhiên cười nhạo, “Cho dù là anh em sinh đôi, nhưng dáng dấp chúng ta khác nhau rất nhiều, cậu ngay cả cơ hội làm cho anh hiểu lầm là tôi cũng không có nha, Lăng Hàm.”

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Lăng Hàm vốn không hé răng, lại mở miệng.

“Lăng Khiêm. Anh đây tính đập nồi dìm thuyền. Phải không?” Thiếu niên mười tám tuổi, giọng nói dễ nghe hơi cao. Nhưng ngữ điệu không nhanh không chậm, ẩn chứa sức mạnh làm người ta đoán không ra nông sâu.

Sắc mặt Lăng Khiêm cứng lại mấy giây.

Sau khi thành công thông qua cuộc thi đối mặt với sinh tử này trở về, còn chưa có mặt đối mặt, nhưng em trai cùng nhau sinh ra và lớn lên này, lại dường như có thêm một tầng khí thế.

“Cậu có thể nói tôi là đập nồi dìm thuyền, hoặc có thể nói là ván đã đóng thuyền, đừng có chỉ trích hành động của tôi, Lăng Hàm. Từ thời khắc ba đồng ý với đơn xin của cậu, giữa chúng ta đã không còn cách nói công bằng với không công bằng gì. Ý của tôi đã rõ ràng, anh ấy là của tôi, cậu đừng hòng độc chiếm, hiểu chưa?”

“Ừm.”

Phản ứng càng bình tĩnh, càng làm cho Lăng Khiêm cảm giác không ổn.

Rất ít người có thể làm cho hắn nôn nóng bất an, nhưng ở xa nơi khác, lại làm cho giọng điệu của hắn dằn lại.

“Cậu hiểu được là tốt nhất.” Hung hăng nói câu sau cùng, Lăng Khiêm cúp máy truyền tin.

Tự hỏi trong giây lát, hắn mở tủ quần áo ra thay bộ quần áo sạch, ôm Lăng Vệ vẫn chưa khôi phục từ thảm lên, vội vàng mà ôn nhu nói, “Anh, chúng ta không thể ở trong này. Xin lỗi, chỉ có thể dùng khăn ướt giúp anh rửa qua một chút, chờ sau khi rời khỏi nơi này, sẽ giúp anh tắm cẩn thận nhé.”

Dùng hành động nhanh chóng nhất chà lau vẩn đυ.c trên mông anh trai đồng thời mặc vào quần áo.

Lăng Khiêm nâng Lăng Vệ hai chân đã như nhũn ra. Bỏ qua trốn bằng thang máy mà lựa chọn hành lang dự bị khẩn cấp, vội vàng xuống lầu.

“Chúng ta sắp đi đâu?” Lăng Vệ nhíu mày.

Bị nâng gấp gáp di chuyển, làm cho mông co rút đau đớn từng trận.

“Đến một nơi mà Lăng Hàm nhất thời không tìm được. Anh yên tâm, em đã chuẩn bị một chỗ ẩn thân. Chờ đưa anh tới đó, em sẽ tự mình gặp Lăng Hàm giải quyết xong hết sự tình.”

Thang máy xuống đến tầng chứa xe hình dĩa. Lăng Khiêm mở cửa cứu hỏa đi thông đến ga ra, bỗng ngây ngẩn cả người.

Sau một lát, vẻ mặt ngạc nhiên bị nụ cười khẽ thay thế.

“Định dùng súng bắn tỉa ion đối phó tôi sao? Lăng Khiêm bảo vệ Lăng Vệ ở phía sau, cười lạnh nhìn bốn người đàn ông cao lớn che đằng trước.

Quân phục và huy hiệu trên vai bọn họ, rõ ràng chứng minh ủy hội trực thuộc liên trực tiếp chỉ huy.

“Bị thứ này bắn trúng, thân thể sẽ co giật nha. Đứa em trai nửa chết nửa sống nằm trên giường của tôi kia, chẳng lẽ chưa nhắc cho các anh chúng tôi là anh em sinh đôi sao?

“Quả thật đã nhắc tới, cậu chủ Lăng Khiêm.” Họng súng lóe ra ánh sáng bạc, đều chỉ về phía bóng người phía sau Lăng Khiêm, “Chỉ lệnh chúng tôi nhận được là, nếu ngài không phối hợp, lập tức công kích người bên cạnh ngài.”

“Hừ, anh dám ra tay với anh ấy sao? Tôi không tin.”

Tay nắm súng khẽ nhúc nhích, đáy mắt Lăng Khiêm xẹt qua một tia kinh hoảng, trước khi cò súng giật gào to một tiếng, “Dừng tay!”

Nheo lại con mắt dài nhỏ, nhìn lướt bốn gã đàn ông trước mắt, bình tĩnh nói, “Chỉ định của Lăng Hàm, chẳng qua là muốn anh em đoàn tụ một chút phải không? Không thành vấn đề, tôi và anh ấy cũng đang định đi thăm em trai, mời dẫn đường.”

Hai chiếc xe đã được thay đổi đặc biệt. Bề ngoài vô cùng bình thường nhanh chóng di chuyển lái đến trước mặt bọn họ.

“Cậu chủ Lăng Khiêm nhất định phải một mình ngồi một chiếc, người còn lại sẽ được bố trí lên một chiếc khác, hai chiếc xe sẽ chiếu tuyến đường khác nhau để đi.”

“Cần phải làm thế sao!”

“Đây là chỉ lệnh quân sự đã được xác nhận.”

Nụ cười của Lăng Khiêm hơi cứng đờ.

Lăng Hàm khốn kiếp!

Quả nhiên cực kỳ chu đáo, ngay cả một chút cơ hội phản kháng trên đường áp giải cũng không cho.
« Chương TrướcChương Tiếp »