Trong thế giới của Phong Bất Yếm, nhân ngư tộc đã tuyệt diệt từ lâu, đây cũng là lý do khiến những hậu duệ lai giữa con người và huyết tộc ở đây không thể được chữa trị.
Sở Thời Thời không nhịn được cuộn đuôi lại, giọng cậu trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết: "Tiểu Bá."
Quả cầu ánh sáng nhấp nháy: "Sao vậy, ký chủ?"
Sở Thời Thời: "Ngoài việc sử dụng khả năng chữa lành của nhân ngư, còn có cách nào khác để chữa trị sự phản phệ của Phong Bất Yếm không?"
"Trong cửa hàng hệ thống có một loại dược phẩm có thể chữa trị sự phản phệ của huyết mạch..." Giọng nói cơ khí của Linh Linh Bá có chút ngập ngừng, "Nhưng cần rất nhiều điểm tích lũy, giá rất đắt."
Sở Thời Thời không nói gì, bầu không khí trong vỏ trứng bỗng trở nên lặng lẽ một cách kỳ lạ.
Linh Linh Bá dè dặt lên tiếng: "Nhưng, nhưng ký chủ là nhân ngư mà, cậu không cần phải mua thuốc đặc hiệu, không cần lo lắng về điều đó..."
Tiểu nhân ngư đuôi xanh thở dài, giọng cậu nặng nề: "Trước khi ràng buộc với ký chủ, hệ thống các cậu không tiến hành điều tra thân thế ký chủ sao?"
Quả cầu ánh sáng lấp lánh có chút xấu hổ: "Thông thường là có, nhưng nhân ngư vốn là một chủng tộc hiếm, những nhân ngư thích hợp để trở thành ký chủ lại càng ít. Một khi có ai đó xuất hiện trong danh sách, sẽ bị các hệ thống khác giành ngay lập tức..."
Vì vậy, khi tên của Sở Thời Thời xuất hiện, và bên cạnh là chủng tộc nhân ngư, Linh Linh Bá đã lập tức liên hệ và ràng buộc mà không cần suy nghĩ thêm.
Tự nhiên, nó không vào xem kỹ thông tin chi tiết hơn.
Sở Thời Thời thở dài sâu, đuôi tóc vàng óng của cậu rủ xuống vai, không còn chút sức sống nào.
"Không cần nói gì nữa." Tiểu nhân ngư lo lắng vuốt ve đuôi, "Tập trung kiếm tiền để tích lũy điểm đi."
Linh Linh Bá hốt hoảng: "Sao, sao vậy?"
"Mỗi chủng tộc luôn có một hai kẻ lạc loài." Giọng của Sở Thời Thời bình thản, "Và rất không may, tôi chính là kẻ lạc loài không có thiên phú chữa trị đó."
Những nhân ngư khác đều có thiên phú về chữa trị, riêng cậu lại có khả năng biến đổi kích thước cơ thể, vô cùng vô dụng.
Nghe cậu nói, Linh Linh Bá phát ra một loạt tiếng la thất thanh, mãi sau mới bình tĩnh lại: "Đừng, đừng nản lòng, ký chủ, chúng ta, chúng ta sẽ kiếm đủ điểm tích lũy mà!"
Tiểu nhân ngư không nói gì, chiếc đuôi xanh mỏng như tơ nhẹ nhàng đung đưa trong nước, giống như một đám sương mù xanh tuyệt đẹp nhưng trầm lắng.
Sau khi ăn no uống đủ, Phong Bất Yếm mang theo quả trứng đá, chuẩn bị rời khỏi căng-tin.
Linh Linh Bá vụng về chuyển chủ đề: "Ký chủ, tại sao mục tiêu lúc nào cũng mang cậu theo bên mình?"
"Còn vì lý do gì nữa?" Sở Thời Thời hồi phục tinh thần, "Chẳng phải là vì anh ấy yêu tôi đấy sao? Anh ấy yêu tôi đến mức không thể rời xa, ngay cả một bước cũng không muốn rời khỏi tôi."
Linh Linh Bá: "....?"
"Chỉ là đùa thôi." Tiểu nhân ngư khẽ nhướng mắt cười, "Đừng lo lắng quá, kiếm tiền không khó đến mức ấy đâu. Dù sao cũng không phải bắt tôi tổ chức hội nghị vạn người tham dự."
Đang nói dở, tầm nhìn của Sở Thời Thời bỗng hơi chao đảo.
Phong Bất Yếm một tay cầm quả trứng đá, đưa cậu đến cửa hàng tiện lợi trong căn cứ.
Chủ cửa hàng có hai cái sừng kỳ lạ trên đầu, trông giống như sừng linh dương. Ông ta có vẻ quen biết với Phong Bất Yếm, vừa thấy anh vào cửa đã vui vẻ chào hỏi: "Chào buổi sáng, Phong đội trưởng."
"Chào." Phong Bất Yếm nhìn quanh một chút, "Ở đây có túi vải hay túi đựng gì đó không? Mềm mại nhưng chắc chắn, đủ để chứa cái này."
Anh nhấc quả trứng đá đen đúa lên.
Tiểu nhân ngư bên trong vỏ trứng đón lấy viên thuốc chống say từ quả cầu ánh sáng và nhanh chóng bỏ vào miệng. Một người một hệ thống phối hợp vô cùng thành thạo.
"Túi vải mềm nhưng chắc chắn..." Chủ cửa hàng tra cứu trong hệ thống, "Có đấy, ở khu D18."
Sau khi tìm ra mục tiêu, ông ta không nhịn được hỏi: "Đây là loại đá gì vậy? Nguyên liệu mới của robot sao?"
"Không phải, nếu phải nói..." Phong Bất Yếm kéo dài giọng, cười nhẹ, "Thì đây là thú cưng, một loài dị thú."
Chủ cửa hàng: "..."
Dị thú?
Ông ta đã từng thấy người nuôi cóc hôi thối, cũng từng thấy người nuôi bạch tuộc, nhưng những con dị thú đó đã đủ kỳ lạ rồi... còn Phong đội trưởng của họ, lại đi nuôi một viên đá rất xấu xí, ừm, rất dễ nhận diện?!
Thật là một sở thích kỳ quặc.
Phong Bất Yếm nhanh chóng đến khu D18.
Khu vực này chuyên bán các loại túi xách, Phong Bất Yếm ôm quả trứng đá trong tay và nhanh chóng xác định được giá kệ mục tiêu.
Trên kệ này bày đủ loại túi làm bằng len đan thủ công, những chiếc túi được đan từ sợi len to trông rất mềm mại và lông xù.
Tiểu nhân ngư bên trong vỏ trứng ngồi bật dậy: "Wow!"
Linh Linh Bá cũng không kìm được mà thốt lên: "Wow!"
Phong Bất Yếm nhận thấy sự rung động nhẹ của quả trứng, anh khẽ cười: "Thích không?" Quả trứng đá lắc mạnh hơn, như thể đáp lại câu hỏi của anh.
Phong Bất Yếm chỉ tay vào kệ hàng trước mặt: "Thích thì chọn một cái đi?"
Quả trứng đá vui vẻ lắc lư rồi đột nhiên im lặng, như thể đang chờ hành động tiếp theo của anh.
Phong Bất Yếm bước đến một đầu của kệ hàng, từ từ đi dọc theo các hàng túi: "Thích cái nào thì lắc đi, lắc mấy cái là hàng thứ mấy. Cái túi này sau này tôi sẽ mang theo người, nên chọn kỹ đấy—"
Chưa kịp nói hết câu, quả trứng đá trong tay anh bỗng lắc lên. Một lần, hai lần, ba lần...
Ánh mắt Phong Bất Yếm dừng lại ở hàng thứ ba: "..."
Quả trứng đá lắc ba lần rồi dừng lại, thấy Phong Bất Yếm vẫn chưa hành động gì, nó lại lắc thêm ba lần nữa như thúc giục.
Phong Bất Yếm với tay lấy chiếc túi len mềm mại: "Cậu chắc chắn chọn cái này chứ?"
Quả trứng đá vui vẻ rung rinh.
Phong Bất Yếm: "Thật sự không muốn đổi cái khác sao?"
Quả trứng đá tiếp tục rung lắc, lần này còn mạnh hơn, như thể nó muốn lăn ngay lập tức vào bên trong chiếc túi.
Phong Bất Yếm: "..."
Anh chậc một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vì cậu dùng mà, nên nghe theo cậu vậy."