Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Ở Tinh Tế

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Theo Sở Thời Thời, danh sách các công việc kiếm tiền nhanh không thực sự chính xác.

Những nghề xuất hiện trong danh sách đều là những nghề nổi bật, mọi người đều biết và dễ dàng nhận ra rằng chúng kiếm tiền nhanh. Vì vậy, danh sách đó mới có thứ hạng như vậy.

Nhưng ngoài ra, vẫn còn rất nhiều công việc khác không được biết đến. Có thể chúng không bắt mắt, thậm chí rất ít người nghe nói đến hoặc tìm hiểu, nhưng nếu bạn vươn lêи đỉиɦ cao trong những lĩnh vực đó, thành tựu của bạn cũng không nhỏ chút nào.

Linh Linh Bá không hiểu: “Ký chủ đã có kế hoạch rồi sao?”

“Vẫn là nghề cũ.” Sở Thời Thời đáp, “Cậu đã nghe về nhà sản xuất vũ khí bao giờ chưa?”

Linh Linh Bá: “Từng nghe qua.”

“Ngành vũ khí có lợi nhuận lớn hơn nhiều so với mọi người nghĩ.” Sở Thời Thời nói trong đầu, “Nếu làm tốt, tốc độ kiếm tiền chẳng thua kém gì thợ săn tiền thưởng.”

Cậu rất tự tin rằng, dù đã đến một thế giới hoàn toàn mới, “Lâm Gian đại sư” vẫn có thể nhanh chóng trở thành huyền thoại nổi tiếng khắp Tinh Võng.

Quả cầu ánh sáng của hệ thống lấp lánh, biến thành một chiếc đầu gấu trúc: "Tôi không hiểu, nhưng tôi thấy nó thật ngầu".jpg

Chú gấu trúc cầm thẻ nhân viên mà Tiểu Tứ vừa đưa, chạm vào bảng nhiệm vụ và nhanh chóng nhận nhiệm vụ đầu tiên.

“Cửa hàng mới mở, nên số nhiệm vụ chưa nhiều lắm.” Tiểu Tứ nói, “Nhưng anh yên tâm, ông chủ chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ, sau này chắc chắn sẽ có những đơn hàng lớn hơn!”

Sở Thời Thời gật đầu, tiện miệng hỏi: “Các kỹ thuật viên khác đâu rồi?”

Tiểu Tứ gãi đầu ngượng ngùng: “Hiện tại... kỹ thuật viên chỉ có mình anh thôi.”

Sở Thời Thời: “……?”

Thật sự là cửa hàng mới toanh nhỉ!

Không lạ khi Đậu vàng đối xử với cậu tốt như vậy, Sở Thời Thời thầm nghĩ.

Nhưng nếu chỉ có một mình cậu là kỹ thuật viên, liệu điều đó có nghĩa là, cho dù cậu nhận hết tất cả các nhiệm vụ hiện tại của cửa hàng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ai?

“Có quy định tối đa được nhận bao nhiêu nhiệm vụ một lần không?”

Tiểu Tứ lắc đầu: “Không, chỉ cần anh chắc chắn làm xong, có thể nhận hai ba nhiệm vụ cùng lúc—”

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã thấy chú gấu trúc lướt thẻ nhân viên qua bảng nhiệm vụ, nhận tất cả các nhiệm vụ hiện tại mà không thèm nhìn một cái.

Tiểu Tứ: “?!”

Mặt Tiểu Tứ hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Thật uy phong lẫm liệt!

---

Viên trứng đá đã im lìm suốt hai ngày mà không có bất kỳ động tĩnh nào.

Phong Bất Yếm đã hoàn thành xong các tài liệu trên bàn làm việc, quay đầu nhìn viên trứng đá được đặt bên cạnh.

Bên cạnh bàn làm việc của anh là một cái giá treo có hình dáng giống giường cũi trẻ con, được trải một lớp chăn mềm dày, với hình vẽ hoạt hình gấu trúc vô cùng đáng yêu.

Viên đá đen vốn im lìm suốt một ngày trời đang nằm gọn giữa chiếc chăn gấu trúc đó.

…Nó đang ngủ sao? Hay đã có chuyện gì xảy ra?

Phong Bất Yếm không thể đoán ra, vì anh hoàn toàn không biết thứ gì đang ẩn giấu trong viên đá này, thậm chí không thể phỏng đoán được.

Thứ trong viên đá này là sinh vật hay đồ vật? Do con người chế tạo hay là một tạo vật tự nhiên? Phong Bất Yếm hoàn toàn không rõ.

Tuy nhiên, anh nghiêng về giả thuyết rằng, viên đá này có thể là một quả trứng của một loài sinh vật nào đó, hoặc là một khoáng vật sinh học hóa thạch.

Còn về cỗ máy do thám mà Lệ Niên giấu trong này thì sao? Phong Bất Yếm cũng không biết nó đã đi đâu. Có lẽ toàn bộ tinh hệ chỉ có mỗi viên đá này biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng hiện tại, vấn đề là viên trứng đá đã xảy ra chuyện gì?

Phong Bất Yếm thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc, chuẩn bị cho nhiệm vụ thăm dò sắp tới.

Lần này, mục tiêu thăm dò là một hành tinh mới được phát hiện, chưa từng có ai đặt chân đến.

Trên hành tinh đó có thể xuất hiện bất cứ điều gì, vì vậy việc chuẩn bị trước khi xuất phát là vô cùng quan trọng.

Long Nham và Cửu Tùng đã được anh giao nhiệm vụ chuẩn bị các vật tư cần thiết cho chuyến đi, còn Thanh m và Ansair đang kiểm kê kho vũ khí đi cùng.

Kể từ khi Phong Bất Yếm còn là một thợ săn mới vào nghề, bốn người họ đã đồng hành với anh qua rất nhiều nhiệm vụ. Sự phân công và ăn ý giữa năm người đã quá rõ ràng, không cần phải dặn dò gì thêm.

Ngay cả Long Nham, người thường có vẻ thiếu tinh tế, cũng biết lúc này mình cần phải làm gì.

Chỉ riêng viên trứng đá bỗng dưng im lìm này khiến Phong Bất Yếm do dự, không biết liệu có nên mang nó theo trong nhiệm vụ thăm dò hay không.

Viên đá này, dù có là mắt xích do thám mà Lệ Niên cài cắm, anh vẫn nghi ngờ rằng cỗ máy bên trong đã bị đánh tráo một cách âm thầm. Dù mấy ngày nay không có dấu hiệu gì khác thường, nhưng để viên đá này lại căn cứ, anh vẫn không hoàn toàn yên tâm.

Phong Bất Yếm vừa làm việc vừa suy nghĩ về viên trứng đá.

Đúng lúc đó, giá treo bên cạnh phát ra tiếng động nhẹ.

Bàn tay cầm bút điện tử của Phong Bất Yếm khựng lại, đầu bút chạm vào màn hình ảo, làm hiện ra một vệt mực giống hệt mực thật.

Anh quay đầu nhìn, thấy viên đá đen đã im lìm hai ngày cuối cùng cũng cử động.

Viên đá đen khẽ lắc lư trong chiếc chăn, như thể bị choáng váng mà ngả sang một bên, va vào giá treo với một tiếng "cạch".

Tiếng động đột ngột dường như làm nó hoảng sợ. Viên đá nằm dựa vào giá treo một lúc lâu mới từ từ lăn về phía trước, tìm một vị trí và tư thế thoải mái hơn.

Sở Thời Thời bên trong viên trứng lúc này đang hơi bối rối.

Cậu vừa hoàn thành gần hết các nhiệm vụ sửa chữa, vừa thoát ra khỏi Tinh Võng trở về thế giới thực, cảm giác như không biết ngày tháng trôi qua thế nào.

Tiểu nhân ngư đuôi xanh dương xoa trán: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Linh Linh Bá đáp khẽ: “Ký chủ, cậu đã ở trong Tinh Võng hai ngày ba tiếng lẻ tám phút rồi.”

Linh Linh Bá lúc này rất lo lắng cho ký chủ của mình. Hai ngày hai đêm không ăn, không uống, không nghỉ ngơi, ngay cả những người làm việc điên cuồng nhất cũng không làm đến mức này.

Nó thực sự không hiểu nổi, rõ ràng ký chủ trước đây rất lười biếng, sao vừa bắt tay vào làm việc lại như biến thành một người khác?

Đây có phải là lĩnh vực kỳ diệu mà hệ thống không thể hiểu nổi không?

Tiểu nhân ngư ừ nhẹ: “Mới hai ngày thôi à, không tệ, xem ra kỹ năng của mình không bị mai một.”

…Mới hai ngày thôi sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »