Chương 20: Dư âm. (1)

Ở một nơi khác, Triệu Bình Truyền mặt đầy tức giận, nhìn hai nữ nhân trước mắt, biết chuyện này chớp mắt một cái lan đi cả thành phố, cố gắng vãn hồi:

- Không thể có chuyện đó, Triệu Tự Vĩ nhà tôi sao làm chuyện ấy được, nó rất là quy củ ...

Trương Xuân cười toét miệng, gật đầu lia lịa:

- Đúng đúng, cái thẳng Trình Nhiên đó nói bừa nói bậy thôi.

Lưu Quần khẳng định:

- Tôi thấy thằng bé Tự Vĩ rất ngoan, sao có chuyện nắm tay nữ sinh, lại còn đút kem cho nhau ăn. Ái dà, dù là có cũng chỉ là trẻ con chơi đùa thôi, anh đứng giận nhé.

Triệu Bình Truyền nghiến răng kèn kẹt:

- Không thể nào, dứt khoát là không thể nào.

- Đúng, đúng, không thể.

Trương Xuân lắc đầu nhìn Triệu Bình Xuyên hậm hực bỏ đi:

- Bọn trẻ con bây giờ thật là loạn quá rồi, làm sao lại thành như thế, đều thành ... Lưu manh cả rồi, hỏng quá.

Lưu Quần liền nói:

- Đúng vậy, cái tuổi này không lo học đi, trai trai gái gái sớm thế, mai mốt chẳng ra sao ... Không biết chị thế nào, dù sao tôi không cho Tiểu Hổ nhà tôi chơi với chúng nữa, chẳng may hư người ... À, cả thằng Trình Nhiên đó, còn cãi nhau với giáo viên chủ nhiệm, phải tôi ấy à, tôi đuổi học luôn.

- Thấy bảo thi thử kém quá, bị giáo viên mắng vài câu, thế là nó cãi lại ... Thằng bé đó chắc là không định vào cao trung, kiếm cái bằng trung cấp rồi thôi.

Sơ trung, cao trung, đại học là quỹ tích nhân sinh bình thường của một người, nhận thức chúng cho rằng, cứ phải đi theo con đường đó mới có tương lai, con nhà ai mà ngay cả cao trung cũng không đỗ được, coi như cả đời bỏ đi rồi, phải đỗ được vào đại học tốt mới có tiền đồ như gấm.

Còn học sinh ở trường cãi nhau với giáo viên, tạm chưa nói giáo viên đúng hay sai thì đứa học sinh đó chắc chắn là không tôn sư trọng đạo rồi. Vào cái thời đại đó, dù có lừa đứa học sinh cá biệt nhất cũng không làm chuyện đó, đó là giới hạn của một học sinh ... Vượt qua nó chẳng khác gì bọn lưu manh bị đuổi học.

Triệu Bình Truyền lại càng giận, hắn tin con mình không yêu sớm, chắc chắn Trình Nhiên vì đánh lạc hướng vu oan cho con mình rồi, lòng tức lắm, Trình Phi Dương đúng là chẳng thể dạy ra một đứa con đàng hoàng.



Vốn ở đơn vị Trình Phi Dương và Triệu Bình Truyền có mâu thuẫn, trước kia khi công ty làm ăn tốt, Trình Phi Dương có kỹ thuật cao nên được coi trọng, làm cấp phó, Trình Phi Dương lại là người nghiêm khắc, nên mấy lần danh sách mua sắm của Triệu Bình Truyền không khớp, hai người nổ ra tranh luận ... Đến khi vị lãnh đạo nghỉ, đáng lẽ Trình Phi Dương lên thay, Triệu Bình Truyền lo lót quan hệ với lãnh đạo, đá Trình Phi Dương qua một bên.

Nhưng ban kỹ thuật là nơi dựa vào bản lĩnh thật kiếm cơm, Triệu Bình Truyền bản lĩnh rượu thị thì có, chứ nói tới kỹ thuật thì chẳng ai nghe hắn. Về sau bị phản đối quá nên bên trên điều đi chỗ khác, chức vị có phần suy giảm, Triệu Bình Truyền cho rằng Trình Phi Dương kéo bè kết phái đẩy mình đi, nên thù oán từ đó.

Tất nhiên về sau công ty làm ăn không tốt, hắn một mặt bỏ bê công việc ở đơn vị, đi làm chỉ để lấy lương, sau đó kiếm việc khắc ở bên ngoài. Dù sao sớm muộn cái công ty này cũng sập, hút thêm chút máu nào tốt chút đó, đến lúc hết máu rồi thì đường ai nấy đi.

Triệu Bình Truyền vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Làm lính tới ngu người rồi ... Chết đói cả nhà cũng đáng.

.... ...

Trình Nhiên tới trường học, vừa mới cửa cầu thang thì gặp giáo viên vật lý Tiểu Tằng ở phía trước đi tới, Tiểu Tằng tuổi không nhiều, chừng gần 30, nhưng có tiếng trong đám học sinh, ít lên mặt giáo viên, thân thiết với học sinh như huynh đệ.

Tiểu Tằng nhìn thấy Trình Nhiên, vẻ mặt cổ quái:

- Sao em lại làm thế, không sáng suốt, không nên ..

Lời chỉ điểm tới là dừng, Trình Nhiên nhe răng cười với hắn, hai người đi lướt qua nhau.

Đứng ở góc độ giáo viên, Tằng Khánh không tiện tỏ thái độ về đồng nghiệp, con người Lý Trảm thế nào, làm việc cùng văn phòng lớn, mọi người đều hiểu cả, mọi người từng nói với nhau, Lý Trảm làm vậy, sớm muộn cũng gặp đứa học sinh không phục phản kháng lại, chuyện đó là sớm muộn thôi, cũng không có gì bất ngờ.

Chỉ là vừa rồi Trình Nhiên tỏ ra rất bình thản, hắn định an ủi cổ vũ vài câu, giờ thấy không cần nữa rồi, lòng có chút bội phục đứa học sinh này.

Hắn vẫn còn nhiệt huyết sót lại của tuổi trẻ, nhưng bình tâm mà nói, nếu thay vị trí với Trình Nhiên, hắn có dám đứng lên đối diện với Lý Trảm không? Chắc là không.

Mấy cái trò Lý Trảm làm, mọi người biết cả đấy, giáo viên trong trường chẳng ai ưa gì Lý Trảm hết, có điều nghe nói nhà Lý Trảm có quan hệ ở hệ thống giáo dục, nên năm xưa bị đuổi học mà vẫn quay lại được. Mấy năm qua càng ỷ vào mối quan hệ đó, chèn ép giáo viên bình thường.

Nguyên nhân Lý Trảm có hành vi ác liệt như thế trong trường thì mọi người cũng biết, ông ta làm giáo viên kỳ thực do bất đắc dĩ, không chạy chọt chỗ nào được mới phải chấp nhận.

Có thể nói Lý Trảm bề ngoài là thầy người ta, bên trong sỉ nhục cái nghề này.



Chuyện xảy ra vào thứ sáu tuần trước, trải qua hai ngày cuối tuần lan truyền, ai nên biết đã biết cả, Tằng Khánh biết chuyện cũng sảng khoái lắm, chỉ tiếc là Trình Nhiên không nên kích động chấp nhận vụ đánh cược kia mới phải ...

Trình Nhiên vào lớp học thì thấy đám học sinh túm năm tụm ba bàn tán với nhau, có đứa ngẩng đầu nhìn y thật nhanh một cái lại cúi đầu xuống, không khó đoán chủ để chúng đang bàn bạc là gì.

Du Hiểu từ trong đám động chạy tới, vít cổ Trình Nhiên ngồi xuống bàn:

- Hỏng rồi, hỏng rồi ... Tối qua Tô Thiến đi ăn cơm với cha, gặp được hiệu trưởng Chu Thao, trong bữa cơm có người nhắc chuyện năm thứ ba sơ trung có học sinh và giáo viên đánh cược, Chu Thao khi đó vỗ bàn mắng chuyện vớ va vớ vẩn, sau đó lại bảo chuyện này có thể đưa ra thông báo, một là kiến thiết tâm lý cho học sinh sắp trung khảo, mặt khác thể hiện sự tiến bộ trong giáo dục ... Cái gì mà giáo viên không đứng trên học sinh, đã đánh cược rồi thì dù ai thắng ai thua cũng phải giữ lời, thể hiện chữ tín.

Cái thằng này có năng khiếu bắt chước người ta, điệu bộ diễn y như thật.

Trình Nhiên vẫn còn nhớ cô bạn tên Tô Thiến liền quay đầu nhìn, đúng lúc Tô Thiến cũng nhìn về phía y, khẽ gật đầu, tóc mái đung đưa.

Hiệu trưởng Chu Thao là nhân vật nổi tiếng toàn thành phố, là người cao lớn, phải mét tám mấy gần mét chín, thích mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, thoạt trông có vẻ rất cổ hủ. Nhưng thực ra lại là người phái cải cách, thay đổi rất nhiều phương châm giáo dục và quy chế trong trường, luôn đi đầu thử nghiệm thứ mới. Giống như bây giờ, nếu đổi là người khác, chuyện học sinh va chạm với giáo viên, lại còn đánh cược với giáo viên thế nào cũng bị một trận mắng chửi, sau đó là uy hϊếp, kiểm điểm xin lỗi, hoặc thông báo phụ huynh.

Tới chỗ Chu Thao lại khác, kéo ngay chuyện đó vào thể hiện tiến bộ giáo dục ... Nói cách khác chuyện này thành thật rồi.

- Bây giờ phải làm sao?

Du Hiểu rất lo:

Không chỉ hắn, mà cả bàn trước bàn sau đầu nhìn Trình Nhiên chằm chằm.

Trình Nhiên mở cặp lấy sách ra:

- Làm sao thì có phải do tao nói mà quyết định được đâu ... Thì cứ thế thôi.

Thái độ tỉnh bơ làm cả đám dở khóc dở cười, không phải thực sự là hỏi cậu làm thế nào, ai chả biết cậu không thi nổi.

Vụ đánh cược này cậu thua chắc rồi.

Thấy Trình Nhiên vừa tới lớp đã lấy sách vở ra viết viết lách lách, cả đám thở dài, nước đến chân mới nhảy, quá muộn rồi.

........ ..............