Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi tỉnh lại, trên đỉnh đầu là trần nhà hoa lệ xa lạ.

Đèn treo chất liệu thủy tinh chói lọi lóa mắt, tình cảnh thịnh thế xa hoa vô độ, đối với Lăng Vệ thân thể vẫn chìm đắm trong đau đớn gia tăng phía sau mà nói, ánh xạ tựa như tiến vào một thế giới mê võng.

Tuấn dung đường nét rõ ràng bịt kín ủ rũ. Con ngươi đen trong veo luôn lóe sáng, bởi vì mông lung sau khi tỉnh dậy, lộ ra gợi cảm làm động lòng người.

Chậm rãi xoay đầu, mới thấy đầu sỏ gây họa hại mình rơi vào hoàn cảnh thê lương nằm ngày bên cạnh mình.

Thân thể trọng lượng tương đối đè vết lõm trên ga giường, hai tay chống quai hàm, bộ dáng nghiêng đầu giống như đứa trẻ hiếu kỳ, nếu để cho người ngoài liếc mắt một cái, tuyệt không thể tưởng tượng thiếu niên mười tám tuổi mang theo ý cười dịu dàng này có chỗ đáng sợ không khác gì ác ma.

“Em đã điện thoại cho mẹ, nói em với anh sẽ tham gia một kỳ nghỉ ngoại khóa đặc biệt, hì hì, may mắn lúc ấy ba không ở cạnh mẹ, nếu không bị chộp thì thảm rồi.”

Lăng Vệ hiện lên một tia hoảng sợ.

Biến hóa biểu tình có thể nói là rất nhỏ mà không thể phát hiện, dưới ánh mắt sắc bén trải qua đặc huấn của Lăng Khiêm, lại rõ ràng như hoa văn dạng sợi dưới kính hiển vi.

Lăng Khiêm lộ ra nụ cười khẽ mà Lăng Vệ chán ghét, “Em đã nói anh mấy ngày này phải ở bên em. Cũng không phải là ăn nói lung tung nha. Hơn nữa…” Bỗng nhiên dừng lại.

Vẻ muốn nói lại thôi của em trai dẫn tới sự chú ý của Lăng Vệ.

Cậu nhìn em trai.

“Hơn nữa cuộc thi của Lăng Hàm, rất nhanh sẽ kết thúc.” Lăng Khiêm cố ý hời hợt nói: “Có lẽ quãng ngày lành em độc chiếm anh sẽ chấm dứt.”

“Có lẽ?”

“Đúng vậy, có lẽ.” Biểu tình của Lăng Khiêm, tinh xảo thay đổi giữa thiếu niên vui vẻ với người trưởng thành cương nghị, rất nhiều tình cảm không nên thuộc về tuổi tác của hắn. Trên khuôn mặt pha trộn cao ngạo mỹ lệ, “Anh cũng biết tham gia cuộc thi ấy, người có thể sống trở về cũng không nhiều. Chết đi hoặc là đầy vinh quang trở về, hai kết quả, chỉ có một mà thôi.”

Nghe câu này, một cỗ thống khổ tràn ngập vây quanh Lăng Vệ.

Mức độ khó chịu của tâm lý, thậm chí vượt qua khó chịu của thân thể sau khi bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua.

“Vì sao phải làm như vậy? Lăng Hàm và cậu, đều không tất yếu phải xin cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín, sau khi tốt nghiệp từ trường quân đội, đều có thể tiến vào quân bộ, sớm muộn sẽ trở thành tướng quân thượng đẳng giống như ba.”

Lăng Khiêm thú vị nhìn cậu, “Anh quá ngây thơ rồi.”

“Tôi nói sai sao? Con cháu có huyết thống tướng quân có thể thuận lợi tiến vào tầng cao nhất quân bộ. Đây là quy tắc có sẵn của quân bộ liên bang rồi còn gì?”

“Anh biết quy tắc có sẵn của quân bộ liên bang cái gì?” Lăng Khiêm nâng cao âm điệu. Chú ý một loại phẫn ý không cách nào bị thông cảm như xem thường, “Giống như anh loại thực sự ngu ngốc ngây thơ như vậy, vốn không biết trường quân đội Chinh Thế là nơi thế nào! Cho rằng chỉ là chương trình học đặt ra bất đồng, quân trang bất đồng sao?”

Lăng Vệ cũng vô cùng khó chịu với trách cứ xem thường của hắn, dựng thẳng lông mày rậm lên, “Ngu ngốc cái gì? Cậu đây là đang nói chuyện với anh trai sao?” Thấy ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm của Lăng Khiêm, đau đớn thân thể lập tức nhắc nhở cậu, cái gọi là em trai phía trước này bản chất đáng sợ bao nhiêu.

Gần như là tiềm thức, Lăng Vệ hạ thấp khí thế. “Cho dù là người ngoài, cũng phải có lễ phép căn bản, tôi đối với bên ngoài, dù sao cũng là anh cả của cậu.” Đối với sự chịu thua mất mặt của mình, bản thân Lăng Vệ cũng vô cùng khinh bỉ.

Nói xong câu đó, không thể chịu đựng được bản thân nhu nhược, hung hăng quay mặt sang một bên, “A.” Lăng Khiêm ở sau người cười khẽ một cái.

Bàn tay qua đây, dịu dàng đặt trên người trên người đã thay áo ngủ màu trắng.

“Anh có đôi khi thoạt nhìn rất lạnh lùng, thật ra hẳn là thiếu đầu óc.”

Đây nhưng không tính là khen ngợi gì.

Lăng Vệ đối với chế nhạo của em trai không bày ra sắc mặt tốt, cự tuyệt hưởng ứng.

“Không chỉ trường quân đội Chinh Thế, ngay cả trường quân đội Trấn Đế cũng thế, nơi nơi đều là đấu đá quyền lợi. Anh ở trong trường quân đội, chưa từng đυ.ng phải sĩ quan huấn luyện cố tình làm khó dễ anh sao?”

“Từng có, nhưng về sau…”

“Về sau không phải là thay đổi thái độ, thì là bỗng nhiên bị điều đi, đúng không?”

Lăng Vệ mông lung bắt được cái gì, quay đầu nhìn về phía Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm cười khổ. “Đừng nhìn em như thế, đấy cũng không phải là em làm.”

“Học tập của tôi tại trường quân đội Trấn Đế, có người âm thầm nhúng tay sao?”

Lăng Vệ bị vây trong thế mơ hồ khổng lồ, sinh ra cảm giác khó chịu bốn phía đều không thể dùng sức.

Cuộc sống trường quân đội gian khổ nhưng trong sáng, không biết từ khi nào, tồn tại nguy cơ sẽ bị người vạch trần chân tướng, hoàn toàn phá vỡ, đây đối với Lăng Vệ mà nói, rất khó mà tiếp nhận.

“Là ai? Ba nhúng tay vào trường quân đội Trấn Đế?”

“Ba không có cái thời gian ấy, ngay cả chết sống của anh em chúng ta giao cho cạnh tranh bên trong trường học đào thải, ông ấy sao có thể để ý tới chuyện anh tại trường quân đội? Chẳng những nhà họ Lăng, ngay cả gia tộc Tu La cũng vẫn tuân theo nguyên tắc giáo dục này, chỉ có người thừa kế sinh ra qua quá trình đào thải, mới có tư cách sinh tồn tại quân bộ.” Lăng Khiêm nhún vai không thèm để ý, “Nếu không anh cho là hai nhà này dựa vào cái gì sống trên trăm năm tại quân bộ đáng sợ?”

“Thế nhưng mẹ vẫn rất quan tâm…”

“Mẹ quan tâm chính là chuyện vụn vặt ăn được uống được, buổi tối không thể cảm lạnh, con có gầy hay không các loại.”

“Tôi không hiểu.” Lăng Vệ mím đôi môi cương nghị thành một đường thẳng.

“Anh không hiểu là tốt nhất.” Lăng Khiêm chăm chú nhìn ánh mắt cậu. Bỗng nhiên rót vào một chút tà khí, “Anh chỉ cần ngoan ngoãn để cho em ôm là được rồi.”

Bầu không khí nói chuyện nghiêm túc sâu sắc, nhất thời bị hoàn toàn phá hủy.

Lăng Vệ lại bắt đầu xấu hổ đến cả người nóng lên.

“Loại đặc tính này của anh thật đúng là khiến người ta buồn vui lẫn lộn.” Lăng Khiêm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Lăng Vệ cho hắn một ánh mắt đòi giải thích rõ.

“Một quan quân trẻ tuổi xấu hổ sẽ đỏ mặt, thật sự rất buồn cười.” Lăng Khiêm thì thào nói, “Em đương nhiên rất thích, thế nhưng nếu như bị người ngoài thấy được, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.”

“Câm miệng. Lăng Khiêm!”

“Chậc chậc. Đỏ đến tận cổ. Em thấy bây giờ có lẽ đỏ đến trước ngực rồi.”

Nghiêng người, tính kéo vạt áo trước của áo ngủ đã buông lỏng của Lăng Vệ ra.

“Dừng tay! Lăng Khiêm, tôi nổi giận rồi!” Lăng Vệ nắm chặt vạt áo trước của mình, không cho Lăng Khiêm chơi xấu tới gần.

Kết quả của thân thể động đậy, là làm cho cậu đau đến nhíu mày.

Lăng Khiêm ngừng bắt nạt. “Anh đừng lộn xộn. Thân thể rất khó chịu đi? Em nhưng một hơi bắn thật nhiều lần trong anh nhé, lúc giúp anh rửa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ bên trong chảy ra phủ đầy một tầng sàn nhà tắm.”

Biết rõ hắn đang khoa trương chế nhạo mình, Lăng Vệ lại vẫn lộ ra biểu tình nhục nhã không tốt, lại nghĩ tới đề tài nhắc đến ban đầu.

“Ngày cuộc thi của Lăng Hàm kết thúc, cậu biết chứ?”

“Ừ.”

“Đến ngày đó, mẹ có lẽ mới có thể thở ra.”

“Anh cũng có thể thở phào.”

“Tôi…” Lăng Vệ choáng váng vì vẻ bình thản của Lăng Khiêm.

Mặc dù còn chưa biết nguyên nhân đầy đủ, nhưng mỗi khi nhắc tới Lăng Hàm, cậu em trai này đều sẽ tỏ vẻ cảm xúc không khống chế được, cũng làm cho Lăng Vệ khi đề cập tới Lăng Hàm vô ý thức chú ý phản ứng của em trai.

“Hai người các cậu đều là em trai tôi, cũng là con ruột của mẹ.”

Lăng Khiêm đoán được suy nghĩ của cậu, lạnh lùng. “Anh cho rằng em ghen tị Lăng Hàm, vì thế ước gì Lăng Hàm chết sao?”

Lăng Vệ trầm mặc, cá tính âm tình bất định của Lăng Khiêm, cậu cũng không muốn suy đoán cái gì.

“Anh đã từng nghe lý thuyết liên quan sinh mệnh của cặp song sinh chưa?”

“Liên quan sinh mệnh? Hình như từng nghe.”

“Độ tương tự của chỉ số sinh mệnh của cặp sinh đôi vượt trên năm mươi, cơ quan sinh mệnh hai người có lẽ tồn tại liên hệ vô hình. Nói cách khác, một người bỗng nhiên tử vong, người kia cho dù tốt lành ở nhà, cũng có khả năng tim suy kiệt.”

Giọng điệu không có gì đáng kể của Lăng Khiêm, làm cho Lăng Vệ nghe rất không thoải mái.

“Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

“Lăng Hàm nếu chết đi trong khi thi, em có lẽ cũng sẽ không bảo đảm tính mạng.”

Lăng Vệ bị thái độ chợt vô tình chợt đáng thương của Lăng Khiêm khiến cho không thấy phương hướng, lạnh lùng nói: “Vậy cậu nên hết sức ngăn cản Lăng Hàm tham gia cuộc thi đặc biệt hình thức mô phỏng khép kín.”

“Em không thể ngăn cản!” Lăng Khiêm nói thẳng: “Chính em cũng đăng ký thi, có tư cách gì hết sức ngăn cản cuộc thi của Lăng Hàm, khuyên can trên đầu lưỡi một chút, ý tứ là đủ rồi. Huống hồ nó căn bản cũng không nghe lời của em. Loại danh hiệu anh trai này, căn bản vốn không có tác dụng ở nhà họ Lăng, anh cũng là anh trai em, có thể ngăn cản chuyện em muốn làm sao?”

Lăng Vệ quẫn bách phẫn nộ. “Làm loại chuyện coi nhẹ tính mạng này mới thật sự là ngu ngốc.”

“Đúng vậy! Chúng em chính là vì một đồ ngốc ngây thơ, mới thành hai thằng ngốc!”

Sau khi gầm nhẹ với Lăng Vệ, Lăng Khiêm tựa như phát hiện cái gì hạ thấp âm lượng, nhếch khóe miệng giải thích, “Thật ra cũng không liên quan đến anh, chỉ cần thông qua cuộc thi đặc biệt hình thức mô phỏng khép kín, khi còn trẻ giành được đặc quyền quân bộ, về sau làm gì cũng tiện hơn. Cái này giống như thi chạy với người khác, chạy trước giờ một phút đồng hồ. Mạo hiểm là đáng giá.”

“Sau kỳ nghỉ, đừng lại nhúng tay vào chuyện của tôi tại trường quân đội.” Lăng Vệ bỗng nhiên thấp giọng.

“Anh nói cái gì?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, có vẻ rất nguy hiểm.

“Cho dù là cậu, hay là Lăng Hàm, tôi không biết các cậu vì sao lại làm như thế, nhưng tôi không hi vọng có người nhúng tay vào chuyện của tôi tại trường quân đội, tôi cũng là học sinh trường quân đội, cho dù sĩ quan huấn luyện có địch ý với tôi, tôi cũng có thể ứng phó.”

“Anh có thể ứng phó?” Lăng Khiêm buồn cười hỏi.

Giương lên đường cong tươi đẹp, nhưng ánh sáng trong con ngươi, làm người ta đáng sợ.

“Nếu như sĩ quan huấn luyện phái anh đến khoa gián điệp, anh định làm thế nào? Trong trường quân đội có quyền lợi thay đổi khoa của học sinh đi?”

“Phục tùng là thiên chức của quân nhân, tuân mệnh là được rồi.”

“Khoa gián điệp, là chuyên môn bồi dưỡng điệp báo lẻn vào quân địch. Anh hiểu chưa?”

“Vô nghĩa.”

“Phải lẻn vào quân địch, phải chịu huấn luyện khắp nơi, mua chuộc tìиɧ ɖu͙© cũng là một trong đó đi?”

Lăng Khiêm tà mị cười hỏi, “Phục tùng là thiên chức của quân nhân. Anh không định kháng mệnh chứ? Vì liên bang không tiếc giao phó sinh mệnh. Như vậy cũng không tiếc thân thể này. Huấn luyện ấy cũng không dịu dàng giống như em. Nhất định chính là chương trình học SM. Cũng đúng, quyền quý đế quốc mỗi ngày hướng về phía tuấn nam mỹ nữ, không một chút đa dạng đặc thù. Làm sao lọt vào, sau đó ẩn núp trong vị trí trái tim quân địch chứ?”

Lăng Vệ tránh đi tránh ánh mắt trêu chọc của hắn.

Đã ảo não lại thống hận.

Mỗi lần giao tranh với Lăng Khiêm, tựa hồ cũng lấy im lặng của Lăng Khiêm anh cả này mà chấm dứt.

Lăng Vệ duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, “Số lượng học sinh trường quân đội nhiều, các sĩ quan huấn luyện đều bận, tôi không đáng bị đối xử đặc thù như thế chứ?”

“Không đáng? Anh chính là con cả của nhà họ Lăng. Anh cho là thân phận của mình rất bình thường sao? Hay là anh nghĩ đối với ba mẹ mà nói, anh đứa con nuôi này tương lai tình cảnh thế nào cũng không có liên quan tới tâm tình bọn họ?”

Hắn thẳng người, lấy tư thế gần như áp đảo anh cả, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương trách móc.

“Quân bộ là đỉnh quyền lợi liên bang, cũng là một cái l*иg ác đấu tàn nhẫn. Ở nơi đó, thương tổn sĩ quan trong ấy dễ như trở bàn tay, một điều lệnh đơn giản của thượng cấp là có thể làm được. Muốn thời thời khắc khắc bảo hộ một người yếu đuối, lại khó với lên trời. Anh hiểu chưa?”

Lăng Vệ chưa từng thấy ánh mắt nghiêm túc như thế của Lăng Khiêm.

Làm người ta chấn động.

“Vì thế, em mặc dù ghét Lăng Hàm cường thế, mặt khác, lại vô cùng cảm kích nó chịu trả giá sinh mệnh như vậy tranh thủ quyền lợi hơn nữa của quân bộ. Cũng như anh, em cũng hi vọng đứa em trai sinh đôi này có thể bình an thông qua cuộc thi. Mặc dù em cũng biết. Một khi nó bình an quay về, để có được thứ mình muốn, lại lợi dung đặc quyền trên tay đối phó với bất luận kẻ nào. Kể cả em người anh trai ruột thịt này. Cũng không thể trách nó. Bởi vì cho dù đổi là em, em cũng sẽ không chút do dự làm chuyện giống vậy” Đôi môi nóng rực, bao trùm trên môi sưng đỏ giống như cánh hoa tường vi của Lăng Vệ.

“Lăng Khiêm… Ô… Dừng lại, cậu nói rõ chút…”

“Anh vĩnh viễn sẽ không hiểu.”

“Cậu nói rõ ràng, ưm… Dừng tay…”

Tiếng hôn môi da^ʍ mỹ, làm cho không khí cực nóng.

“Loại con cháu thế gia vừa sinh ra đã tham dự tranh đấu quyền lợi tối cao này, chỉ có cùng với người trong nhà, mới là đáng quý trọng nhất, bởi vì ngoại trừ anh, không còn bất cứ người không có quan hệ huyết thống nào có thể làm cho chúng em tín nhiệm, dám nghiêm túc đi thích.”

“A… Lăng Khiêm…”

“Ba mẹ nhiều năm trước vô sinh mà nhận nuôi anh, đối với em cùng Lăng Hàm mà nói, là may mắn lớn nhất không thể lại có được kiếp này. Đáng tiếc, chỉ nhận nuôi một người, nếu có thể làm được, thực không muốn để cho Lăng Hàm kia chạm vào động thịt của anh. Nơi chặt như vậy của anh, tiếp nhận côn ŧᏂịŧ này của em là đủ rồi.”

Lời của Lăng Khiêm, làm cho Lăng Vệ nhận lấy cái hôn cưỡng ép đột nhiên biến sắc. Khϊếp sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt của em trai kề bên.

Lăng Khiêm dùng vẻ mặt có lỗi đáp lại cậu, “Người chịu huấn luyện chỉ huy, sẽ không cho phép chính mình có ảo tưởng không thực tế, cho dù em hi vọng độc chiếm anh bao nhiêu, thế nhưng phân tích lý trí lại thời khắc nhắc nhở chính mình, anh sớm hay muộn sẽ bị Lăng Hàm chia cắt. Nếu anh em sinh đôi tương tàn, nhà họ Lăng sẽ lập tức lọt vào tai ương ngập đầu. Khi đó, ba mẹ, và cả anh, cũng sẽ luân lạc tới tình trạng càng thê thảm hơn. Nghĩ đến anh có lẽ sẽ bị người của gia tộc Tu La sắp xếp bị binh lính thấp hèn đùa bỡn. Mông anh bị người ngoài cắm hỏng. Em cũng sắp phát điên.”

“Câm… Câm miệng… A… Đau…”

Cửa vào vẫn đang sưng đỏ bị xâm nhập, trong tiếng kêu đau đớn của Lăng Vệ, xen lẫn kɧoáı ©ảʍ nghiêng ngửa đầu độc mê loạn.

Xâm phạm phải chịu, không chỉ có là niêm mạc bị lột ra, trong cảm giác đau bị mở rộng đến gần như rách ra, có thứ gì đó cường hãn đến không thể phản kháng tràn đầy cậu.

“Lăng Hàm là một người đáng ghét phái hành động, vì thế, trước khi nó còn chưa xuất hiện, cần phải dạy dỗ anh đến yêu xâm phạm của côn ŧᏂịŧ của em mới được.”

Lăng Khiêm thở hồng hộc tuyên cáo kết luận.

Chỉ vì nguyên nhân tuyệt đối khiến cho Lăng Vệ không thể tiếp thu, hai anh em liên tục không ngừng ở trong phòng tư nhân của câu lạc bộ.

Người được thông báo rằng hai người là đi tham gia ngoại khóa, chỉ sợ sẽ không nghĩ đến cái gọi là đặc huấn ngày nghỉ, lại trái đạo đức dâʍ ɭσạи như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »