Chương 11

Phân công xong công việc, Andrew rời khỏi nhà xưởng đi sâu vào bãi rác, Andrew đứng trước một khoang phi thuyền phủ đầy tro bụi, dùng ngón tay trỏ đυ.ng lên thành khoang, tích một tiếng cửa khoang mở ra.Lộ ra bên trong là một xe bay màu đen sáng bóng, đường cong thân xe lưu sướиɠ như một con báo đen đang trong tư thế săn mồi, Andrew bước lên xe khởi đọng nó, bật chế độ tàng hình, vυ"t một tiếng, cả chiếc xe đã phóng lên cao bay về thành phố duy nhất có cây xanh trên X66, New.

***

Tại trụ sở của Tham Lang trên căn phòng cao nhất của tòa nhà, Lục Cảnh đang ở trần nữa người trên quấn đầy băng gạc, Lục Cảnh không để ý đến vết thương trên người mà chỉ ngồi trước bàn làm việc chăm chú nhìn mớ hồ sơ trước mặt.

Phía sau bàn làm việc là một cửa sổ rộng lớn thay thế toàn bộ tường, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố.

Sáu tháng trước binh đoàn lính đánh thuê Tham Lang nhận được một nhiệm vụ áp tải cấp S, vận chuyển hàng hóa từ hành tinh Gover đến vùng đất Đen.

Tham Lang là binh đoàn cấp 4 có thể nhận một số nhiệm vụ xếp trót đại loại như áp tải hàng hóa của nhiệm vụ cấp S nên Lục Cảnh mới nhận còn tự thân ra mặt áp tải.

Nhiệm vụ hay các ủy thác mà các binh đoàn lính đánh thuê có thể nhận được phân chia thành E, D, C, B, A, A+, S, S+, 2S, 3S, 4S, 5S.

Binh đoàn cấp 1 đến cấp 4 có thể nhận nhiệm vụ từ E đến S, còn các binh đoàn cấp cao hơn mới được nhận các nhiệm vụ từ S+ trở lên.

Lục Cảnh cứ nghĩ nhiệm vụ lần này giống với những lần ủy thác trước nhưng không ngờ nó là cái bẫy chết người, đoàn người áp tải lần này gồm 380 người, nhưng trở về chỉ có 89 người.

Là Lục cảnh liều chết dùng tinh thần lực đến cạn kiệt tìm được đường sống từ trong chỗ chết cứu những người còn lại thoát khỏi nguy nan.

Đổi lại là lần bị thương này đã lấy đi phân nữa cái mạng của Lục Cảnh, dưỡng thương hơn nữa năm cũng không tốt lên được bao nhiêu.

Đôi tay định lật sang trang tiếp theo của Lục cảnh bổng khựng lại, rồi tiếp tục như không có chuyện gì mà tiếp tục.

Lục Cảnh: "Khách không mời mà đến, là khách quý."

Sofa đối diện bàn làm việc đang ngồi một người đàn ông mặt áo sơ mi nâu, quần kaki nhạt hơn, hai chân bắt chéo, tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, đôi mắt phượng màu xám bạc sâu thẳm, mái tóc vàng tùy ý rũ càng làm nổi bật khuôn mặt xin đẹp của Andrew.

Đây là khuôn mặt với thân phận thú nhân của Andrew, Alex.

Alex: "Đã là khách không mời còn là khách quý nữa sao? Đạo đãi khách của binh đoàn trưởng làm tôi rất bất ngờ."

Lục Cảnh lấy áo khoác khoác hờ trên vai, đi đến sofa một người ngồi xuống.

Lục Cảnh: "Nếu là người khác tất nhiên không thù cũng là địch hoặc là tên đáng ghét nào đó nhưng ngài thì không phải, ngài Alex.

Ngài chính là khách quý nhất của Tham Lang, Tham Lang luôn mở rộng cửa đón chào ngài."

Alex không chút để tâm đến lời nói của Lục Cảnh, chỉ nhìn chăm chú vào vết thương trên người Lục Cảnh, chậc một tiếng, từ trong túi áo màu xám bạc khoác bên ngoài lấy ra một ống thuốc cùng một hộp thuốc.

Alex không chút để ý quăng hai món đó qua cho Lục Cảnh, Lục Cảnh dùng tay bắt lấy nhìn thấy hai đồ vật trên tay hô hấp dồn dập lên.

Là thuốc trị thương X-pra IX dành cho tinh thần lực và Vân Tâm Nhung dùng để ôn dưỡng tinh thần hải bị thương, đây là hai thánh dược trị thương chỉ lưu hành bên trong giới cao tầng của Trùng Tộc.

Lục Cảnh nắm chặt hai món đồ quyết đoán nói: "Ngài Alex có việc cứ phân phó, Lục Cảnh và Tham Lang sẽ dốc hết sức lực vì ngài."

Đồ vật vào tay nào có đạo lý trả lại nhưng lấy đồ của người phải thay người làm việc là chọn dĩ nhiên, Lục Cảnh hắn tuy chỉ là thủy tộc không được coi trọng nhưng đạo lý này vẫn phải hiểu.

Alex: "Bò Cạp bắt cóc người thừa kế của gia tộc Dawson ở đế đô."

Chỉ một câu nói làm sự tức giận của Lục Cảnh thăng lêи đỉиɦ điểm, cả người đỏ lên hiện ra những đặc điểm của tộc Sứa Điện Đỏ, hai xúc tua nhìn như mềm mại vung vẩy.

Choang một tiếng, hai chậu cây xanh được trang trí trong phòng vỡ nát, Lục Cảnh nhắm mắt cố kìm nén cơn giận lại.

Lục Cảnh: "Xin lỗi, tôi thất lễ. Đã làm người chê cười rồi."

Alex không thèm để ý: "New cần phải được chấn chỉnh lại, sau khi giải quyết tép riu xong thì liên hệ với Dawson đến đón thiếu gia bé nhỏ của bọn họ."

Lục Cảnh gật đầu đã hiểu, vị thiếu gia đó đã được ngai Alex cứu và hiện đang ở cùng ngài ấy.

Alex bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống bên dưới như đang vu vơ nói.

Alex: "Cây xanh tại New còn không đẹp bằng cây ở bờ Tây mà ta đã gặp, cũng phải, New bao năm có thay đổi được gì.

Nếu có thì chắc là mức độ ô nhiễm đang tăng cao thôi, thống đốc của chúng ta não đã tràn đầy rác mà còn muốn nhét thêm, nên ngay cả cây xanh cũng không còn sức sống, nhìn trướng mắt.

Trên đời này ai không có lòng tham nhưng phải có điểm mấu chốt ngươi nói có phải hay không?"

Lục Cảnh nhìn xuống sàn nhà như không nghe thấy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay đang rũ của y đang run nhè nhẹ, một lúc lâu sao mới gật nhẹ đầu.

Alex giơ lên khóe miệng: "Chỉ cần quản lý tốt đại sảnh phát nhiệm vụ của lính đánh thuê là được, nhớ liên lạc với Dawson trong thời gian sớm nhất có thể, đứa bé đang rất nhớ nhà.

Hơn nữa ta hiểu rõ nỗi lòng mất con của cha mẹ, nó rất đau, rất đau, như dao cắt từng nhát một vào tim sau đó băm nát nó."

Giọng trầm thấp của Alex như có như không vang bên tai, cả thân hình Lục Cảnh cứng còng không dám nhúc nhích, không biết đã qua bao lâu Lục cảnh mới thở hỗn hển như trút được gánh nặng.

Lúc này một người đẩy cửa bước vào, thấy Lục Cảnh mồ hôi nhễ nhại thì lo lắng bệnh tình đang tăng thêm.

Lục Thời: "Anh sao dị?Em đã nói điều quan trọng bây giờ là anh phải nghĩ ngơi thật tốt, những chuyện trong binh đoàn đã có em và Tần Trác lo, anh còn không nghe. Để em dìu anh vào trong."

Lục Thời em trai Lục Cảnh, phó đoàn trưởng binh đoàn Tham lang.

Lục Cảnh ngăn cản Lục Thời, lắc đầu tỏ vẻ không sao, nhìn khuôn mặt đang lo lắng của Lục Thời anh cắn răng quyết định nếu đã bước lên thuyền của Alex thì không còn cơ hội quay lại.

Alex dám nói thẳng thì có nghĩa mọi chuyện đã nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa cây xanh ở bờ Tây mà Alex nói.

Lục Cảnh: "Không cần lo lắng, anh không bị sao cả mà ngược lại rất nhanh anh sẽ bình phục như trước đây. Nhìn xem."

Lục Thời kinh hô: "X-pray IX, Vân Tâm Nhung. Làm sao anh có được nó."

Lục Cảnh: "Không quan trọng, em bảo Tần Trác tập hợp lại mọi người chúng ta cần phải thanh lý môn hộ."

Lục Thời khuôn mặt khó hiểu thanh lý môn hộ, ai? Sau đó khuôn mặt trầm xuống chẳng lẽ bên trong họ có phản đồ, nhớ đến những anh em đã hi sinh trong nhiệm vụ lần trước thì sát khí của Lúc Thời đã tràn khắp phòng.

Lục Cảnh như biết Lục Thời đang suy nghĩ gì đập nhẹ vào tay Lục Cảnh bảo y bình tĩnh.

Lục Cảnh: "Không phải là Bò Cạp, chúng bắt cóc người thừa kế gia tộc Dawson ở đế đô, là một trùng đực con."

Lục Thời đầu tiên là trợn tròn mắt không tin nhìn Lục Cảnh đến là nhảy hoảng sợ dựng lên.

Lục Thời: "Tụi nó điên rồi, bắt cóc trùng đực con còn là người thừa kế của gia tộc ở đế đô, tụi nó muốn cả hành tinh này chôn cùng sao?"

Lục Cảnh cũng muốn biết Phạm Đào nghĩ gì mà giám bắt cóc vị thiếu gia đó là có kẻ chống lưng cho hắn hay là bị tiền làm cho mờ mắt, với sự hiểu biết của Lục Cảnh thì Phạm Đào là người làm một bước cũng phải suy nghĩ thiên chuyển luân hồi, tính kế từng bước chứ không phải là thất phu lỗ mãng.

Nước đi chỉ có đường chết này không phù hợp tác phong của Phạm Đào, dù X66 bị cả đế quốc bỏ qua nhưng nó vẫn nằm trong bản đồ của đế quốc.

Mà dù không thuộc về Trùng tộc thì dám bắt cóc trùng đực cũng là tội không thể tha thứ huống cho là người thừa kế, hiện tại Dawson không có động tác gì là vì sợ bọn họ cá chết lưới rách sẽ làm hại đến vị thiếu gia kia.

Nhưng để bọn họ tìm được cơ hội thì X66 xác định sẽ bị sang thành bình địa, Trùng tộc là chủng tộc rất bênh vực người nhà, họ có thể đấu đá lẫn nhau nhưng người ngoài dám đυ.ng thì chỉ có chờ sự trả thù của bọn họ.