Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm giác mất trọng lượng đến đột ngột và dữ dội, Sở Thời Thời thót tim, nuốt nước bọt rồi lại nuốt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hét toáng lên.

Phong Bất Yếm cười to trong gió: "Đá nhỏ! Cảm giác thế nào? Có phải rất kí©h thí©ɧ không!"

Tiểu nhân ngư trong túi áo của anh tiếp tục hét lên, hai tay nhỏ bám chặt lấy lớp lót trong của túi áo: "Kích — thích! Kí©h thí©ɧ — quá mức — rồi!!!"

Phong Bất Yếm cười ha hả, tiếng cười nghe có vẻ càng thêm tự do phóng khoáng.

Đợi khi tiếng hét nhỏ dần đi, anh cất cao giọng hỏi: "Có muốn nhìn cảnh bên ngoài không!"

Tiếng hét chợt ngừng lại, Sở Thời Thời thở dốc, lớn tiếng hỏi: "Nhìn thế nào!"

Gió lớn thế này, tốc độ nhanh thế này, cậu sợ chỉ cần vừa thò đầu ra khỏi túi áo là có thể bị thổi bay khỏi người Phong Bất Yếm ngay.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn! Những thứ khác để tôi lo!" Phong Bất Yếm điều chỉnh phi cơ cá nhân trên người, tay còn lại nhẹ nhàng phủ lên túi áo bên ngực trái.

"Nhìn đi! Yên tâm, tôi sẽ không để cậu rơi ra ngoài đâu!"

Sở Thời Thời nuốt nước bọt, cảm giác mong đợi và tò mò cuối cùng đã chiến thắng chút lo lắng kia. Cậu hít sâu một hơi, kéo khóa túi áo của Phong Bất Yếm.

Gió rít lập tức tràn vào trong túi áo, tiểu nhân ngư bị thổi tung cả lên.

Ngay lúc Sở Thời Thời nghĩ rằng mình sắp bị thổi bay, một bàn tay to đã kịp thời ôm lấy cậu, giữ chặt cậu trong túi áo, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ và nửa bờ vai ra ngoài.

Gió thổi tung mái tóc vàng của cậu, Sở Thời Thời giơ tay không bị giữ lại lên, vuốt hết tóc ra sau, tầm nhìn trước mắt lập tức rộng mở.

—Cậu chưa bao giờ cảm thấy gần bầu trời đến như vậy.

Tiếng chim hót ríu rít gần như vang ngay bên tai, ngay cả tiếng gió rít cũng không át được tiếng nhạc vui tươi của chúng.

Sở Thời Thời ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi cúi đầu nhìn xuống hành tinh bên dưới.

Tầm nhìn chỉ toàn màu xanh lam từ đại dương, vị trí của họ lúc này đang là hoàng hôn, mặt trời ở xa đang dần lặn xuống mép biển, bầu trời được phủ lên một tấm màn đỏ rực như một bức tranh, chiếu sáng cuối chân trời bằng một lớp áo lụa vàng óng ánh.

Đẹp đến mức không thể rời mắt, Sở Thời Thời thậm chí không thể tìm được từ ngữ nào tốt hơn để miêu tả cảnh tượng này.

Trước đây, vì nhiều lý do mà cậu luôn ngại ra ngoài, từ chối đến bất kỳ nơi nào có nhiều người. Mặc dù làm vậy, cuộc sống của cậu thực sự bớt đi rất nhiều phiền toái và những điều cậu cho là rắc rối, nhưng cũng vì vậy mà bỏ lỡ biết bao nhiêu cảnh đẹp như thế này.

Chỉ đến lúc này, khi tận mắt chứng kiến cảnh sắc này, nghe thấy từng tế bào trong cơ thể hò reo hưng phấn, Sở Thời Thời mới nhận ra rằng, cậu dường như không hoàn toàn bài xích tất cả những điều chưa biết, lạ lẫm, và thậm chí là hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của mình như cậu từng nghĩ.

Giọng nói của Phong Bất Yếm vang lên từ trên đỉnh đầu: "Thế nào? Cảnh sắc cậu thấy có hài lòng không!"

Sở Thời Thời nghe vậy liền ngẩng đầu lên.

Từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ lộ ra của Phong Bất Yếm, cục yết hầu chuyển động theo từng lời nói, khuyên tai phản chiếu ánh sáng nhạt trong ánh hoàng hôn, và cả đường nét hàm dưới sắc sảo.

Dường như đối phương cũng nhận ra ánh nhìn của cậu, hơi cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đen đằng sau kính bảo hộ dừng lại trên người cậu, nháy mắt một cái, khoé môi nở nụ cười phóng khoáng trong gió.

Bịch, bịch.

Sở Thời Thời nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh trong l*иg ngực.

Cảnh đẹp như thế này, và cả vẻ đẹp như thế này——

Tiểu nhân tóc vàng sững sờ trong chốc lát, rồi nhanh chóng cúi đầu, cắn chặt môi dưới, vành tai trắng nõn lại đỏ ửng lên.

Giống như dấu vết mơ hồ để lại sau khi bị ánh hoàng hôn nhẹ nhàng vuốt ve.

Sở Thời Thời lắp bắp trong đầu: "Anh, anh anh——"

"Tôi biết mà!" Linh Linh Bá tiếp lời cậu còn chưa nói xong, "Anh ấy lại đang quyến rũ cậu, đúng không!"

Sở Thời Thời không nói gì nữa.

Qua một lát, cậu ngẩng đầu lên len lén nhìn Phong Bất Yếm một cái. Đối phương đã thu lại ánh nhìn đặt trên người cậu, dường như không hề nhận ra sự bất thường thoáng qua của cậu lúc đó.

Sở Thời Thời thở phào, nhịp tim từ từ bình ổn lại.

Phía dưới họ là một hòn đảo nhỏ xanh um, hòn đảo được bao quanh bởi đại dương, lẻ loi nổi trên mặt nước.

"Nhìn thấy hòn đảo đó rồi chứ?" Phong Bất Yếm hỏi cậu, "Hôm nay chúng ta sẽ hạ cánh ở đó."

Sở Thời Thời theo phản xạ gật đầu, gật xong mới nhớ ra là Phong Bất Yếm không thể thấy được, bèn bổ sung: "Thấy rồi."

Tay Phong Bất Yếm đang che chắn cho cậu khẽ động, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ vào trán tiểu nhân ngư bị gió thổi lạnh buốt.

"Lạnh không?" Anh hỏi.

Tiểu nhân tóc vàng lắc đầu: "Không lạnh."

Gió biển vào lúc hoàng hôn khá lạnh, nhưng không thể thắng nổi máu toàn thân của Sở Thời Thời đang như sôi lên, cộng thêm nhiệt độ từ l*иg ngực đằng sau truyền tới, lúc này toàn thân cậu đang nóng hầm hập.

Phong Bất Yếm thu tay khỏi trán tiểu nhân ngư, lực bảo vệ cậu lại tăng thêm một chút: "Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp hạ cánh rồi."

Sở Thời Thời rúc sâu vào túi áo, nhưng đôi mắt xanh vẫn hứng thú nhìn ra ngoài.

Kỹ thuật bay của Phong Bất Yếm thực sự rất tốt, sau khi thiết bị bay xác định được khu vực phù hợp để hạ cánh bên dưới, hắn chuyển thiết bị bay sang chế độ hạ cánh thủ công.
« Chương TrướcChương Tiếp »