Kỳ nghỉ ngắn ngủi, phá vỡ cuộc sống quy củ nghiêm cẩn mười năm qua của Lăng Vệ.
Trong lúc bị giam lỏng trong câu lạc bộ, mỗi một phút đồng hồ, cậu đều cảm giác mình càng ngày càng sa đọa hơn, Lăng Khiêm ma quỷ, cũng không có chút mảy may ý định che giấu mục đích tà ác của mình.
“Thi đấu vĩnh viễn đều là không công bằng, không học được đi lén, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ làm được quân nhân.”
Có lẽ trước đây rất lâu, anh em sinh đôi đã bắt đầu lấy anh cả làm chiến lợi phẩm đọ sức, Lăng Hàm lấy cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín xem như chiêu giành phần thắng, Lăng Khiêm lại thừa cơ phát động tiến công trước thời hạn.
Hậu quả nghiêm trọng, lại thể hiện trên người Lăng Vệ ở giữa kẽ hở.
Bên trong câu lạc bộ tuyệt đối bảo hộ riêng tư của hội viên, dạy dỗ mà thân thể Lăng Vệ phải chịu, vượt xa giáo dục hai mươi mốt năm qua gộp lại.
Tất cả kiên cường, ung dung, bình tĩnh, chấp nhất của quân nhân mà Lăng Vệ tự hào lúc trước, trước mặt em trai cuồng khống chế chân chính có huyết thống của tướng quân, sụp đổ.
“Muốn làm anh khóc nỉ non giống như con gái, phương pháp thật sự rất nhiều.”
Bởi vì sợ bị mẹ phát hiện khi truyền tin, cậu hết sức đè nén tiếng khóc rêи ɾỉ nơi cổ họng. Nhưng Lăng Khiêm lại thừa dịp thời khắc mấu chốt này bỏ đá xuống giếng, va chạm thân thể anh trai mạnh hơn.
“A không… Ưm…” Lăng Vệ phát ra tiếng kêu thảm đáng thương, lay động tóc đen ướt đẫm.
Xỏ xuyên mạnh mẽ, nhưng căn bản không có chút dấu hiệu chậm lại.
“Có tiếng gì sao? A, có lẽ là khẩu hiệu anh đang nhận huấn luyện. Mỗi lần mẹ liên lạc chúng ta cũng chọn phải thời gian không khéo, anh đều đang huấn luyện.”
Khoái trá vung ra lời nói dối, eo ở giữa hai đầu gối bị buộc mở ra của anh cả hung hăng đong đưa trước sau, chỉ như vậy còn chưa đủ, dùng mặt sườn ngón trỏ và ngón giữa kẹp đóa hoa sưng đỏ dựng đứng trước ngực lại, ngả ngớn tán gẫu.
“A! Dừng tay a a a…”
Đầṳ ѵú bị tàn nhẫn đùa bỡn. Kɧoáı ©ảʍ xẹt qua chỗ đốt sống cụt khiến cho thân thể bắt đầu run rẩy khϊếp sợ từng trận.
Biểu tình gợi cảm bị kɧoáı ©ảʍ chi phối thao túng, lại bởi vì cảm thấy thẹn mà miễn cưỡng áp lực rêи ɾỉ nơi cổ họng của Lăng Vệ, khắc thật sâu trong mắt Lăng Khiêm đang nhìn xuống từ trên cao.
“Nha, mẹ, đợi con một lát, con nói mấy câu với bạn học rồi quay lại.” Che phần truyền âm của máy truyền tin, Lăng Khiêm không nói không rằng đè thắt lưng xuống.
“A a… Ưm ưm…”
Tư thế cơ thể biến hóa trên diện rộng, làm cho Lăng Vệ chìm đắm vào địa ngục kɧoáı ©ảʍ điên cuồng hơn.
“Anh, lúc anh căng thẳng, bên trong co rút lại thật là lợi hại. Mỗi lần mẹ nói chuyện phiếm với em trong máy truyền tin, anh đều chủ động xoa bóp côn ŧᏂịŧ của em nha.”
Cái gọi là nói chuyện với bạn học, thật ra là nắm lấy cơ hội giày vò anh trai da mặt mỏng mà thôi.
Hiệu quả thực rõ ràng, Lăng Vệ bị sau khi bị em trai thì thầm, sinh ra cảm giác nhục nhã càng mạnh hơn. Bi thảm chính là, dũng đạo chứa nam vật, lại kìm lòng không đậu càng căng thẳng co rút lại.
Đạt tới mục đích, Lăng Khiêm phát ra tiếng cười trầm thấp hệt như tà ma: “Tiếp tục dùng mông cố gắng mát xa côn ŧᏂịŧ nhé anh.”
Vỗ hai cái bộp bộp trên cái mông đã bị chà đạp đến xanh tím, mới ấn phím truyền âm. “Mẹ, con quay lại rồi, tiếp tục nói chuyện phiếm đi. Mấy ngày rồi không thể thấy mẹ, con cũng rất nhớ mẹ.”
Duới tình huống như thế, vậy mà vẫn cầm dương cụ của anh bị hành hạ đến thấp giọng nức nở xin tha thứ, xoa nắn tính khí ôn thuần yếu ớt đến mở to cứng rắn, rung động phun ra tinh hoa trong lòng bàn tay hắn.
Tình ái, dường như biến thành trung tâm của cuộc sống.
Phân không rõ ban ngày cùng đêm tối, Lăng Vệ bị cưỡng chế tìиɧ ɖu͙© tẩm da^ʍ trong giao hợp run rẩy của cơ thể nam tính.
“Thân thể anh, thuộc về mẫn cảm thiên phú dị bẩm.”
Dường như vì lời thề tuyệt đối không rời Lăng Vệ một giây trong kỳ nghỉ của mình, ngay cả rửa sạch sau khi hoan ái, cũng phải trải qua tay Lăng Khiêm.
Lăng Vệ từ cực lực chống cự ban đầu, đến cuối cùng hoàn cảnh đưa đẩy thỏa hiệp.
Không thỏa hiệp cũng không được, sau bao lần bị xỏ xuyên qua như thế, có thể bằng sức lực hai chân mình đi vào phòng tắm sao?
Lại nói thật sự rất vô năng, nếu như là anh cả thân thể không tốt chống lại em trai cường tráng, đánh không lại còn chưa tính, nhưng bản thân Lăng Vệ, lại từ trước đến giờ được bạn học khen ngợi là nhân vật ánh sáng của trường quân đội Trấn Đế, khoa học xã hội và thể dục đều đạt được ưu tú.
Thân thể cường tráng dẻo dai lại chan chứa nam tử hán, lại mềm yếu ở dưới háng em trai cũng là học sinh trường quân đội.
Lăng Vệ không biết dùng loại tâm tình nào cư xử với cậu em trai đáng ghét.
Lăng Khiêm hung ác còn dễ đối phó hơn một chút, một khi Lăng Khiêm lấy lòng vuốt ve, dùng giọng điệu dễ nghe nói, “Anh, đừng giận em được không?” Lúc ấy, Lăng Vệ liền hận không thể dùng quả đấm thép nện vào trái tim bắt đầu phát đau.
Đối với loại em trai đốn mạt này, không nỡ cái gì?
Tùy ý bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể mình, còn muốn banh mông, nhét ngón tay vào giống như đùa giỡn mà chậm rãi rửa, chỉ có thể xem như một loại vũ nhục chua cay.
Đáng xấu hổ chính là, vũ nhục chua cay, nhưng cuối cùng, chuyển hóa thành kɧoáı ©ảʍ chua cay.
Con ngươi Lăng Khiêm rất độc, trước tiên là có thể nhìn ra phản ứng của Lăng Vệ khi đầu ngón tay cắm vào mông.
“Anh thật sự là rất dâʍ đãиɠ, mông còn chưa cho ăn đủ sao?”
Lăng Vệ bị em trai ôm lấy trong bồn tắm, không chỗ để trốn.
Hơn nữa, xấu hổ vô cùng.
Bắn bẩn hết cả thảm và ga giường trong phòng, bây giờ khi được ngón tay cắm vào tẩy rửa, phân thân lại có thể nửa ngẩng đầu.
“Lại cương lên rồi.” Nhẹ nhàng, mỉm cười nói ra.
“Đừng nói nữa.”
“Anh không thích khen ngợi của em sao?”
“Lời như thế cũng gọi là khen ngợi?”
Thân thể trẻ tuổi trần trụi kề sát vào nhau, bất kỳ biến hóa gì cũng có thể thông qua da thịt truyền lại.
Khe mông bị thứ dần dần cứng rắn vuốt ve chứa đầy tính xâm phạm, khiến cho Lăng Vệ vừa căng thẳng vừa lo sợ.
Cậu ý đồ né ra, bị Lăng Khiêm mỉm cười ngăn thắt lưng yếu ớt lại.
“Lăng Khiêm, cậu dừng lại cho tôi!”
“Dừng cái gì cơ? Mông anh rõ ràng đang mυ"ŧ ngón tay của em mà, một mực nói không đủ không đủ, muốn thứ càng to hơn.”
“Câm miệng.”
Khuôn mặt anh cả trẻ tuổi thẹn quá hóa giận hiện ra đỏ hồng càng sâu, ngấm vào trong hơi nước mờ ảo.
Khuôn mặt anh tuấn, nở rộ sinh động làm người ta cảm động.
“Muốn em câm miệng còn không đơn giản? Anh học bộ dáng của em, cưỡng hôn em như thế là được rồi.” Ôm lấy anh trai đáng yêu, hung hăng ấn trên đôi môi màu hồng nhạt đang dụ dỗ, khi mở miệng nói, đôi môi ái muội cọ xát trên cánh môi mềm mại. “Anh làm như vậy, em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn câm miệng.”
“A… ưm… Lăng… Lăng Khiêm… Ưm…”
“Thật không nghĩ tới, thân thể của anh non nớt như thế. Không kinh nghiệm ngược lại rất dễ dạy dỗ, bây giờ chỉ là hôn môi đã bắt đầu lộ ra gợi cảm.”
Thân thể xé rách, là nơi bị đau đớn và kɧoáı ©ảʍ chà đạp.
Hai thứ cực đoan, lại phân không rõ giới hạn khéo léo hòa hợp, giữa tứ chi mãnh liệt tiếp xúc, ngay cả tư duy cũng hỗn loạn không chịu nổi.
Muốn đẩy mạnh ra, lại theo bản năng, cái ôm hung hăng càng chặt hơn.
Bồn tắm chứa đầy nước nóng dập dờn gợn nước, dưới động tác của cơ thể người, bắn ra mép đá cẩm thạch, cũng làm ướt sũng sàn nhà.
Sau mỗi lần tắm rửa, phòng tắm đều loạn giống như đánh một cuộc chiến giữa các hành tinh.
Khăn lông lớn lau người và khăn mềm lau dịch trắng, tùy ý vứt trên mặt đất chỗ đông chỗ tây.
Nhân viên câu lạc bộ trước khi vào làm phải ký hợp đồng giữ bí mật, sau khi nhận được thông báo sẽ tới tỉ mỉ quét dọn. Hơn nữa còn đưa tới đủ loại đồ mà khách hàng cao quý yêu cầu.
“Lần trước bị tên Y Ân kia ngu ngốc kia quấy rầy, thừa dịp ở trong câu lạc bộ, lại nếm thử đồ ăn Trung Quốc thời cổ đại với anh nhé.”
Không muốn bị người ngoài trông thấy anh trai lộ ra vẻ quyến rũ, khi nhân viên đưa cơm, Lăng Khiêm đều để Lăng Vệ lại trong phòng, chờ người đi rồi, mới cho phép Lăng Vệ đi ra ngồi bên cạnh bàn cơm.
Chuyện nhỏ như thế, tinh tế làm cho Lăng Vệ cảm giác mình dường như trở thành thú cưng của em trai.
“Anh, nếm thử cái này.”
Ban đầu hai anh em ngồi đối diện cách chiếc bàn ăn nhỏ, càng về sau, chưa từng có ngoại lệ, Lăng Khiêm đều sẽ chen đến bên cạnh Lăng Vệ.
“Thịt nướng làm theo phương pháp cổ, khác rất nhiều với sản phẩm thịt nhanh chóng hiện đại nhé.” Kẹp miếng thịt nướng thoạt nhìn ăn ngon đưa tới bên môi Lăng Vệ, cảm giác dùng thức ăn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, khiến người bên hông tê dại một trận. Lăng Khiêm khẽ cười, “Anh ngay cả ăn cũng đỏ mặt sao? Mau há miệng, nếu không em sẽ đút bằng miệng.”
Một nửa là dụ dỗ, một nửa là uy hϊếp.
Lại bất giác chứa ngọt ngào không dám thừa nhận.
Cố ý dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chòng chọc em trai, thờ ơ mở đôi môi nhận thức ăn em trai đút vào, nhai trong cổ họng, lại cuồn cuộn thơm ngọt mang theo cảm giác tội ác.
“Tôi lúc nào có thể rời khỏi nơi này?”
“Anh không thích nơi này? Trang bị trong phòng rất tốt mà. Như vậy đi. Chờ anh không còn dâʍ đãиɠ cầu xin côn ŧᏂịŧ của em như thế nữa, chúng ta sẽ dành chút thời gian chơi đùa hệ thống trò chơi mô phỏng ở đây nhé.”
Thật sự là trong miệng chó lý phun không ra ngà voi.
Người nói chuyện, còn vẻ mặt vô tội ra vẻ không biết mình nói hạ lưu.
Lăng Vệ đành chịu hắn.
“Kỳ nghỉ khó có được, tôi không muốn ở mãi trong phòng.”
“Cũng có người liên lạc với anh nha.” Lăng Khiêm cầm lấy máy truyền tin của mình kiểm tra, tra xem nhật ký đối phương gọi Lăng Vệ, “Học sinh trường quân đội bình thường tên là Diệp Tử Hào kia, cả ngày dây dưa anh làm gì?” Giọng nói cố ý lạnh nhạt.
“Dây dưa cái gì? Đấy là bạn tôi tại trường quân đội.”
“Bạn tốt sao?”
Lăng Khiêm biết rõ còn hỏi.
Vẫn không thả lỏng giám thị đối với Lăng Vệ, hắn đương nhiên biết Diệp Tử Hào là ai?
“Không tồi, bạn tốt.” Lăng Vệ cảnh giác nhìn hắn, “Cậu ngay cả bạn tôi chơi cũng phải quan tâm sao?”
“Em cũng không dám.” Cười khẽ đáng ghét khéo đưa đẩy.
Chọn viên đậu phộng bốn vị lớn nhất trong đĩa thức ăn, lười biếng đưa đến bên miệng anh trai.
Nhìn anh trai ăn không vui vẻ gì, Lăng Khiêm mới kéo một nụ cười thờ ơ, “Hi vọng hắn ta thức thời một chút.”
“Có ý gì?”
“Nếu không thức thời, chọc tới người lợi hại sẽ không tốt.”
Đây là uy hϊếp rõ ràng.
“Lăng Khiêm!”
“Đừng kích động mà. Anh. Tức giận với em chẳng có ích gì. Người sẽ bố trí hàng rào điện chi chít xung quanh anh sau này, chín mươi phần trăm cũng không phải là em.”
“Lăng Hàm sẽ không giống như cậu…”
“Anh thật sự hiểu Lăng Hàm sao?”
“Cũng không tệ lắm.” Lăng Khiêm thì thào cúi đầu, dùng chiếc đũa lung tung đảo thức ăn được bày biện tinh xảo, “Chí ít anh cũng không được quá để tâm đến Lăng Hàm. Nếu không em sẽ ghen tị.”
Lăng Vệ mất tự nhiên trầm mặc.
“Tôi ăn no rồi.”
“Có thật không?”
“Vì sao tôi phải nói dối?”
Sau khi tắm rửa tinh thần trở nên lanh lẹ, lại mặc vào bộ áo ngủ, Lăng Vệ tự nhiên mà khôi phục bảy tám phần dũng mãnh của quân nhân.
Sống lưng và gáy dài cũng có vẻ thẳng tắp cực kỳ kiên nghị.
Làm người ta khó có thể tưởng tượng dáng vẻ cậu khóc kêu xin tha dưới háng đàn ông.
Nguyên nhân chính là vì thế, mới càng làm cho nội tâm người ta nảy lên du͙© vọиɠ tội ác muốn đẩy ngã cậu ra, ra vào chà đạp đến yếu ớt không chịu nổi.
Tròng mắt Lăng Khiêm thoáng hiện sự chiếm dục hưng phấn, sau khi suy tư, lý trí tự mình đè suy nghĩ dâʍ ɖu͙© thành hành động xuống.
“Đi dạo phố với anh nhé?”
“Tôi muốn đi một mình, được không? Lúc này cũng có không ít bạn học nghỉ phép.”
“Tự anh cảm thấy thế nào, anh cho rằng em sẽ đáp ứng sao?
Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Vệ, lộ ra bất mãn ẩn nhẫn.
Lăng Khiêm vẫn còn chậm rì rì chọn món ăn vừa ý, gắp lên đưa đến bên miệng Lăng Vệ.
Lăng Vệ mím chặt môi.
“Tôi nói, đã ăn no rồi.”
“Anh mất hứng?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ vui vẻ?” Lăng Vệ phẫn nộ quay mặt đi, “Tôi cũng không phải là con vật nhỏ cậu nuôi.”
Biểu tình kiên cường, trong mắt Lăng Khiêm, lại thế nào cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Dường như để thêm một bước chọc tức Lăng Vệ, Lăng Khiêm còn nhếch mi, chậc chậc nói. “Anh người này. Sao lại tùy hứng như vậy chứ?”
“Tôi tùy hứng?”
Lăng Vệ thật sự sắp bị chọc tức.
Thế giới này sao có thể có tên đáng chết như thế?
Không để ý luân lý đem anh trai trở thành vật tiết dục uy hϊếp, đe dọa, vu oan, thủ đoạn hạ lưu nào cũng dùng hết, còn nhốt anh mình trong câu lạc bộ da^ʍ lạc.
Bây giờ, chính mình thân là người bị hại, lại còn bị chỉ trích thành tùy hứng.
“Ha ha, anh giận.”
Hai cánh tay thon dài, từ phía sau ôm lấy Lăng Vệ.
Mặc dù rất dịu dàng, lại không cất giấu được cường ngạnh.
“Buông tay!”
“Giọng anh quát lớn cũng rất gợi cảm.”
“Lăng Khiêm!”
“Gọi tên em kích động như thế, rất dễ làm cho em hưng phấn.”
“Lăng Khiêm!” Trừng mắt cố gắng giãy giụa, giọng điệu cảnh cáo cũng thành uy hϊếp.
Lăng Khiêm lại thừa cơ khẽ hôn sau đầu cậu.
“Cảm giác thật tốt, anh đang giận em.” Thở dài thật sâu, giọng nói trầm thấp biểu lộ niềm vui vô cùng đang đè nén sâu trong tâm linh, “Nếu như anh không đặt em trong lòng, chắc là sẽ không tức giận với em. Vì thế hiện tại, có lẽ anh đã bắt đầu đặt em trong lòng.”
Sức lực hai cánh tay ôm chầm thả lỏng.
Hắn giống một đứa trẻ làm nũng, gối đầu lên trên lưng Lăng Vệ, nhẹ nhàng ôm eo Lăng Vệ.
Lăng Vệ khựng lại.
Quả thực vô lực chống cự… Nhưng ngay cả thân thể cũng không nghe đại não chỉ huy.
Lăng Vệ cảm thấy một loại trầm luân tội ác khó có thể chống cự.
Nếu như đây là sách lược đối địch của Lăng Khiêm, như vậy không thể nghi ngờ, hắn tương lai, sẽ là tướng quân bách chiến bách thắng.